EM KHÔNG MUỐN HÔN . . . EM MUỐN LÊN GIƯỜNG ! ( Ý NGHĨA)

00:13 |
Nó và anh yêu nhau được gần 2 năm rồi. Thời gian vừa qua thực sự nó thấy rất tuyệt diệu. Nó cảm thấy như nó được Thượng Đế ưu ái khi ban tặng anh cho nó. Anh đẹp, tài giỏi và rất đàn ông. Anh nói anh thích ngắm nhìn nó cười, anh yêu nụ cười híp mí của nó. Vì lẽ đó nên suốt 2 năm yêu nhau dù có xảy ra chuyện gì, nó cũng không bao giờ khóc.Một lần anh rủ nó đi dự tiệc cùng. Trong bữa tiệc nó gặp một người đàn ông, bố anh ta là đối tác của anh, và anh ta cứ ngắm nhìn nó. Điều này làm nó rất khó chịu nhưng nó không nói gì.Gần đây công việc của anh gặp chút rắc rối, anh có ít thời gian để chăm sóc nó nhưng nó không giận, nó chỉ thấy thương anh hơn thôi.



Tối hôm đó nó chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh, có vẻ như anh đang rất buồn. Anh khóc, anh nói rằng công ty của anh sắp phá sản, anh nói rằng có thể anh sẽ mắc nợ cả trăm triệu. Nghe anh nói chuyện nó chỉ muốn chạy ngay đến ôm lấy anh nhưng nó không thể. Đã gần 12h, nó không thể ra khỏi nhà. Vì thế nó cảm thấy mình thật bất lực và vô dụng khi chỉ có thể an ủi anh những câu bình thường như một người bạn.

Một tuần sau đó nó hẹn anh ra gặp mặt:

-Anh này, chúng mình chia tay nhé! -Nó nói với khuôn mặt không chút cảm xúc, còn anh thì như vừa bị sét đánh, trân trân nhìn nó. Anh không nói gì, cũng không hỏi nó lý do chia tay. Anh nghĩ giờ mình chỉ là một kẻ bất tài vô dụng đang nợ nần chồng chất, có lẽ nên giải thoát cho nó.

-Cho anh hôn em lần cuối được không?

-Em không muốn hôn, em muốn lên giường!

-Không được, sau này em còn phải lấy chồng nữa.Anh buồn bã nói. Nó nhìn xoáy sâu vào đôi mắt anh. Bằng một ma lực không thể chối từ, đêm đó nó đã trở thành người đàn bà của anh.Sáng hôm sau tỉnh dậy nó đã đi.

Bên cạnh anh chỉ còn bông hoa hồng sắp héo úa đè lên những giọt máu đỏ sẫm trên nền ga trắng. Anh ngồi bần thần một lúc lâu. Bỗng điện thoại áo có tin nhắn, là số của nó. “Em yeu anh!” Anh như chết đứng, ngay lập tức anh gọi lại thì đã thành thuê bao. Anh không hiểu nổi nó đang nghĩ gì nữa, nhưng nó làm anh phát điên. Anh không đi tìm nó mà chuyên tâm vào làm ăn. Có một công ty đồng ý đầu tư để giúp công ty khỏi đà phá sản.Thời gian sau anh gặp lại nó, xinh đẹp, ăn chơi và sành điệu hơn tỉ lần. Anh được biết hiện nó đang cặp với một công tử rất giàu, giàu hơn anh. À ra vậy, anh cười thầm, hoá ra người mà anh đã từng rất rất yêu cũng chỉ vậy thôi.

Hơn một năm sau anh lấy vợ, một người phụ nữ chín chắn, điềm đạm nhưng cô ấy không có nụ cười híp mí như nó, cô ấy yếu đuối hay khóc, và cô ấy không còn trinh. Anh không trách và dằn hắt vợ. Anh nghĩ về những giọt máu trên ga giường ngày hôm đó. Có lẽ đây là cái giá anh phải trả.Giờ đây công việc của anh đang tiến triển rất tốt, gia đình rất hạnh phúc, duy chỉ có điều đứa con gái của anh khi mới sinh ra đã bị viêm võng mạc nên mất khả năng nhìn. Vợ chồng anh rất đau khổ vì điều đó, hai người luôn hi vọng có một nhà hảo tâm nào đó sẽ hiến tặng mắt cho bé.Anh tình cờ gặp lại nó sau 3 năm mất liên lạc. Giờ trông nó đẹp hơn, dịu dàng hơn và đàn bà hơn.

-Lâu lăm không gặp, em dạo này sao rồi?

-Em vẫn khoẻ, em lấy chồng và định cư luôn ở Mĩ. Thế còn anh thì sao?

-Anh cũng kết hôn rồi…Anh kể về đứa con mới 1 tuổi bị mù của mình cho nó.
Lần thứ hai nó thấy anh khóc. Lần thứ nhất khi công ty anh sắp phá sản. Ừhm, anh chưa bao giờ khóc vì nó, chưa bao giờ.Không khí trở nên nặng nề và căng thẳng.

Cuối cùng nó là người kết thúc:

-Mai em phải về Mĩ rồi, em xin phép về trước chuẩn bị hành lý. Anh đừng buồn nhé, rồi bé sẽ khoẻ mạnh lại thôi.

Anh cười, một nụ cười rất buồn.Mấy ngày sau anh nhận được tin từ bệnh viện là có người hiến mắt cho con gái anh. Không có lời nào diễn tả được niềm hạnh phúc và vui mừng của vợ chồng anh lúc này. Anh không được biết người hiến mắt là ai nhưng anh vô cùng cảm kích và thầm cảm ơn người đó rất nhiều.

Một tháng sau ca phẫu thuật, con gái anh đã có thể tự nhìn cuộc sống bằng chính đôi mắt của nó.Vào một ngày, anh nhận được một hộp quà do không rõ người tặng gửi đến, trong đó là một cuốn sổ nhật ký và một lá thư. Không biết có sự thôi thúc gì mà anh ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc và đọc hết…

Lá thư là của một người đàn ông “Tôi không muốn gửi cuốn sổ này cho anh, cô ấy cũng không muốn, nhưng lương tâm tôi bắt ép tôi phải làm, nếu không tôi sẽ không sống nổi quãng đời còn lại. Cô ấy là một người phụ nữ tốt, anh thật may mắn khi được cô ấy yêu như vậy!”




Là nó, trang đầu tiên anh mở ra là ảnh hai người chụp nhân kỉ niệm một năm yêu nhau.

“Ngày…tháng…năm…Hôm nay em thấy anh khóc qua điện thoại, em chỉ muốn chạy ngay đến để ôm chặt lấy anh nhưng em không thể, em xin lỗi, em thật vô dụng…”

“Ngày…tháng…năm…Thật kinh khủng, có người đàn ông tìm em và nói nếu em đồng ý làm người tình của anh ta thì anh ta sẽ giúp công ty anh khỏi bị phá sản. Em rất yêu anh, em không thể phản bội anh, nhưng em càng không thể thấy anh khổ sở, khó khăn mà không giúp gì được như thế…”

“Ngày…tháng…năm…Hôm nay em quyết định chia tay, em nói muốn lên giường với anh. Anh nhìn em giống như em là 1 con điếm rẻ tiền thèm khát dục vọng vậy. Em đâu muốn thế, em chỉ muốn dành tặng cái thứ quý giá nhất cho người em yêu thôi. Nếu không em sợ em sẽ hư hỏng với bất kỳ người đàn ông xấu xa nào mất…”

“Ngày…tháng…năm…Người đàn ông đó rất quan tâm và yêu thương em nhưng không làm em quên đi hình ảnh của anh được. Dù không yêu, em vẫn đồng ý kết hôn với người ấy như để trả nợ. Anh ơi, cuộc đời sao mà bất công thế, tạo hoá đang trêu ngươi em. Ngày em đi mua nhẫn cưới cũng là ngày em biết mình bị ung thư cổ tử cung. Nếu phẫu thuật em sẽ không chết nhưng sẽ mất đi khả năng làm mẹ. Còn gì đau khổ hơn với người phụ nữ không thể sinh con? Và sau ca phẫu thuật, em đã rời bỏ anh ấy, để anh ấy có thể cưới một cô vợ theo đúng nghĩa…”

“Ngày…tháng…năm…Em đã trở thành một con điếm cao cấp anh ạ! Em sẵn sàng lên giường với bất cứ người đàn ông nào cho em tiền. Em cặp với rất nhiều đại gia, cuộc sống của em trở nên buông thả và sa đoạ đến không ngờ. Những lúc mệt mỏi và tuyệt vọng, em luôn nhớ đến anh, em thực sự rất nhớ anh…”

“Ngày…tháng…năm…Hôm nay em được biết mình chẳng còn sống được bao nữa anh à. Vết mổ lần trước bị nhiễm trùng, di căn lên cả vùng bụng. Buồn thật, cuộc đời đúng là đang rẻ rúng em mà. Mà thôi, dù sao em sống thế này đủ rồi, em không muốn tiếp tục nữa, nhưng trước khi chết em muốn gặp lại anh, một lần thôi…”

“Ngày…tháng…năm…Đây là lần thứ 2 em thấy anh khóc. Đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của anh bị mù, có lẽ anh đau lòng lắm! Thấy anh buồn như vậy trái tim em như muốn vỡ tan ra vậy…”

“Ngày…tháng…năm….Hôm nay tròn 5 năm chúng ta yêu nhau, và cũng sẽ là ngày em kết thúc cuộc đời đau khổ này. Dù sao em cũng không cần đến đôi mắt này nữa, em sẽ tặng nó cho con gái anh, để em mãi mãi được ngắm nhìn anh. Lời cuối em muốn nói rằng em rất rất yêu anh. Vĩnh biệt anh!”

Đọc xong quyển nhật kí gần 3 năm đầy đau khổ và nước mắt của nó, anh dường như chết ngay tại lúc đó. Anh không ngờ nó lại yêu anh nhiều như thế, anh mắc nợ nó quá nhiều. Trong vô thức, nước mắt anh rơi, lần này là vì nó nhưng nó mãi mãi không bao giờ thấy được nữa.Anh vào phòng, vợ anh đang ngủ, anh đến gần cái nôi của con gái. Đứa con của anh vẫn đang mở to đôi mắt để nhìn mọi thứ xung quanh. Thấy bố, con bé khẽ cười, nụ cười híp mí vô cùng đáng yêu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán con một cái, nước mắt anh rơi ướt cả gối của con. Anh lại gần giường kéo chăn lên cho vợ rồi ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau vợ anh tìm thấy trong phòng làm việc của anh 2 tờ giấy. Một là đơn từ chức, hai là đơn ly hôn. Tất cả tài sản và căn nhà anh để lại hết cho vợ con, nhưng anh đi đâu thì không một ai biết….
Read more…

Hãy lợi dụng anh ^_*

20:01 |
” Anh đã ngủ với ai chưa ”
” Tao với mày còn gì để nói với nhau à ? ”
” Vậy anh đi chơi gái rồi đúng không ? ”
” Tao có làm gì cũng chẳng dính đến mày ”
” Anh có khác gì con lợn không hả ”
” Mày im mẹ mày mồm vào đi ”
(Chuyen tinh online)Tiếng điện thoại cúp lạnh toát sống lưng. Hà cảm thấy vừa bị bóp cổ. Nó biết thừa người yêu nó đã thật sự phản bội nó. À không, người yêu cũ. Chia tay được bao lâu mà nhu cầu đàn ông của anh ta lại chà đạp lên tình cảm của nó. Cứ tạm gọi là *** đi, xong chó nó còn trung thành chán đấy.
Thế khi đi lăn lộn với con khác, anh ta không cảm thấy gì à ? Không cảm thấy rợn người khi cứ chung chạ loã lồ loã thể với cả những thành phần cũng lên giường với trăm thằng khác hoặc là vừa làm với thằng khác xong có khi còn chưa kịp tắm cho sạch đã bay lên giường với anh ta sao.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm đến rùng mình rồi. Sao anh ta không cảm thấy gì nhỉ ? Không phân biệt được con người ăn khác súc vật thế nào ư. Hay lũ lợn thì chẳng bao giờ chê loại thức ăn tạp nham và thừa phứa của người khác ?
hay loi dung anh Truyện ngắn: HÃY LỢI DỤNG ANH
Hà không khóc. Nó chỉ thấy khó thở và nghẹn giọng, cục tức không trôi xuống, nuốt cũng không nổi.. chỉ thấy cáu giận. Tiếng điện thoại lại réo lên. Anh ta gọi lại. Ấm ức quá hay sao…
- Ai bảo mày là tao đi chơi gái
- Anh mày tao với ai vậy, anh nghĩ anh là ai đấy
- Thế mày nghĩ mày là ai mà hỏi tao có chơi hay không chơi gái
- Tôi à, tôi là ai thì cũng không phải loại người đi ăn cả đồ của lợn đâu
- Bây giờ, mày điên hả Hà, tao đã làm gì mày
- Anh làm gì tôi ư, có chết anh cũng không bao giờ biết mình làm gì đâu
- Mày như con rồ ấy, giờ mày muốn gì?
- Rồi 1 ngày anh cũng sẽ chịu cảm giác như tôi lúc này
- Mày nói cái gì..
- Tôi nói rất rõ ràng rồi..
- Mày quá đáng lắm rồi đấy
- Tôi quá hay anh quá ..
- Mày câm mồm đi, mày biết gì chứ
- Tôi biết khá nhiều điều anh nghĩ là tôi không bao giờ biết đấy
- Mày..
Hà cúp máy. Nếu Mạnh ( anh ta ) ở đây, thì Hà giết anh ta mất. Và ngày mai, sẽ có 1 vụ giết người yêu lên trang an ninh. Và nó thấy may vì Mạnh sẽ không chết vào ngày hôm nay, nó muốn 1 cái chết từ từ dằn vặt suốt cả 1 đời.
Bàn rượu chỉ có 1 mình. Hà ngồi tự nhậu với nỗi buồn, tự chuốc say mình để quên đi những tổn thương suốt 1 thời gian dài. Thứ 7 hàng tuần, nó muốn mình thật say … tìm 1 cái taxi nào đó, lên và lao như bay về nhà. Ngất.
Nó sợ hãi sự tỉnh táo. Vì tỉnh táo làm nó nhớ Mạnh điên dại. Thường thì con trai càng tồi thì con gái lại càng yêu hay sao vậy. Nhưng mà Mạnh tồi quá với Hà rồi. Vì Hà yêu Mạnh thôi. Chỉ vì nghĩ là sẽ yêu thật nhiều rồi mong yêu thương được đáp lại nên Hà đánh đổi mọi thứ tự trọng, trinh tiết… lương tâm. Tất cả… nhữg gì cao cả đáng giá nhất của 1 đứa con gái. Nó chẳng cần nữa. Điều nó cần nhất là Mạnh. Một thằng đểu thì sao chứ. Là thằng đểu của riêng Hà.
Haha. Suy nghĩ buồn cười quá.
Nhưng thứ 7 tuần này đã khác, Hà đột nhiên không nốc rượu như điên nữa. Nó gọi 1 ly cooctai dứa, 1 *a hoa quả nhỏ.. nhâm nhi như 1 dân sành rượu thực sự ấy. Thật ra thì.. chỉ biết uống. Cảm giác đã đứt nhịp từ lâu. Uống thế nào cũng chẳng thể say. Chỉ thấy liệt tuyến nước mắt. Muốn khóc lắm, mà đột nhiên nước mắt cạn vơi hết rồi.. Nực cười chuyện tình yêu. Yêu nhau lắm, quay lại cắn nhau rõ đau.
Không say nhưng cảm giác như là say. Mạnh đi cùng 1 vài người bạn. Xuất hiện thật tình cờ như là người viết câu truyện này sắp đặt ấy ( thật ra đúng là như thế ) Nhưng chẳng biết có đúng không mà phê cực kì phê rồi. Biết, nhưng chỉ không xác định được là đúng không thôi. haha
- Sao cô bảo là sẽ tìm thằng nào để cho tôi tức đến chết cơ mà ?
Mạnh lù lù ngồi trước mặt. Hà chỉ cáu tiết với cái câu nói ấy. Nhưng nó nén lòng lại.
- Cứ từ từ, vì những thằng thích chung chạ như anh không nhiều, nên tôi phải tìm chứ, haha
Giọng Hà có lẽ là say lắm rồi. Nhưng lại làm ra như vẫn đang tỉnh táo. Không biết uống rượu nhưng lại cứ tự đổ khổ vào thân.
- Cô đúng là con điên của nhân loại đấy
Mạnh khó chịu đứng dậy, cúi người nhìn thẳng vào Hà 1 cách khiêu khích nhưng cũng không kém phần cay đắng.
- Mày thôi đi.
Khánh (1 người bạn của Mạnh) kéo nó lại trước khi Mạnh buông những lời khó nghe hơn. Mạnh nhìn Khánh, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang à đã hiểu, nó cười khẩy
- Sao hả, muốn ăn lại người yêu của bạn à
Như 1 sự xúc phạm, Khánh nắm chặt nắm đấm chỉ thiếu 1s là Mạnh sẽ ăn 1 quả đấm nhưng 1 cốc nước lạnh từ tay Hà khiến Mạnh giật mình quay qua, con ngươi nó đỏ sọc lên, nhưng lại không nói 1 câu độc địa nào, nó cụp mắt – dường như có điều gì đó ân hận bởi lời vừa nói. Hà loạng choạng bỏ đi. Khánh nhìn theo cái dáng người khổ sở ấy, ánh mắt Khánh khiến ai bắt gặp cũng đủ nhận rõ. Nó khá là quan tâm đến người yêu của bạn, và điều đó thật sự không đúng chút nào.
- Mày thích nó hả – Mạnh đột nhiên lên tiếng
- Thì sao – Khánh đánh mắt lạnh ngắt nhìn Mạnh
- Nó là người yêu của tao – Mạnh trợn mắt
- Mày quên à – Khánh nhếch mép cười – Mày chia tay nó rồi – Khánh đánh mắt đi thẳng sau câu nói làm Mạnh câm họng
Mạnh bực bội hất đổ mọi thứ trên bàn. Nhân viên trong quán nháo nhác như sợ có 1 vụ đánh lộn đến nơi. Nhưng thật may, 1 người không thể đánh nhau với ai được, vì người khiêu chiến đã bỏ đi rồi.
- Này
Tiếng Khánh gọi Hà giật ngược lại. Con bé chững lại vài giây rồi quay đầu lại nhìn Khánh với cái ánh mắt kì lạ, nhưng dễ hiểu là ánh mắt : Anh muốn gì ? Khánh tiến lại gần, nụ cười chợt hiền hoà trên đôi môi ấy, ánh mắt sắc lạnh bỗng dịu dàng quá đỗi. Hà thẫn thờ.. khó hiểu.
- Gì vậy – Hà nói trong hơi rượu, nó đặt tay lên trán vì chóng mặt
- Em muốn trả thù Mạnh à ? – Khánh mỉm cười, đầy ý đồ
- Định thăm dò để về mách hả – Hà chỉ chỏ đúng cái điệu của người say, cười cười nói nói ra vẻ biết rồi
- Em có muốn trả thù không ? – Khánh nhìn sâu vào mắt Hà
- Có, thì sao nào – Hà nghênh mặt
- Vậy lợi dụng anh đi.. – Khánh cười
- Hả, anh định trêu tôi à – Hà liếc mắt tỏ í nghi ngờ sự giúp đỡ
- Không, tại anh thích em
- Tại sao anh lại thích tôi
- Vì …. – Khánh suy nghĩ
- Tưởng tôi ngu hả – Hà đánh vào ngực Khánh
- Vì em là người yêu của bạn anh ? – Khánh trả lời túm lấy tay Hà
- Anh thích chơi lại đồ chơi cũ của bạn à ? – Hà cười
- Không, Anh biết trân trọng thứ người khác không trân trọng
- À, hay đấy.. Tôi thích anh đấy.. haha – Hà khá ngấm rượu rồi
- Vì em nấu ăn ngon – Khánh nói, xong lại tỏ ra lúng túng ánh mắt
- Dễ thương nhỉ – Hà vỗ nhẹ vào má Khánh rồi quay lưng đi, không trả lời cho lời đề nghị..
Khánh đứng đó nhìn theo dáng Hà đi, ánh mắt ấy như muốn ôm trọn con bé lại. Nó nở 1 nụ cười.. rằng cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu. Và nó biết, phía sau mình, ánh mắt của Mạnh đang rực lửa.
….
Hà thức dậy khá sớm, hôm nay chủ nhật nên nó nghỉ làm. Bố mẹ Hà mất sớm, con bé sống cùng bà ngoại. Nhưng khi lên 18 tuổi, bà ngoại cũng qua đời. Căn nhà bố mẹ để lại, ngoại bán đi từ lâu để có tiền nuôi nó ăn học. Căn nhà của ngoại để lại nằm ở mặt đường nên nó cho người ta thuê còn nó thuê 1 căn nhà nhỏ trong ngõ, gần nhà của Mạnh từ cách đây 2 năm trước. Tiền thuê nhà trong ngõ rẻ hơn 1/3 tiền nó cho người ta thuê căn nhà của ngoại cộng đi làm thêm nó sống cũng rất thoải mái không lo lắng về chuyện tiền nong cho lắm vì chỉ có 1 mình.
Say làm cổ họng nó rát. Trong lúc tìm điện thoại mà không thấy để biết đã mấy giờ, nó mở tủ lạnh tìm nước mát uống thì phát hiện cái điện thoại nằm ngay trong ngăn đá có vẻ dường như đã đóng băng. À, hôm qua đau đầu quá nó cho đá vào khăn mặt để chườm quanh má và trán. Cái 1202 có vẻ lì, 1 đêm trong ngăn đá tủ lạnh vẫn sống nhăn răng chả làm sao cả.
Có vài tin nhắn đến. Hà nheo mắt cố đọc từng chữ, thì điện thoại gừ gừ có cuộc gọi đến, chuông bị tịt mất rồi..
- Alô – Hà giọng ngái ngủ
- Anh Khánh đây
- À, sao thế anh ? – Hà đi ra ghế nằm dài thượt ra
- Em đến nấu cơm đi – Khánh nói
- Sao anh ra lệnh cho em ? – Hà nhắm mắt khó chịu
- Đến đi, anh đợi
Nói rồi Khánh cúp máy, không cho Hà nói gì thêm.
Con bé có vẻ giọng khó chịu thế thôi. Nhưng nó mở mắt nhìn trần nhà suy nghĩ khá lâu, nó cũng muốn gặp Mạnh.. nó cũng nhớ Mạnh mà. Dù ghét dù căm thế nào, thì nhớ vẫn rất rõ ràng. Đây là Khánh gọi nó đến. Vì có nhiều lần Hà cũng đã đến nấu nướng cho họ ăn. Khánh, Mạnh và 2 anh chàng nữa, cùng thuê 1 căn nhà 3 tầng ở cuối khu gần nơi Hà ở, đi bộ mất gần 10 phút. Chẳng nghĩ gì nhiều nữa, Hà bật dậy chuẩn bị thay quần áo và đi chợ. Và nó giả vờ như đã quên những gì Khánh nói ngày hôm qua. Việc nó đến căn nhà đó, có lẽ chỉ là để nhìn thấy Mạnh.
Nghe tiếng chuông cửa, Khánh đang nằm trên ghế đọc sách, nó bật dậy ngay lập tức ra mở cửa. Long và Tùng đang ngồi tá lả thấy lạ, vì mọi lần Khánh sẽ sai 1 trong 2 đứa ra mở cửa. Nhưng cả 2 còn ngạc nhiên hơn khi Hà lỉnh kỉnh 1 đống đồ bước vào trong.
- E chào 2 anh nhé
Hà nói rồi tự rẽ sang bếp. Khánh cũng đi theo Hà vào trong bếp. 2 anh chàng vẫn chưa hết ngạc nhiên, tò mò đứng ngoài cửa bếp rình rập, thi thoảng bị Hà và Khánh bắt gặp lại cười trừ. Nhưng lúc có tiếng cửa mở, cả 2 ông thần như giật thót tim chạy ra vì biết là Mạnh về.
- Mạnh, lên phòng tôi bảo cái này – Tùng nhanh nhẩu
- Tôi vào bếp uống nước đã – Mạnh cởi giày
- Ơ, thôi ông lên phòng đi tôi mang nước cho ông – Long luyến thoắng
- 2 đứa mày làm sao thế – Mạnh cau mày
Cũng là lúc ánh mắt Mạnh dừng lại ở bếp. Nó thấy Khánh và Hà đang chuẩn bị bữa trưa. Mặt nó như đóng băng ấy, trắng toát, lạnh ngắt
- Cô làm gì ở đây thế
- Nấu cơm không nhìn thấy à ? – Hà ngang bướng
- Ai khiến cô
- Tao gọi Hà đến đấy, mày không thích thì đừng để ý – Khánh xen vào
- Thôi lên nghỉ ngơi đi – Tùng và Long lôi Mạnh đi
Mạnh quay lưng đi, nhưng lửa như bốc lên đỉnh đầu. Nó khá khó chịu chứ. Hà đã là người yêu nó mà. Con bé ngang bướng.
- Em không sao chứ – Khánh nhìn Hà đang im lặng nấu
- Em mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy – Hà nhìn Khánh cười
- Mạnh mẽ quá là biếu hiện ban đầu của yếu đuối – Khánh vỗ vào đầu Hà 1 cái
- Anh đừng tỏ ra thông minh quá – Hà nhăn mặt đáp trả
- Tại em ngốc quá – Khánh lại véo má Hà
- E.. hèm hèm – Tùng và Long hắng giọng
- Gì thế – Khánh quay sang
- 2 người.. – Khánh và Tùng chỉ chỉ
- Yêu nhau, nhìn không biết à – Khánh kéo vai Hà ôm lại gần
- Chết rồi – Long và Tùng chạy ra ngoài va mạnh vào nhau như vừa nghe 1 sự thật quá chấn động
- Anh làm thật hả – Hà nói
- Hãy để người đó biết hối hận 1 lần đi – Khánh buông vai Hà
- Anh ấy sẽ tổn thương phải không – Hà cúi mặt
- Có thể, em không đành à – Khánh nhìn dáng vẻ Hà
- Nếu người ấy đau.. có lẽ, em cũng sẽ đau … – Hà nuốt nước mắt
- Vậy em đau.. nó có cảm thấy không – Khánh quay đi
- Em muốn biết lắm – Hà cắn môi, tiếp tục nấu
Khánh khó chịu khi nhìn dáng vẻ đau khổ ấy. Nó chỉ muốn ôm Hà để cho chính tâm trạng của nó nhẹ bớt, nhưng nó cố nén những hành động yêu thương ấy lại. Bàn tay nó nắm chặt.
- Aaa – Hà khẽ kêu lên
- Em sao thế – Khánh nắm lấy bàn tay vừa bị dao cứa sâu hoắm
- Em cắt vào tay rồi
- Đợi anh chút – Khánh vội đi lấy bông băng
Hà cúi mặt, nó không thấy đau.. vết thương ngoài da này dù có sâu thế nó cũng chẳng đau và nhức như vết thương trong lòng nó..
- Lại đứt tay hả – Mạnh tiến vào
- KHÔNG sao – Hà quay đi
Rất nhanh, Mạnh kéo tay Hà, nó ngậm ngón tay bị đứt của Hà.. Mạnh làm vậy để không chảy máu nữa, và sẽ đỡ đau hơn. Hành động ấy làm Hà đau lòng hơn, nước mắt đột nhiên rơi vội xuống.. Giá như, Mạnh vẫn thuộc về nó.. thì nó đã hạnh phúc chứ chẳng đau thế này.
Khánh đứng chôn chân ngoài cửa bếp. Lúc này nó chỉ thoáng nghĩ, sao nó không nghĩ ra hành động ấy.. Hay tại, tình cảm của nó.. Không hề được như Mạnh dành cho Hà. Nó nhận ra … Mạnh chưa bao giờ từ bỏ.
Nhận thấy sự có mặt của Khánh. Mạnh dừng việc cầm máu ấy lại, nó mở tủ lạnh lấy nước rồi coi như mình chưa làm gì..
- Lần sau đừng làm vậy nữa – Hà đột nhiên nói
- … – Mạnh dừng lại im lặng
- Đừng tỏ ra ân cần như thế nữa – Hà gìm giọng
Mạnh vẫn không nói gì. Nó tiếp tục đi ra ngoài. Sự lạnh nhạt ấy. Như càng làm Hà đau hơn mà thôi. Đau đến tưởng như chết đi được.
Hà khóc. Còn Khánh im lặng đứng nhìn. Nó cũng cảm thấy khó chịu tận trong lòng. Bây giờ thì nó làm gì chứ. Khánh im lặng tiến lại gần, nó băng ngón tay đó cho Hà. Còn Hà vẫn cúi mặt dửng dưng, đến ánh mắt cũng như muốn vỡ vụn dưới nền nhà..
Khánh ôm Hà vào lòng. Vỗ nhẹ vào lưng.. nó hít 1 hơi thật sâu..
- Em hãy lợi dụng tình cảm của anh đi..
Thức dậy, 1 tuần nữa trôi qua vùi đầu vào công việc để quên đi những điều cần phải quên. Thế nhưng cố quên là 1 điều ngu ngốc. Càng cố gạt đổ mọi thứ, thì khi nó vỡ ra, mảnh vỡ sẽ gim lại vào da thịt.. lại càng đau nhức vô cùng tận.
Cứ như vậy.. Và ngày nào cũng vậy, cuối tuần tôi lại đến nấu cơm cho Khánh. Nói là đến nấu cơm cho Khánh, nhưng chỉ là muốn nhìn thấy Mạnh mà thôi. Mạnh vẫn vậy. Lạnh lùng. Tôi quan sát anh. Anh vẫn rất bình thường, như thế tôi chưa từng là cái gì của anh.. Tôi không hiểu nữa, đôi lúc tôi bắt gặp ánh mắt anh.. nhưng sao gần nhau đến vậy.. mà lại xa lạ đến thế. Mỗi 1 phút giây trôi qua.. nỗi đau như dâng ngược..
- Em lại buồn – Khánh đứng cạnh tôi ngoài ban công
- Có vẻ như là điều em và anh làm chẳng khiến người ta bận tâm đâu
- Mình đã làm gì đâu – Khánh nhìn tôi, tôi bất giác nhìn sâu vào mắt anh
- Anh nói vậy là sao … – Tôi không hiểu câu nói ấy cũng như cách anh nhìn tôi
Và sát lại, anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Như 1 sự cố tình, nói là 1 chiếc hôn.. nhưng đó chỉ như 1 cái chạm môi không có cảm xúc gì nhiều. Tôi chỉ hơi hoảng hốt, nhưng mọi cảm giác lại tê liệt. Tôi tròn mắt nhìn vào mắt anh.. còn anh thì, khẽ nháy mắt 1 cái. Lúc này 2 tay tôi mới từ từ đẩy anh ra. Anh mỉm cười.
- Như vậy mới là bắt đầu – Khánh nói
Tôi không biết phải nói gì nữa. Cũng không biết phải hét lên hay quát tháo hay như thế nào. Tôi chỉ cảm thấy mình đang ngơ ngác. Rồi ánh mắt tôi va phải Mạnh khi trốn cái nhìn của Khánh. Mạnh ở đó lúc nào nhỉ, vậy là Khánh cố tình đúng không. Tôi bối rối quá. Tôi nhìn Khánh với ánh mắt phải làm thế nào bây giờ. Khánh mím môi quay đi. Giờ thì tôi đối diện với Mạnh. Và Mạnh kéo tôi đi. Khánh đứng lại đó, không 1 hành động nào như chờ xem Mạnh sẽ làm gì, và anh cười như là cảm thấy chuyện này rất hay ho vậy. Tôi chỉ muốn nổi điên lên mà thôi.
Mạnh nắm cổ tay tôi rất chặt. Cảm giác như sợ tôi chạy mất vậy. Tôi cảm thấy đau tê bàn tay. Anh kéo tôi vào phòng. Đóng mạnh cửa lại. Tôi vẫn thấy tiếng Tùng và Long nháo nhác ngoài cửa nói Mạnh bình tĩnh lại. Giờ ở đây chỉ có anh và tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác mọi ngày. Hơi thở của anh như dồn dập. Bất chợt anh túm lấy 2 vai tôi.. Ôm lấy tôi.. Ôm chặt đến nỗi tôi đã cố vùng ra vì quá sợ hãi hành động ấy của anh mà không được.
- Anh làm sao vậy – Tôi hét lên, cố vùng ra
- Suỵt – Anh nói ra hiệu im lặng
- Anh điên à – Tôi vẫn không ngừng lại
- Yên lặng – Giọng nói của anh như đang cố gắng bình tĩnh đến đáng sợ
- Buông em ra – Tôi đứng im trong vòg tay anh
- Tại sao em luôn dẫy dụa ngay cả khi đã ở trong lòng anh – Mạnh đột nhiên nói
- Anh nói gì vậy.– Tôi thật sự không hiểu
- Tại sao, em không bao giờ ở yên trong tim anh, nhất định phải là xáo trộn nó lên
- …. – Tôi im lặng, và chỉ thấy ngộp thở
- Tự em cứ lồng lộn chạy ra khỏi vòng tay anh.. – Mạnh kéo vai tôi ra và nhìn tôi
- Tự em sao … – Tôi gìm giọng
- Ừ, được rồi.. bây giờ.. em có thể đi mãi mãi được rồi đấy – Mạnh buông tay khỏi vai tôi
Tôi nhìn anh như chợt vỡ ra 1 sự thật nào đó, mơ hồ lắm.. nhưng lại đau nhói tim gan. 2 chân như không còn sức để đứng nữa.. Tôi lùi lại, tôi chỉ muốn phủ nhận, tôi chưa từng bao giờ có ý định muốn rời xa anh ấy. Nhưng tôi không biết nói gì. Không biết phải biện minh ra sao. Sao anh ấy lại nói thế. Nước mắt cứ vô thức mà rơi ra …
- Em đâu có muốn rời xa anh đâu. Anh đã đẩy em đi.. – Tôi nhìn Mạnh
- Vậy sao ? Nếu em cho rằng, người đã ôm em chặt đến thế.. lại có thể dùng chính đôi bàn tay này để đẩy em đi thì.. em hãy nghĩ như thế đi – Mạnh cười
- Vậy mọi chuyện là thế nào, tại sao anh không nói cảm giác của anh cho em biết – Tôi hét lên
- Cảm giác của anh ? Em có bao giờ thật sự quan tâm ?
- Em.. – Tôi giật mình vì câu nói ấy
- Chỗ này này – Mạnh chỉ tay vào tim
- Anh đã đau thế nào. Anh có bao giờ than thở ? Em đau lắm sao ? Sao em dày vò anh ? – Mắt Mạnh như sắp khóc vậy, nhưng tôi biết nước mắt anh sẽ không dễ dàng rơi trước mặt tôi
- Em … xin lỗi … – Tôi đưa tay chạm vào phía tim anh
- Em ra ngoài đi – Mạnh gạt tay tôi và quay lưng lại
Tôi đứng đó, vòng tay ôm lấy phía sau Mạnh. Cả 2 im lặng. Im lặng. Rất lâu.
Tùng và Long vẫn đứng ngoài cửa nghe ngóng tình hình. Khánh tiến lại. 2 người giật mình, luống cuống giả vờ như không làm gì.
- Sao rồi ? – Khánh hỏi
- Im lặng lắm – Tùng lại áp tai vào cửa
- Im lặng thì không sao rồi – Khánh nói rồi bỏ ra ghế ngồi
- Nhưng im lặng mới là nguy hiểm – Long cố nói to nhìn về phía Khánh thăm dò tình hình
- Có khi nào 2 người ý đang.. – Tùng nói rồi đưa tay vòng qua vai Long làm hành động hôn giả vờ tíu tít..
Khánh đứng bật dậy, cả 2 hết hồn ôm chầm lấy nhau. Khánh gõ cửa phòng Mạnh.
- 2 người làm gì vậy, ra ăn cơm đi
Một lúc, tiếng cửa mở. Hà đi ra. Mắt đỏ hoe. Cười ngượng rồi đi thẳng vào bếp. Long với Tùng đi theo hỏi han.. Khánh thì mở cửa đi vào phòng Mạnh.
Mạnh không ngạc nhiên khi Khánh bước vào. Nó im lặng nhìn Khánh chờ xem Khánh muốn làm gì.
Khánh chỉ cười. Rồi ngồi xuống giường.
- Mày cười cái gì – Mạnh vẫn đứng, không hề thèm nhìn thái độ của Khánh
- Mày vẫn còn yêu nó, sao phải làm trò ra thế ?
- Mày thích nó thật, hay cố tình trêu ngươi tao ?
- Theo mày đâu là sự thật
- Nếu mày muốn đùa, thì thôi ngay đi
- Nếu là thật thì giờ làm sao – Khánh đứng dậy, đối mặt với Mạnh
- Chỉ là 1 đứa con gái thôi, đừng làm anh em phải khó nhìn mặt nhau – Mạnh cũng không vừa
- Với mày, thì đó chỉ là 1 đứa con gái.. nhưng với tao, thì đó là 1 người phụ nữ đáng để tranh giành – Khánh bắt đầu khiêu chiến
- Mày vẫn chưa quên chuyện đó à ?
Câu hỏi ấy khiến Khánh khựng lại tại chỗ. Nó không nói gì thêm và bỏ ra ngoài. Bí mật giữa 2 người này.. thật ra là rất dài và nan giải. Vậy sao họ có thể thân thiết với nhau và sống cùng 1 nhà được nhỉ. Đó là 1 câu hỏi khó.
Về phần Hà, lúc này nó đang dọn cơm lên bàn cho mọi người. Tùng và Long cứ suýt soa mãi vì chỉ cuối tuần mới được ăn ngon và no nê mà thôi. Trong lúc đợi 2 người kia mãi không thấy ra, Hà còn là áo cho mọi người. Tùng và Long nhìn Hà với ánh mắt ngưỡng mộ
- Giờ anh biết lí do vì sao, 2 hot boy nhà anh thích em rồi – Long ngồi ở bàn chống cằm nhìn Hà
- Anh cũng thích em đấy – Tùng nói xen vào – Ngày nào cũng đến nấu cơm nhé
- Em phải đi làm cả tuần, sao mà đến nấu suốt được – Hà vừa là áo vừa cười
- Em làm đến mấy giờ thì về – Long vẫn chống cằm ngắm Hà
- 4h chiều – Hà trả lời
- Vậy tối em rảnh hết à – Tùng sớn xác
- Vâng, tối em ở nhà thôi – Hà cười
- Vậy tối đi chơi với anh đi – Tùng nói tiếp
Vừa dứt câu thì ăn 1 cái đá của Khánh. Nó ôm mông đứng dậy.
- Tao nói đùa thôi – Tùng càu nhàu
- Gọi thằng Mạnh ra ăn cơm đi – Khánh nhăn mặt
Tùng bực bội vì bị đá đi vào trong phòng Mạnh í ới gọi Mạnh ra ăn cơm. Long và Hà thì đi vào bếp từ lúc Tùng bị đá, bởi nhìn mặt Khánh như muốn giết người đến nơi.
Bàn ăn đã đầy đủ mọi người. Nhưng không khí thật sự quá là u uất. Long và Tùng cứ ngồi mút đũa không dám ăn. Khánh và Mạnh thì im lặng nhìn bát cơm còn chưa động tay vào đũa. Hà cũng im lặng thăm dò thái độ của 2 người.
- Mọi người ăn đi – Hà nhìn Long và Tùng
- Ăn thôi – Lúc này Long và Tùng mới bắt đầu ăn
Khánh và Mạnh cũng cầm đũa. Việc đầu tiên là cả 2 đứa đều gắp thức ăn cho Hà. Nhưng Khánh như nhanh tay hơn, Mạnh hơi sái.. nó chuyển luôn sang cho Tùng đang ngồi cạnh Hà. Long thấy thế mút đũa ganh tị
- Mày gắp cho tao nữa đi – Long nhìn Mạnh nài nỉ đến kinh dị
Mạnh vội vàng gắp cho Long cho xong chuyện =.=’
Bữa cơm lại tiếpt tục. Chỉ có tiếng Long và Tùng nói chuyện đá qua đá lại, còn 3 người kia thì cắm đầu ăn chẳng nói gì thêm cũng chẳng nhìn nhau.
Hà ở lại dọn dẹp cùng mọi người cho đến bữa tối. Bữa tối nay hình như là đến lượt Khánh vào bếp. Khánh kêu Hà ngồi ngỉ ngơi. Không phải nấu nữa vì hình như Khánh nhận thấy Hà đã thấm mệt. Long và Tùng đã ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại 3 người. Hà nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi vì mệt. Khánh ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Mạnh ở trong phòng tắm. Lúc ra ngoài nó gọi Tùng và Long mãi không thấy để nhờ việc gì đó.. Nó ra phòng khách, đứng trôn chân nhìn Hà đang say giấc. Rồi nó ngồi xuống nhìn Hà ngủ. Vuốt nhẹ những lọn tóc buông xuống mắt Hà, nó không hiểu nữa.. nó và Hà đã chia tay.. sao Hà vẫn cứ ở đây gần nó đến như thế này..
- Em ngốc quá đi – Mạnh lẩm bẩm
Khánh đứng tựa lưng vào tường quan sát hành động của Mạnh. Nó thấy hơi khó chịu, dù nó thừa biết Mạnh rõ ràng vẫn còn tình cảm với Hà nhưng nó cũng chẳng muốn dừng lại. Thật ra thì nó muốn làm gì hay thực sự là nó có tình cảm với Hà.
- Muốn hôn trộm thì hôn đi – Khánh ngồi xuống cạnh Mạnh khiến Mạnh giật bắn mình
- Mày như ma – Mạnh xấu hổ không dám nhìn Khánh
- Tại sao mày lại chia tay với Hà – Khánh cũng nhìn Hà
- Sao mày lại nói với Hà là tao đi chơi gái hả – Mạnh lườm Khánh
- Haha.. dám làm dám nhận đi – Khánh không dám cười to, vỗ vai Mạnh
- Mày chơi xấu thế à – Mạnh đấm nhẹ vào tay Khánh
- Con gái lúc chia tay người yêu, luôn muốn biết người yêu mình có ngủ với người khác không , tao chỉ nói, hình như là có.
- Mày đúng là bạn tốt nhỉ – Mạnh nói đểu
- Vậy mày đã làm thế chưa – Khánh nhìn Mạnh tò mò
- Thằng điên – Mạnh đứng dậy đi vào phòng
Khánh cười. Nó nhìn Hà 1 lúc..
- Mở mắt ra, anh biết em tỉnh rồi – Khánh nói
- Sao anh biết em tỉnh rồi – Hà mở mắt ngạc nhiên
- Vừa thấy suýt thì cười phì ra lại còn giả vờ gì nữa – Khánh búng vào trán Hà
- Nhưng em vẫn chưa biết được câu trả lời – Hà ôm trán
- Sao em chưa biết rõ đã vội khẳng định rồi cãi nhau với nó
- Em nóng tính quá – Hà thấy hối hận vì những j đã nói và nghĩ hôm vừa rồi
- Nhưng nếu câu trả lời đúng như em nghĩ thì sao ?
- Em không biết nữa.. – Hà kéo chăn trùm lên mặt
- Đúng là con gái, rách việc
Khánh đứng dậy bỏ vào bếp để làm nốt. Hà lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Lúc mở mắt, nó giật mình ngồi bật dậy vì 2 cái mặt ông Long vs ông Tùng đập vào mắt nó làm chết khiếp.
- Ngủ cũng xinh nữa – Tùng trêu
- Mày quên cái đá lúc sáng à, nếu là tao thì giờ sẽ là 1 cái đấm – Long thì thầm
Đúng như Long nói, Mạnh ở đâu ra từ lúc nào, nó đấm 1 cái vào tay Tùng. Làm thằng bé giật cả mình..
- Vào ăn cơm kìa – Mạnh quát
Hà cũng gấp chăn lại, nó đi rửa mặt mũi rồi vào ngồi ăn cùng mọi người. Bữa ăn có vẻ như đỡ hết u ám như ban sáng. Nhưng vẫn không nghe thế ai nói gì ngoài Long và Tùng cả.
- Anh đưa em về nhé – Khánh nói
Hà đang cầm túi lên, nghe Khánh nói vậy nó đưa mắt thăm dò thái độ của Mạnh. Mạnh không nói gì hay biểu hiện gì nó đi thẳng vào phòng. Hà quay sang nhìn Khánh. Nó chẳng biết nói gì rồi cứ đi thẳng. Hà chào mọi người.
Khánh đi cạnh Hà, đường vắng, ánh đèn sáng làm giảm đi sự lạnh lẽo của con đường 1 chút, Hà cứ im lặng nghe Khánh nói đủ thứ chuyện. Một lúc, nó đột nhiên hỏi 1 câu chẳng liên quan đến chuyện Khánh đang nói..
- Em đã làm Mạnh tổn thương mà em không biết – Hà cụp mắt
- Gì cơ – Khánh nghe rõ nhưng không tin vào điều mình vừa nghe
- Tại sao đàn ông bị tổn thương lại thường im lặng..- Hà nhìn Khánh
- Hì.. vì họ là đàn ông, mà đàn ông thì không thích ai biết mình có giây phút yếu đuối – Khánh nhìn Hà rồi lại đánh mắt đi
- Họ giả tạo lắm đúng không anh.. – Hà cười
- Sự giả tạo ấy, chỉ là để bảo vệ lòng tự trọg thôi.. thật ra thì, đàn ông cũng mềm yếu lắm chứ em
- Mạnh mẽ đến đáng sợ..
- Đàn ông không thích mang tiếng vì đàn bà mà đau khổ đâu
- Để người khác biết yêu người con gái đó nhiều thế nào là 1 sự xấu hổ à ? – Hà tò mò
- Còn tuỳ.. có những người đàn ông, lúc yêu, họ muốn cả thế giới biết họ yêu người đó nhiều thế nào, và cũng có những người chỉ thích giữ cho riêng mình – Khánh nhìn Hà
- Nói ra có phải thoải mái hơn không – Hà cười
- Ừ, như anh ấy.. Anh thích em thì anh nói là anh thích em – Khánh nhìn xuống dưới đất cười
- Anh chỉ muốn trêu tức Mạnh thôi đúng không ?
Khánh đột nhiên dừng lại, Hà khó hiều. Nó nhìn Khánh thăm dò thái độ. Nhưng Khánh cụp ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Nếu như có thể là thật, thì tốt hơn – Khánh nói rồi nhìn Hà
- Em là người yêu cũ của bạn anh mà – Hà thấy khó trong lòng
- Anh chỉ lo em là vợ cũ, chứ người yêu cũ.. thì sao chứ – Khánh cười
- Có phải trước đây anh và Mạnh đã xảy ra chuyện gì không ? – Hà tò mò
- Em nghĩ lung tung rồi.. – Khánh tiếp tục đưa Hà về
Khánh lảng sang chuyện khác. Mọi chuyện hình như bắt đầu dần phức tạp.
Tối sinh nhật Mạnh ngày hôm ấy. Mọi người tổ chức tại nhà cho Mạnh. Mạnh vẫn chưa đi làm về.. Giờ đã là 6h chiều. Mọi thứ đã bày sẵn.. đều là những thứ mà Mạnh vẫn thích ăn do Hà và mọi người cùng chuẩn bị.. 6h30’, tiếng cửa mở.
Hà nghĩ là Mạnh về nên háo hức ra mở cửa. Nhưng không phải, đó là 1 cô gái.. Khá xinh đẹp 2 người nhìn nhau ngạc nhiên không ai nói thêm lời nào chỉ nhìn nhau như muốn hỏi ” Cô là ai “.
Cũng là lúc Mạnh bước vào. Cô gái đó quay sang nhìn Mạnh, Mạnh cũng ngạc nhiên ra mặt.. cô ấy kéo theo 1 chiếc vali, Khánh bước ra và cũng như quá bất ngờ.. còn Long và Tùng thì 1 người bịp mồm 1 người bịt mắt =.=’
- Đây là bạn gái ai vậy – Cô gái đó đột nhiên lên tiếng
Không ai nói gì. Tùng thì chỉ Mạnh. Long thì chỉ Khánh. Cô gái đó tròn mắt như hỏi : Là sao. Tùng lại chỉ sang Khánh, Long lại chỉ sang Mạnh. Cô gái đó lại càng thắc mắc, quay sang nhìn Mạnh..
- Bạn gái anh sao ?
Không ai nói gì.. tất cả đều lảng tránh ánh mắt và câu hỏi của cô ta.
- Vậy là bạn gái anh hả – Cô gái đó quay sang phía Khánh
Nhưng vẫn không ai nói điều gì cả.
- Là bạn gái của anh – Đột nhiên cả Mạnh và Khánh đột nhiên cùng nói
- 2 người lại như thế sao – Cô gái đó cười khẩy rồi nhìn Hà từ trên xuống dưới
Mọi người im lặng trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm ấy. Cả 6 người. Cô gái ấy là ai mà khiến mọi người đến cả 2 người nhí nhố nhất như Long và Tùng cũng phải nín họng, lén lút nhìn nhau.
Lúc này tôi thực sự thấy hoang mang nhiều lắm. Nhưng khi nãy Mạnh đã lên tiếng nhận tôi là người yêu thì tôi cũng vẫn cảm thấy rất nhẹ nhõm phần nào.. Cô gái đó mở vali lấy 1 chiếc hộp nhỏ, và đưa cho Mạnh. Mạnh chần chừ cầm lấy, rồi ánh mắt anh chợt nhìn tôi như đang thăm dò thái độ của tôi vậy. Tôi cảm thấy lo lắng.
- Sao vậy, là bạn gái anh à – Cô gái đó nhìn tôi rồi nhìn Mạnh
- Bạn gái cũ – Mạnh không nhìn ai cả nói rồi mở gói quà đó
Câu nói ấy như đâm vào sự tổn thương bấy lâu nay đang nguội bớt lại đau nhói đến ngạt thở. Tôi như vỡ ra và chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi đây mà thôi.
- Anh thích không ? – Cô gái ấy cười
- Em luôn biết anh thích gì mà – Mạnh cũng cười
Đó là 1 chiếc đồng hồ thật đẹp. Chưa bao giờ tôi thấy Mạnh cười như vậy với tôi cả. Thật ra thì cô ấy là ai, và là gì của Mạnh.. tôi thật sự rất muốn biết. Tôi đứng dậy đi vào trong bếp. Tôi muốn lấy thêm ly cho cô gái đó, và cũng 1 phần là muốn chạy trốn cái cảnh tượng ấy.. Tôi sợ mình sẽ khóc ở đó mất.
- Em không sao chứ – Khánh đứng cạnh tôi
- Đừng có ôm em nữa đấy – Tôi giả vờ như không sao cả
- Em điên quá đi – Khánh cười
- Vậy.. cô gái đó … là.. – Tôi ngập ngừng
- Trang. Là người yêu cũ của anh đấy – Khánh nói
- Người yêu cũ.. vậy tại sao.. với Mạnh.. ? – Tôi ngạc nhiên
- Mạnh không kể với em sao – Khánh nhìn tôi
- Mạnh chỉ từng nói bóng gió là đã từng yêu 1 cô gái rất lâu nhưng họ không được đáp lại tình cảm thôi.. vậy là cô ấy sao..
- Ừ, Mạnh thích Trang từ khi bọn anh học cấp 3, nhưng khi ra trường Trang và anh lại đến với nhau.. được 2 năm thì chia tay, Trang bắt đầu quay qua có tình cảm với Mạnh
- Có giống kiểu anh và em bây giờ không ? – Tôi cắt ngang lời anh
- Không giống đâu, rồi em sẽ hiểu thôi mà
Khánh chỉ nói vậy rồi bỏ ra ngoài. Tôi như hiểu được một chút vấn đề. Nhưng tôi vẫn không rõ, Mạnh còn tình cảm với Trang không ? Giờ liệu họ có đến với nhau không ? Tôi thật sự thấy lo lắng.. và Trang là người như thế nào nhỉ, mà 1 thời khiến Mạnh yêu thương đến thế. Ôi 2 cái anh này, thật là đau đầu.
- Mình nói chuyện với nhau 1 chút đi – Trang đột nhiên lại gần tôi
- Em định làm gì vậy – Mạnh đứng dậy hỏi Trang
- Kệ cô ta đi, cô ta còn trò gì nữa chứ – Khánh nói rồi đi thẳng vào phòng đóng cửa lại
- Đc không ? – Trang nhìn tôi
Tôi chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài ban công. Trang theo sau, công nhận là cô ấy rất xinh.. có lẽ đó là 1 phần Mạnh thích cô ấy vậy.
- Em là người yêu cũ của Mạnh, vậy em là sao với Khánh – Trang hỏi tôi
- Chị đừng hiểu nhầm, em không là gì của anh Khánh.. – Tôi cuống quýt
- Dù là Khánh hay là Mạnh thì em cũng đừng đến đây nữa – Trang nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh … đôi mắt này rất quen..
- Em … – Tôi không biết nên nói gì
- Mạnh là của chị, còn Khánh chắc chắn sẽ không thể yêu 1 người quá thua kém chị như vậy.. chị cảm thấy không thoải mái lắm vì sự có mặt của em ở đây
- Chị tham lam vậy – Tôi buột mồm
- Em nói gì – Trang làm ra không hiểu
- Chị nói Mạnh là của chị, vậy chị tự tin là anh ấy còn yêu chị sao ?
- Vậy em nghĩ, Mạnh yêu em à – Trang tiến lại gần về phía tôi
- Em …
- Trang thôi đi, em đừng trẻ con như thế – Mạnh xen vào
- Vậy anh nói xem, em hay là nó đây – Trang nhìn Mạnh nói lớn
- Không là em, thì sẽ chẳng là ai cả … em đừng vậy nữa – Mạnh dịu giọng ánh mắt anh lạ lắm… anh đang nói thật sao. Trái tim tôi như bị bóp nát vậy
- Em nghe thấy chưa, đừng mong chờ gì nữa – Trang nói với tôi và nụ cười của kẻ thắng cuộc
Bốp. Khánh đột nhiên xuất hiện, anh tát rất mạnh vào má Trang. Cả tôi và Mạnh đều quá ngạc nhiên, ánh mắt sắc lạnh lúc nãy đúng rồi, ánh mắt ấy của Trang giống ánh mắt của Khánh lúc này. Thật sự.. Là quá đáng sợ
- Mày làm gì vậy – Mạnh túm lấy cổ áo Khánh
- Cái tình cảm bây giờ của mày chỉ là sự thương hại, mày biết là nó lợi dụng tình cảm của mày sao mày vẫn để yên – Khánh hét lên
- Vậy tình cảm của mày với Hà là gì, tình yêu ư ? – Mạnh và Khánh thực sự đã rất căng thẳng
- Đúng thế, vì dù tao có làm gì Hà cũng không lợi dụng tao để chọc tức mày, Hà không như cô ta – Khánh vùng ra như phát điên
- 2 đứa mày thôi đi – Tùng hét lên
- Chúng mày làm bọn tao xấu hổ quá – Long cũng lớn tiếng
- Hà, đi theo anh – Tùng quát, Hà cúi mặt vội đi theo Tùng
- Trang, đi theo anh – Long cũng vậy, Trang nước mắt dàn dụa đi về phía Long
- Bây giờ tao hỏi thật, là cô gái nào là người mà mày yêu – Tùng được hôm nghiêm túc
- Mạnh, mày yêu ai, mày nói thẳng ra đi – Long nhìn Mạnh
- Sao, hay mày yêu 1 người nhưng vẫn nuối tiếc 1 người, đàn ông yêu phải rõ ràng chứ.. đừng đứng núi này trông núi khác – Tùng nói Mạnh
- Đúng rồi – Long bồi thêm
- Khánh, cả mày nữa, mày quá nóng vội rồi. Muốn chinh phục 1 cô gái đang bị tổn thương thì phải kiên nhẫn Hiểu chưa.
- Đúng rồi – Long lại bồi vào
- Trang, anh thấy thật ra em chẳng yêu ai cả, em chỉ muốn sở hữu mà thôi – Tùng nói với Trang
- Em.. – Trang lắp bắp
- Hà thì anh biết là em yêu Mạnh, nhưng đừng quỵ luỵ vậy, nó không cần em thì thôi.. còn nhiều người khác, em hiểu chưa
- Như anh chẳng hạn – Long lại nói vào
- Mày im mồm đi cái thằng lanh chanh – Tùng quát
- Thì thôi – Long cay cú
- Mạnh trả lời đi.. thật lòng mày ấy – Tùng nói với Mạnh
- Mày làm đàn ông kiểu gì vậy, yêu ai mà cũng không biết à – Khánh gắt ầm lên
- Là chuyện của tao, mày đừng có lên lớp tao – Mạnh và Khánh lại to tiếng
- 2 anh thôi đi – Hà thật sự không chịu đựng được nữa
- Tôi không cần, đàn ông các anh.. tất cả vẫn chỉ là tham lam, ích kỉ và giả tạo mà thôi tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa thế nên cứ làm gì mà anh muốn đi – Hà như phát điên
Hà bỏ chạy. Tất cả mọi người quá bất ngờ vì những gì Hà nói. Ai cũng chôn chân tại chỗ, nhìn nhau.. Đâu đó trong ánh mắt của Tùng và Long phảng phất sự thất vọng về 2 đứa bạn. Trang thì như nhận ra thật sự là mình đã vừa làm gì và xáo trộn mọi thứ.. nó không khóc nhưng khuôn mặt hằn lên bao đau khổ
- Mạnh à.. em xin lỗi – Trang lí nhí
- Em có lỗi gì – Mạnh hỏi
- Em đã lợi dụng tình cảm của anh để chọc tức Khánh
- Biết mà – Khánh xen vào
- Tại anh hết đấy, sao anh thay đổi nhanh như vậy. Anh đã làm em tổn thương thế nào anh biết không hả – Trang gắt lên với Khánh
- Em nghĩ em làm vậy anh sẽ nhận ra anh yêu em hơn chắc, anh chỉ ghét em thôi – Khánh quát
- Vậy, mày làm thế với Hà để tao ghét Hà đúng không ? – Mạnh quay sang nhìn Khánh
- Tao không hiểu mày nói gì ? – Khánh lảng tránh câu hỏi của Mạnh
- Mày trả thù đúng không ? – Mạnh túm lấy áo Khánh
- Ừ, thì sao – Khánh quát lên
- Mày làm thế mà được à – Mạnh hẩy Khánh 1 cái rõ mạnh
- Tao chỉ muốn mày biết cảm giác tao đã chịu thôi.. nhưng tiếc là, Hà không hợp tác như tao nghĩ nên trò chơi này chẳng thú vị gì cả và cô ta xuất hiện thật đúng lúc làm vỡ lở tất cả.. – Khánh cười
- Mày …
Mạnh không thể nói gì thêm nữa, nó toan chạy đi nhưng chợt khựng lại.
- Thật ra thì, chính mày là người đã ngủ với người khác không phải là tao đâu – Mạnh nói rồi mới đi
Mạnh chạy theo Hà. Chạy đến nhà Hà. Vào cái giây phút ấy Mạnh mới sợ hãi, nó sợ rồi nó sẽ như Trang và Khánh bây giờ. Như vậy trái tim nó sẽ tan nát mất. Nó nhận ra nó không thể mất Hà như vậy. Nếu Hà thật sự rời xa nó thì nó biết phải làm sao, mắt nó đỏ sọc lên.. nó cảm thấy sợ hãi vô cùng …
Còn về Khánh và Trang. Trang nghe điều Mạnh vừa nói, nó chết đứng. Chuyện tình này thật sự quá ư là nan giải.
- Anh đã ngủ với.. người khác, lúc chia tay tôi sao – Trang nghẹn giọng
- Anh… anh – Khánh trốn tránh ánh mắt Trang
- À mà thôi, chia tay rồi… Anh có ngủ với 100 người, tôi cũng chẳng quan tâm tôi chỉ khinh bỉ anh thôi – Trang kéo va li lầm lũi bước đi..
- Anh xin lỗi – Khánh lấy hết dũng cảm sau bao nhiêu năm
- Anh xin lỗi, vì đã làm những điều tồi tệ để quên em, anh xin lỗi, vì đã làm những việc không ra gì để trả thù em, anh cũng xin lỗi.. xin lỗi vì anh yêu em.. nhưng lại không nói để em biết.. anh là 1 thằng hèn.. anh xin lỗi – Khánh lịm giọng rồi nhưng nó cố nuốt những đau đớn sau bao nhiêu năm để nói xin lỗi người con gái nó rất yêu đâm ra thù hận
Trang buông vali ra. Nó chạy nhanh đến ôm Khánh thật chặt. Cái ôm mà nó đã muốn làm từ lâu. Và đó là cái ôm Khánh đã mong chờ từ lâu, nó ôm Trang vào lòng như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa..
- Anh chỉ cần nói, em hãy quay về đi.. Em sẽ từ bỏ tất cả chạy về với anh – Trang khóc, nhưng nó giờ hạnh phúc biết bao
Khánh không nói gì cả, nước mắt nó rơi như 1 điều tất yếu. Đó là hạnh phúc. Người đàn ông trong nó, sĩ diện, lòng tự tôn.. chẳng là gì nữa.. vì giờ.. nó thấy nhẹ nhõm và thoải mái biết chừng nào.
Tùng và Long cũng ôm nhau khóc sụt sùi trong phòng, khi trộm nhìn cảnh tượng quá ư là xúc động..
- Tùng ơi, tao có điều phải nói thật – Long quệt nước mắt nước mũi
- Gì thế, trông mày kinh quá – Tùng cũng lau nước mắt
- Thật ra, tao yêu mày lắm.. huhu – Long khóc rống lên
- Tao cũng vậy – Tùng ôm lấy Long
- Vậy mà chúng mình cứ giữ trong lòng – 2 đứa ôm nhau khóc ầm ĩ
- 2 đứa mày làm sao thế – Khánh đột nhiên mở cửa phòng
Long và Tùng giật mình đẩy vội nhau ra
- Khiếp, như là bê đê ấy, kinh quá đi mày – Tùng nói
- Mày nữa, tự nhiên ôm tao – Long chữa ngượng
Khánh không nói gì bỏ ra chỗ Trang. Khánh vừa đi, Long và Tùng lại tiếp tục nhìn nhau rồi lao vào ôm nhau khóc ầm ĩ
Còn về phần Mạnh và Hà. Hà có tha thứ cho Mạnh không ? Có quay về với Mạnh không ? Hay cả 2 sẽ thật sự
Mạnh chạy đến nhà Hà. Nó đập cửa. Nó gọi Hà mãi. Nhưng Hà không lên tiếng. Cánh cửa đóng im lìm. Nó giật mình nhớ ra chìa khoá nhà để trong ví. Thật may nó vẫn giữ. Nó mở cửa đi vào nhà..
Tối om, nó chỉ nghĩ đến việc tìm Hà mà quên không bật điện. 1 lúc, nó nghe có tiếng khóc thút thít ở bên cạnh ghế trong góc tường. Nó đứng sững lại, nhìn cái dáng người đáng thương đang co gối ngồi 1 góc qua ánh sáng đèn đường hắt vào cửa sổ.. Nó thấy tim nó đau quá. Có phải những ngày tháng vắng nó, Hà vẫn 1 mình và khóc như vậy không ? Nó làm gì thế này. Sao nó không bao giờ nghĩ rằng Hà chỉ là 1 cô gái nhỏ nhoi. Còn nó là đàn ông, nhẽ ra phải che chở cho Hà thay vì ruồng rẫy Hà khiến Hà đơn độc như vậy.. Giờ nó mới hiểu, cảm giác này là cảm giác khi trông thấy người mà mình yêu thương khóc nó không thể chịu đựng được thêm..
Nó tiến lại ngồi cạnh Hà, cũng là lúc Hà phát hiện nhà có người vào, nó giật mình hoảng hốt thì nhận ra khuôn mặt ấy quá quen thuộc.. Nó lại khóc..nước mắt như là rơi nhiều hơn.. Nó vội ôm lấy cổ Mạnh và vẫn chỉ khóc..
- Anh ở đây rồi, em khóc nốt đi – Mạnh ôm lấy Hà
- Anh dã man – Hà vẫn khóc
- Đúng rồi, anh hư lắm làm em khóc – Mạnh vỗ về Hà
- Anh dã man lắm – Hà vẫn không ngừng khóc
- Ừ, đúng rồi.. anh là thằng dã man – Mạnh vỗ nhẹ lưng Hà an ủi
- Sao anh không đi luôn đi – Hà dần nín, sụt sịt nói
- Nếu anh nghe lời em, anh đi luôn thì sao – Mạnh tựa cằm lên vai Hà
- Thì em yêu người khác, híc – Hà sụt sịt
- Em dám yêu người khác à – Mạnh cục nhẹ đầu vào đầu Hà
- Sao lại không , anh còn đi tìm người khác rồi, cần gì em nữa
- Anh tìm ai chứ.. hâm ạ
- Anh ngủ với ai chưa hả
- Rồi
- Cái gì – Hà giật mình nhìn Mạnh
- Ngủ trong trái tim em ấy. – Mạnh cốc vào đầu Hà
Con gái là vậy đấy. Có những điều khi đàn ông không thể tha thứ. Thì họ vẫn có thể. Bởi trong tình yêu, họ không đặt lòng tự trọng hay tự kiêu của riêng mình lên trên. Họ đặt tình cảm lên tất thảy mọi thứ. Chỉ cần đó là người mà họ yêu, thì mọi điều đều có thể.. họ chỉ từ bỏ, khi đối phương đã thật sự dứt bỏ. Đó không phải là luỵ tình.. đó là cách họ trân trọng người mà họ yêu..
Còn đàn ông, thì dù họ có nói ra trăm nghìn câu cay đắng đến thế nào, thì cũng không thê đem lí do là hết yêu rồi nên như thế để bào chữa.. Họ thích giữ mọi cảm xúc cho riêng mình. Họ thực sự rất ngang bướng. nhưng hãy để thời gian trả lời tất cả.. hãy cho họ cũng như chính bạn thời gian.
Read more…