Tình yêu tuổi trẻ là một đề tài muôn thủa không bao giờ kết thúc.Đồ ngốc, tớ yêu cậu là chuyện viết về tình yêu tuổi teen rất hay và trẻ trung.
Đến bây h, Trà My-con gái của một tập đoàn thời trang nổi tiếng thế giới vẫn chưa bao h nở nụ cười vs bất cứ ai kể từ cái ngày mẹ nó mất. Ba nó cưới một bà mẹ ghẻ, bà hiền lắm,nhưg nó vẫn ko đếm xỉa j tới, chỉ trách ba nó quên mẹ nó quá nhanh, nhanh đến nỗi mà ko thể ngờ tới. Sự yêu thuơg của ba dành cho ng phụ nữ này được tăng lên gấp bội lần. Nhớ ngày xưa,mẹ nó ít khi cười lắm, nhưg cười thì rất đẹp, giống như bà tiên trong tranh vậy. Quá khứ đó cứ luôn in đậm vào mỗi giấc mơ hằng đêm của nó…
_”Mẹ,mẹ,mẹ!!!!!!!!!” Trà My hét lên, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ bừng, trán toát mồ hôi như vừa tắm xong.
Phải,nó đang mơ, mơ về người mẹ thân yêu của nó. Và rồi…
_Trà My, con làm sao vậy?-Giọng nói ngọt ngào của ng phụ nữ đó vang lên.
Nó ôm ng phụ nữ vào lòng, thổn thức:
_Mẹ,mẹ!!!
_Trà My, con à, dậy đi học thôi!-Bà xoa xoa mái tóc óng ả của nó.
Nó từ từ mở mắt. Ánh nắng soi rọi vào ô cửa, văng vẳng đâu đó là tiếng chim hót lảnh lót, nắng tô lên khuôn mặt trắng hồng.
_Bà làm cái quái j ở đây vậy? Hả? -Nó xô ng phụ nữ ra.
_Mẹ-Bà mẹ ghẻ sợ hãi-Mẹ sợ con có chuyện j nên lên đây xem con thế nào, vs lại…đến h đi học rồi con à!-Giọng bà vẫn rất dịu dàng.
_Buông ra!!! Tôi làm j cũng cần bà quan tâm à? Tôi ko đi học đấy, thì có sao ko? Hả???
Đúng! Từ trước h nó vẫn luôn như vậy. Ngỗ ngáo, ương bướng . Nhưg nó đâu còn quan tâm đến bất cứ điều j,nó chỉ mong được rời khỏi căn nhà này…CÀNG SỚM CÀNG TỐT.
_Mẹ…mẹ xin lỗi-Bà nhẹ nhàng đứg dậy, bước ra khỏi căn phòg to tướng đó. Vừa kéo cánh cửa ”Két…” thì người cha của nó đã có mặt ở đó.
_Nó lại vô lễ với em àk? Con bé này,để anh ns nó!
_Ko cần đâu anh, nó còn nhỏ mà . Em hy vọng nó sẽ sớm chấp nhận em là mẹ nó.
_Em ns j thế? 17 tuổi rồi chứ ko còn nhỏ bé gì nữa đâu, anh phải dạy dỗ nó ko khéo nó hư hỏng nữa em ạ!
Chưa kịp để bà mẹ ghẻ ns j, ông Dương Bảo Lợi bước vào phòng, vẻ mặt vừa buồn vừa tức giận.
_Ba muốn ns j vs con? Ns lẹ đi-Nó tỏ vẻ chán nản.
_Trà My, con biết mấy h ko hả? Đi học trễ như thế có ngày bị kỉ luật đấy con!
_Con ko thích đi học, được ko?-Giọng nó vẫn bình thãn, gương mặt lạnh lùng đến rợn người.
_Con…Con thật quá quắt. Đc,muốn làm cái j thì cứ làm đi.
Ns rồi ông Dương đi xuống, đóng sầm cánh cửa lại. Nó nhìn theo, ko hiểu sao nước mắt lại ứa ra trên khóe mi,mùi vị mặn nồng cọ xát xuống đôi môi nó. Nó khóc, khóc ko phải vì nó hối lỗi, nó muốn đc mẹ nó đưa nó đi, nơi nhữg thiên thần đáng yêu đang ngân nga bài ca đón mừg hai mẹ con nó đoàn tụ. Nó…chán nản lắm rồi!!!
Chuông điện thoại reo lên, Trà My uể oải với người tới lấy chiếc Lumia trên cái bàn gỗ thoảng mùi hương dịu nhẹ.
_A lô-Giọng nó lạnh tanh
Đầu dây bên kia nghe đc tiếg của cô nàng, mừg lắm, nói rơm rớp:
_My, sao bây h cậu chưa tới? Cô giáo lo cho cậu lắm! Cậu có sao ko? Bây h là tiết thứ 2 rồi, cô nhờ tớ tới chở cậu đi học nè!
Người đó ko ai khác chính là Nguyễn Minh Nguyên, người bạn thuở bé của nó. Cậu ta sốg ôn hòa. Trong lớp Trà My chỉ có Nguyên làm bạn, vì từ cấp 2 đến h,nó chưa bao h nói chuyện hay làm bạn vs bất kì ai. Riêng Minh Nguyên, cậu ấy luôn tươi cười, dù có đau đớn cũg cố gượng dậy. Nhưg My, từ cái “ngày buồn nhất” đó, cô cũg ít ns chuyện hay tâm sự vs cậu bạn,chỉ gặp và hỏi thăm vài ba câu cho có lệ. Đối vs My, mọi thứ ko còn quan trọng nữa.
_Ừh, đợi tớ khoảng 15 phút nha!
_Yeah, cuối cùg cậu cũg chịu rồi! Nhanh đi, tớ chờ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
15 phút trôi qua..
“KÉT…” Cánh cửa trắg tự động mở ra, bóng của một cô gái xuất hiện. Đó là Dương Trà My. Cậu bạn Nguyên như bị hớp hồn trước vẻ đẹp rạng ngời, tỏa nắng của nó. Cô mặc tà áo dài trắng thướt tha, điệu đà đi về phía cậu. Đôi môi hồg chúm chím thường ngày được đánh lên một lớp son cực nhạt đến nỗi ko ai có thể nhận ra đc. Còn mái tóc đen óng ả được búi lên gọn gàng, tóc mái chéo và được đíh lên tóc cái nơ xinh xắn màu hồng nhạt. Trông nó ko khác j một nàng công chúa. Chỉ có điều, gương mặt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ. Trà My làm điều này: tô son, làm khuôn mặt rạng rỡ hơn chỉ để che đi những nếp thâm tím khi nó khóc, nó ko muốn ai biết mìh gặp phải chuyện j…
_Này!-Trà My vẫy vẫy tay trước mặt cậu bạn đang bị chết trân. Sau khi trấn an lại, Nguyên ấp úng:
_À…ờ…tớ….mà thôi, tụi mình đi học nhanh nào !
_Cậu bảo đi mà có đi đâu ? Nó mỉa mai, khuôn mặt vẫn ko chút biểu cảm.
Nguyên đạp xe chở My đi. Là một tiểu thư cao quí, nhưg vì Nguyên là ng bạn tốt và luôn bên cạnh nó khi nó buồn, nó vẫn đi vs cậu. Gia cảnh nhà Nguyên khó khăn, nhưg năm nào cậu cũg đạt hs khá giỏi, sự tiến bộ trog học tập của cậu luôn được thầy cô khen ngợi. Còn My thì khỏi nói, trí nhớ rất tốt nên học gì cũg mau thuộc,lại là hs xuất sắc của trườg nên đc quan tâm rất nhiều. Họ chỉ ko hiểu tại sao nó lại ko chịu ns chuyện vs ai,phải chăng nó bị trầm cảm????
_Ê này, nhìn 2 cô cậu đó kìa! Cô bé kia nhìn xinh đẹp vậy mà lại đi chung vs tk ngố mang kính Nô-bi-ta. Ko bik cái xe đạp đó mua ở đâu nhỉ? Hình như là đồ cổ lổ sĩ rồi thì phải. Haha
Những người đi đường mỉa mai suốt, nhưg 2 người bạn vẫn ko quan tâm mà làm ngơ như ko có chuyện j xảy ra. Có nhữg lúc My còn hối thúc cậu bạn đi thật nhanh để còn học. Và họ đã dến nơi.
_Chú ơi, cho tụi cháu vào đi!
Ông bảo vệ đag ngồi đọc báo, thấy 2 cô cậu đi học quá trễ , đến tiết thứ 3 ms tới, ổg mắng:
_Đi học vs hành là zậy hả? Hai cô cậu nghĩ cái trg này muốn ra vào đều được hay sao?
_Cho chúng cháu xin lỗi, cô giáo chúg cháu bảo cháu chở bạn này đến trg đấy bác, bác làm ơn…
_Sao mà tin 2 đứa được đây cơ chứ?
_Điện thoại cho cô là được chứ gì? -Giọng Trà My hoàn toàn bình thản.
_Vậy em điện cô giáo ra đi-Ông bảo vệ hối thúc.
Nó rút ngay đt Iphone 5 ra(nhỏ này hết lumia tới iph) điện ngay số cô giáo tụi nó, cô Tường Vy.
_Chết tiệt, sao nó lại hết pin chứ? Đầu óc mình thật là…-Nó bực bội.
_Đây,đt của tớ này! Cậu gọi đi
-Nguyên rút ra từ túi xách chiếc Nokia bèo chẳg đág bao nhiêu tiền đưa cho nó. Nó tròn xoe mắt nhìn. Nhưg ko muốn phải lôi thôi, nó cười thay cho lời cảm ơn. Lần đầu tiên nó nở một nụ cười đẹp như vậy. Nhưg…đó chỉ là nụ cười giả tạo. Suốt nhữg năm qa, nó đã ko hề cười, hạnh phúc của nó ko trọn vẹn, sự yêu thương vs nó như v vẫn chưa đủ. Nguyên thấy nó cười, trong lòng vui hẳn vì lâu lắm rồi nó mới nở một nụ cười…….
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét