Vì Trái Tim Anh Bảo Thế

23:12 |

Một ngày bình thường như những sinh viên khác, nó vác xác đến trường một cách chán nản. Những môn học bắt buộc ở trường khiến nó chán ngấy.


Vào lớp, quăng cặp sách xuống bàn, nó gục mặt xuống, định tranh thủ ngủ thêm một chút thì Nhung- cánh chim lợn đầu đàn trong phong trào supper soi của lớp đã chạy tới ngồi cạnh. Nó hí hửng:

- Ê Thu, có giai đẹp mới xuất hiện trong địa bàn trường mình đấy.

- Á á á á Đâu? Đâu? Đâu?  Nó tỉnh cả ngủ. . Ở cái trường này con trai đã hiếm trai đẹp lại càng hiếm hơn nên chỉ cần có một chút nhan sắc là các chàng lập tức trở thành nhân vật chính trong câu chuyện thường nhật của các nàng ngay.

- Nhưng mà kiêu lắm. Nghe nói mấy con bé bên lớp sáng nhắn tin làm quen bị bạn ý  up nguyên cái tin ấy lên diễn đàn kèm theo cái icon xanh mặt. có đứa viết thư thì cái bức thư bị dán ngay trong thang máy.

_ Úi giời đẹp giai mà vô duyên thì tao không thích đâu. Nhưng mà nếu bọn mày muốn rửa nhục thì đưa số điện thoại đây cũng được. Híhí

_ ặc ặc, mày có cái ưu điểm tự tin nhưng phải cái nhược điểm là tự tin thái quá. Số đây 098xxxxxxx chúc mày may mắn không bị nổi lềnh bềnh trên diễn đàn nhá.

_ Cứ chờ mà xem. Hứ.

Kí túc xá, điện phụt tắt. Thu nhìn đồng hồ để bàn, 23h rồi cơ à. Nào thì bắt đầu công cuộc nháy máy. hì hì. Một cuộc, k có động tĩnh, 2 cuộc, 18 cuộc…thuê bao quý khách….

Cái đồng hồ để bàn chết tiệt vừa sớm đã kêu inh ỏi, Thu mệt mỏi mở đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. thở dài một cái, lại một ngày học tập vất vả đây.

Ăn sáng xong là nó phi đến trường ngay, vẫn những tiếng ồn ào như cái chợ vỡ đón nó từ cửa lớp, giọng Nhung chim lợn the thé : ê Thu tũn vụ kia thế nào rồi?

-Chim lợn, ai cho mày gọi bí danh của tao ra hả?(có tiếng nghiến răng ken két). Vụ nào?

_Vụ làm quen với anh chàng đẹp trai ấy, đến đâu rồi?

_À hôm qua tao nháy máy nó xong ngủ quên luôn.  Cứ bình tĩnh rồi đâu có đó, thôi tao lên cantin mua lon café, buồn ngủ quá, đứa nào đi không?

Mấy chục cái đầu còn đang mải túm tụm lại, thu cười nhạt rồi lết lên tầng 7. Nhiều lúc nó tự hỏi không biết thầy hiệu trưởng nghĩ gì mà lại để cantin tuốt trên tầng cao nhất, có lẽ sau khi bỏ cả đống sức lực để leo lên đó sinh viên sẽ mua nhiều đồ ăn hơn chăng. Thôi kệ, với cái tình hình mất điện thiếu kiểm soát như trường này thì đi thang bộ là giải pháp an toàn nhất.

Cantin buổi sớm chật cứng người, vất vả lắm nó mới lấy được một lon cafe lạnh, rồi thì sức đâu mà leo xuống, thôi thì đánh cược với số phận bằng cách chui vào thang máy vậy. Có khi nào ngày mai trên trang nhất các báo đăng tin nữ sinh trường Z nhập viện vì sự cố mất điện khi đi thang máy không nhỉ? Nó thoáng rùng mình rồi cười phá lên vì trí tưởng tượng của mình.

Hay ho nhỉ!!!!!!!!!!! Nó giật mình ngẩng đầu lên, một gã to cao đang đứng dậy phủi quần áo sau cú đo đất.Gương mặt điển trai của gã đỏ gay.

Con bé ngơ ngác. Gã trai hùng hổ bước vào thang máy vừa mở ra, nó ngây người.

Có vào không????????? gã ta hằn học. nó nhảy tót vào rồi đưa ánh mắt nghịch ngợm nhìn gã. Gã ta ném lại một tia nhìn sắc lẹm khiến nó khẽ run lên. _- Chắc là đau lắm nhỉ, trượt một cái rõ dài còn gì?  Nó hỏi.

_Không đau nếu không bị một đứa con gái vô duyên cười cợt.

_ À, thật ra tôi không cười anh đâu,thật đấy, haha. Chẳng hiểu sao nói  đến đấy nó lại thấy không nhịn nổi cười.

_Chỉ có đồ điên mới cười một mình.

_Gì??????????

Thang máy báo đã xuống đến sảnh tầng 1. Thu bấm số 7 rồi nhảy vội ra. Nó thích thú nhìn cửa thang máy đóng lại trước mặt gã. Hình như…gã cười.

Mỗi tiết học chỉ có 45 phút mà đối với nó dài như cả thế kỉ. cuối cùng thì cái chuông dở hơi cũng cất tiếng lảnh lót báo hiệu cái mà bọn sinh viên gọi là " phóng thích có thời hạn”. lũ con gái ồn ào như ong vỡ tổ.

_Ê chim lợn, cho tao xin ít thông tin về đối tượng đi, Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà

_Ừm. chàng tên Tuấn, hơn mình hai tuổi, vừa đi Trung Quốc về, giờ học tiếp bên lớp tiếng Trung. Cao to đẹp trai, sở trường là bóng rổ.Nghe nói vì quá xuất sắc nên chưa có mối tình vắt vai nào

_Vì chúng mày tao đành cố gắng vậy.còn thông tin gì  nữa không?

_Hết. à không, chàng còn một tên bạn thân nữa. tên này da trắng chân dài, cũng khá bảnh trai chỉ tiếc là…

_Là sao, nói mau!

_Là bóng, bóng chúa! Chính mắt tao thấy hắn ngồi cũng một gã ẻo lả ăn mặc lòe loẹt trong quán Bạch Dương. Chắc hẹn hò. Kìa, Hắn kìa, thiêng thế.

_ Nhìn theo ngón tay chim lợn. Không thể tin nổi, là gã. Thu bật cười, vẳng bên tai " chỉ kẻ điên mới cười một mình”.

_Và mày đã buôn cho nửa khoa mình biết chứ gì?

_ Không tao không nói với ai, tao thấy tội nghiệp những người như gã.thôi về đi.

Kí túc xá, 23h tắt điện. Thu mệt mỏi gấp cuốn sách dày cộp lại. mở điện thoại. không có phản hồi nào từ nỗ lực nháy máy điên cuồng của nó hôm qua. Nó nặng nhọc khép đôi mi mắt dày lại. trong giấc ngủ chập chờn :”Chỉ kẻ điên mới cười một mình”, một thoáng cười, gương mặt điển trai, gã, mặc váy.

Ánh nắng chiếu qua ô cửa kính gọi nó dậy tiếp tục một ngày mới.

Vác xác đến trường, nỗ lực lắm nó mới không ngủ gục trong cái giờ học khô khan này. Cuối cùng thì tiếng chuông quen thuộc cũng ngân nga như nói với bọn sinh viên lười rằng chúng được tự do tạm thời.

Thu nặng nhọc vác xác ra phía cổng trường lầm bầm nguyền rủa cái trời xanh, mấy trắng mà nắng muốn vỡ đầu. Qua nhà xe nó lơ đãng nhìn vào, một bóng dáng quen thuộc. Là gã, vespa trắng, đang đeo khẩu trang và mặc áo chống nắng.

Nó khẽ cười toan bước đi nhưng rồi một ý nghĩ thoáng qua làm nó tiến lại về gã gã chẳng thèm nhìn nó lấy một cái. Thu kéo tay áo gã. _này, tôi vẫn chưa biết tên anh.

_Nghe này em gái nếu em định làm quen với tôi thì tôi không rảnh nhá.

_Anh hoang tưởng à? Chẳng đời nào tôi thích anh đâu. Tôi biết anh có khả năng mà người đàn ông khác không có.

_Tôi biết tôi đẹp trai hơn người cô không cần khen cho phí lời.

_Anh được ra hay trốn trại thế? Hoang tưởng. ý tôi là anh có khả năng thờ ơ với phụ nữ, khả năng mà không phải người đàn ông nào cũng có.

Gã cười khẩy, _Tôi chỉ có khả năng miễn dịch với con gái vô duyên thôi, cô chẳng hạn.

_Tôi ..tôi. anh mới là đồ vô duyên ý. Tôi biết bí mật của anh nếu anh chịu giới thiệu tôi cho bạn anh tôi hứa sẽ giữ im lặng.

Thu liến thoắng.

_Đồ con vịt! gã cười, dịu dàng. Đáng tiếc…

Gã nhảy lên xe rồi phóng đi, nó vẫn đứng đó, ngây người, đúng là đáng tiếc…

Sáng hôm sau nó lết đi học với cái đầu đau như búa bổ. Một cuốn tiểu thuyết trinh thám đã làm nó gần như không ngủ được.

Bịch, một vật thể gì mềm mềm âm ấm vừa đâm sầm vào nó làm nó ngã quay đơ.

Trời đất tối sầm, trăng sao thi nhau mọc lấp lánh. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó kéo dậy. nó trợn mắt nhìn "vật thể lạ”. Đẹp trai quá! Một anh chàng cao ráo, nước da trắng mịn màng, đôi mắt trong veo và nhất là nụ cười rất lãng tử.

_Bạn không sao chứ?

_Ơ mình không, ơ bạn học trường này à? Sao trông bạn lạ…lạ thế. Thu lắp bắp

_Mình tên Tuấn, mình học lớp tiếng Trung.bạn không sao thì tốt. Chàng bỏ đi, thu vẫn đứng đó nghe tiếng bước chân xa dần.

Cuối cùng thì mấy tiết học chậm chạp  cũng qua đi, nó vội vàng phi ngay đến nhà để xe. Hai mươi phút sau gã xuất hiện, vẫn trang phục y như hôm trước.

Nó mỉm cười bắt chuyện: _ chào chàng trai dễ thương, hôm nay trông anh duyên dáng lắm.

_ Chào vịt, cạc cạc gì thế. Gã hờ hững.

_Phương! Gã và nó cùng nhìn về hướng phát ra tiếng gọi. thì ra là chàng đẹp trai, nó bỗng thấy bối rối. chàng tiến tới chỗ gã, khoác vai gã rồi nói _Hôm nay cậu cho mình đi nhờ nhé, xe hỏng nên lúc sáng phải bắt taxi đi học.

_Chào bạn. Thu mỉm cười thật tươi, cố mở mắt thật to.

_Ừ chào, xin lỗi bạn vì việc lúc sáng nhé.

_Hai người quen nhau? Gã hỏi.

_Vừa mới thôi. Chàng cười tươi rói. Thực ra thì cũng chưa biết gì nhiều, sao cậu không giới thiệu cô nàng này cho mình nhỉ? Định giấu hả?

_Cô này hả, một con vịt.tất cả chỉ có thế.

_Nó lườm gã một cái rồi chớp ngay lấy cơ hội. Mình tên là Thu, mình là bạn của Phương (nhờ chàng mà nó vừa biết được tên gã). Rất vui được biết Tuấn. nó chìa tay.

Chàng lịch sự cầm tay nó. _Nếu đã là bạn của Phương thì cũng là bạn của mình. Phương là bạn rất thân của mình.

_Về thôi! Gã đáp một câu gọn lỏn rồi rồ ga phóng đi. Chàng ngồi sau gã, vẫn ngoái lại cười với nó một cái. _Chào Thu nhé!

Ôi sao trai đẹp lại cứ hay cười thế nhỉ. Nó thầm ước một ngày nụ cười ấy là của mình, chỉ dành cho riêng mình.

Không biết nó đứng bao lâu trong nhà gửi xe nữa. chỉ biết khi về đến kí túc xá trời đã mưa rất to.

HÔm nay là chủ nhật, một ngày thảnh thơi. Nó lang thang trong khuôn viên kí túc rồi tiến về phía bãi cỏ ven hồ nước. trên đám cỏ non mơn mởn còn đọng lại mấy hạt sương trong vắt long lanh trong nắng sớm. mặt hồ phẳng lặng,  gió nhẹ mùa thu khẽ lay động hàng  liễu ven hồ tạo cho người ta cảm giác khoan khoái khó tả. Đang vui vẻ tận hưởng thiên nhiên thì nó nhìn thấy chàng. Hôm nay chàng mặc một chiếc áo sơ mi kẻ. đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp nó nhủ thầm. Bên cạnh chàng, tất nhiên là gã. Trông gã vẫn đáng ghét như gã vốn vậy. cuối cùng thì chàng cũng nhìn về phía nó. _Thu đúng không?  Tình cờ thật đấy. chàng reo lên.

Chỉ chờ có thế nó lập tức phi tới. _Chết, sao ngày đẹp trời mà hai chàng đẹp trai lại đi với nhau thế này?

_ừ thì không cô nào thèm đi cùng nên chúng tôi đành đi với nhau vậy. thế cô nương thì sao?

_À mình thì muốn đi với một người nhưng chắc người đó không chịu. thế nên đi một mình.

_làm gì có ai mà lại nỡ từ chối người đẹp thế cơ chứ.

_thế nếu tớ muốn đi chơi với anh chàng đẹp trai tên Tuấn thì sao nhỉ? Nó cười giả lả.
_Này con Vịt, con gái chắc không phải ai cũng vô duyên như cô đâu nhỉ? Trắng trợn! gã lên tiếng.

_Còn đàn ông chắc không phải ai cũng lạnh lùng thờ ơ với phái đẹp như anh đâu nhỉ? Nó đáp.

_xin lỗi tôi bận, có lẽ tôi phải về trước rồi, hai người về sau nhé. Gã đứng dậy rồi cứ thế bỏ đi.

Chắc gã ghen đây mà, nó thầm nghĩ rồi quay sang cười toe toét với chàng.cậu không phiền vì tớ làm phương bỏ đi chứ?

_Phương là thế mà, cậu ấy thờ ơ với các cô gái đẹp. chàng đáp

Phải nói là gã ghét con gái mới đúng, nó nghĩ.

Cả buổi sáng hôm đó, nó ngồi cùng chàng bên bãi cỏ ven hồ, nói đủ thứ chuyện, chàng nói chuyện rất thoải mái, tâm lí nữa. chàng cũng kể về gã. Hoàn cảnh của gã khá đáng thương. Có lẽ thiếu tình cảm của mẹ khiến gã trở nên như vậy. nó thấy thương hại gã và nó thích chàng.

Những ngày sau nó luôn kiếm cớ để gặp chàng, được gặp chàng, nó rất vui. Tuy nhiên nó không hề hé một lời cho bọn bạn cùng lớp.nó muốn chàng, chỉ là của nó

Thỉnh thoảng nó gặp gã, nó chỉ chào rồi bỏ đi. Đôi khi gã nói những lời khó nghe với nó. Nó chỉ cười. nó thực sự thấy gã rất đáng thương.

Một ngày chủ nhật cuối thu gã hẹn gặp nó, trong một quán cá phê nhỏ. Nó đắn đo rồi nhận lời. ít lâu không gặp, gã khá gầy đi chút ít. Dạo này tình cảm giữa nó và chàng tốt hơn. Chàng hay rủ nó đi chơi vào cuối tuần.nó cũng hay đi cổ vũ chàng trong các trận đấu bóng rổ mà chàng tham gia. nó đoán gã gặp nó cũng vì thế.

_Cô thích Tuấn thật à? Gã vào đề ngay.

Nó lúng túng một hồi _Liên quan gì đến anh? ừ tôi thích Tuấn đấy. sao nào?

_cô nói dối, cô tiếp cận tuấn vì một trò cá cược vớ vẩn. cả trường ai cũng biết cả. cũng có thể giờ cô đang thõa mãn. Nhưng tôi nói để cô biết hãy chấm dứt trò ngu ngốc đó ngay.

_Tôi yêu Tuấn, anh không có quyền ngăn cản. anh ghen à? Tôi biết anh không bình thường nhưng anh đừng mơ mộng nữa. chuyện anh với Tuấn chỉ là chuyện hoang đường thôi. Nó bỏ chạy khỏi quán.

Mặt gã trắng bệch, u ám. Trong quán đang mở một bản nhạc, khá quen thuộc. romance.

Chàng vẫn hẹn nó đi chơi nhưng lần nào cũng có mặt gã. Những cuộc đấu khẩu giữa nó và gã vẫn diễn ra gay gắt để đêm về nó còn thao thức mãi vì ấm ức.

Một ngày đầu đông  rét mướt, mẹ nó đã mãi mãi ra đi trong sự đau khổ tột độ của nó. Những ngày quay lại trường, nó như một kẻ mất hồn. Nó ngẩn ngơ, xa xôi và đôi mắt lúc nào cũng sưng húp. Nó giấu mình trong góc giảng đường, trời tối nhanh và sinh viên đã về gần hết. lâu rồi nó không gặp chàng. Chàng cũng chỉ nhắn tin động viên nó mấy câu. Nó rấm rứt khóc. Khóc thay cho những ngày mẹ đội mưa đi làm để nuôi nó., khóc thay cho những phút mẹ giấu nước mắt ngày bố bỏ đi, khóc cho mẹ cả cuộc đời chưa được thảnh thơi, cả đời mẹ chưa từng được ăn ngon mặc đẹp. màn đêm im lặng nuốt chửng hình hài nhỏ bé của nó. Mẹ ơi! Nó khe khẽ. Một bàn tay đặt lên vai nó khiến nó giật mình. Là gã.  Gã ôm nó vào lòng lau những giọt nước mắt trên mặt nó. Nó gục đầu vào vai gã khóc ngon lành.không hiểu sao trong màn đêm âý chỉ có nó và gã, nó lại thấy cảm giác an toàn và yên bình thế. Nó không còn ý nghĩ kỳ thị gã nữa. gã kể cho nó nghe về cuộc đời mình, về người mẹ không hề biết mặt cũa gã. Nó thương gã…

Nhờ sự quan tâm của gã nó đã khá dần lên. Nó thân với gã, hay kể gã nghe về những điều nó gặp trong cuộc sống. Đôi khi những câu truyện cười gã kể làm nó cười như chưa bao giờ được cười. Nhưng gã vẫn không hề muốn nó thân thiếtgặp ánh mắt gã nhìn chàng, xa xôi và u ám, nó lại thấy như có lỗi với gã. Nó rất thương gã.

Hôm nay là một ngày trọng đại, chàng rủ nó đi chơi riêng mà không có gã. Chàng đã trịnh trọng nói với nó như thế. Nó vui lắm, mất cả buổi chiều để thử cả đống quần áo. Nào thì tô son một chút, thêm một ít phấn cho má hồng. Công bằng mà nói nó cũng khá xinh đẹp. mắt to và đen láy, mái tóc đen dài dịu dàng lúc nào cũng ôm lấy bờ vai thon. Một vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa có nét tinh nghịch. nó đến chỗ hẹn khá sớm. Đó là một hồ nước hiếm hoi của thành phố này đẹp mà lại vô cùng vắng vẻ. trước đây hồ này là nơi hẹn hò của nhiều đôi trai gái nhưng nghe nói vì có một cô gái chờ người yêu bên hồ mãi không thấy nên đã gieo mình xuống, từ đó không ai còn đến đó nữa. nó cũng thấy hơi sợ nhưng chỉ nghĩ đến việc gặp chàng thôi là nó cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Nó hồi hộp ngồi đợi. xung quanh vắng vẻ, ngọn đèn mờ không đủ làm cho cảnh vật bớt hoang lạnh, một màn đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng dế vọng lại. nó ngồi sát mép nước cho hơi nước mơn man khuôn mặt rất dễ chịu. bỗng một bóng đen từ phía sau nhẹ  nhàng tiến lại phía nó, bất ngờ, nó vẫn chưa hiểu gì đã thấy mình chới với giữa dòng nước, nó thấy mình ngộp thở, nước tràn vào mũi xộc lên. Nó thấy đau đầu, mũi không thở được và người chìm xuống. nó thấy mẹ nó giơ tay ra với nó…nó thấy toàn thân bủn rủn. nó quẫy đạp. càng quẫy đạp càng bất lực. bỗng nó cảm giác người nhẹ bẫng.

Nó mở mắt, nó đang ở đâu thế này? Thiên đường chăng? Sao lại có thiên đường toàn quần áo và tất bẩn quăng lung tung thế  này cơ chứ, nó thầm nghĩ. Chắc đây là địa ngục rồi. nó tự nhủ. Chẳng lẽ diêm vương phủ lại luộm thuộm hơn cả cái tổ củ nó. Đang mải mê suy nghĩ nó không để ý gã diêm vương đã đến bên từ lúc nào. Gã lên tiếng: _ê con vịt, tập bơi đã chưa?

_Ơ sao anh lại ở đây? Anh cũng chết đuối à? ở cái cống nào thế? Nó mỉa

_Đúng là đồ vịt mà. Cô có biết đây là đâu không? Đây là nhà tôi đừng có mà hoang tưởng nữa.

_Sao tôi lại ở đây? Tôi chết rồi cơ mà

_Ừ thì cô chết rồi nhưng diêm vương không muốn nhận con vịt xấu xí nhà cô nên chuyển phát nhanh cô cho tôi.

_Có mà cái đồ dáng ghét nhà anh ấy muốn chết à?

_này cô đối xử với ân nhân của mình như thế à? Tôi vất vả lắm mới lôi được cô vào bờ đấy. may cho cô là tôi có việc đi qua đấy.

_ ai cần đồ đáng ghét nhà anh cứu, nói không chừng chính anh đẩy tôi xuống hồ ý. Rồi cắn rứt lương tâm lại vớt tôi lên. Nó nói một hồi.

Sắc mặt gã biến đổi trong giây lát. Trắng bệch trong vài giây rồi trở lại bình thường ngay.

_Cô nghĩ tôi xấu xa vậy ừ. Gã cười cay đắng. thôi cô ngủ đi tôi ra ngoài.

_Anh định đi đâu? Đêm rồi. anh cứ ngủ lại đây đi.

_cô không ngại à? Con gái mà dễ dãi thế sao? Gã hỏi

_không, với anh tôi không sợ gặp nguy hiểm bởi vì tôi là con gái mà. Nó cười tít mắt.

Chẳng nói nhiều nó nằm lui vào một chút rồi vỗ vỗ xuống giường. gã thở dài rồi nằm cạnh nó. Mấy phút sau, gã vẫn đang trằn trọc còn nó thì đã ngáy khe khẽ.

Gã nhìn nó, cứ thế mà không tài nào nhắm mắt được. gã đã sai chăng?

Nó thấy lạnh, chẳng gì thì cũng mùa đông mà chăn nhà gã thì mỏng dính. Khẽ mở mắt nó thấy gã đang nhìn nó, bàn tay gã đang vuốt má nó.

Nó hét lên _Trò biến thái gì vậy?

_ gã vẩy ngón tay út cong cong của gã một cahcs điệu đàng, _khiếp mịn thế dung kem dưỡng da gi đấy.

Nó cười _Hì, quên mất đằng ấy không phải là…hì hì. Nói rồi nó ôm lấy gã. ấm hơn rồi đấy. nó ngủ ngon lành.

Còn gã thì không tài nào ngủ nổi.

Tiếng chuông cửa đánh thức nó dậy, mở đôi mắt lờ đờ ngái ngủ ra nó bắt gặp ánh mắt gã, đang nhìn nó chằm chằm.

_Nhìn gì thế anh bạn? anh không ngủ à?

_Ừ tôi đang thắc mắc khi nào cô bỏ chân ra khoỉ bụng tôi và nghĩ xem làm thế nào mà cô có thể ngáy to như vậy.

Nó cười hì hì rồi nhấc chân ra khỏit người gã, một đêm ngon giấc.

_cười gì cô mau ạy vào wc đứng cho tôi?

_Tại sao? Không thấy có người gọi cửa hả? Tôi không muốn bị hiểu lầm.

_ok sir. Nó nhéo má gã một cái rồi cười thích thú phi vội vào wc, cái áo rộng thùng thình gã thay cho nó tối qua suýt làm nó ngã ngửa. Gã nhìn bộ dạng đáng yêu cuả nó gã không nén nổi một nụ cười. Tranh thủ lúc gã ra mở cửa nó chạy lại giường toan lấy cái đồng hồ đeo tay trên bàn để đèn ngủ không ngờ đã thấy gã và người kia quay lại nó bèn chui tọt vào gầm giường nằm nín thở.

Nó nghe thấy giọng gã _ Cậu có chuyện gì muốn nói?

_Sao cậu có thể lạnh nhạt với tớ như thế? Tớ là bạn thân nhất của cậu cơ mà.

Giọng nói ấy sao mà quen thuộc, là của chàng. Nó mừng rơn đang định chui ra thì nó nghe thấy chàng tiếp tục

_Hơn hết, cậu biết mà, tớ yêu cậu, hơn tất thảy mọi thứ.

Trời đất như quay cuồng, nó không tin vào tai mình nữa. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Chàng yêu gã? Thế thì tại sao chàng lại ngọt ngào với nó, hẹn hò với nó, cho nó hi vọng? Nó phải hổi cho rõ. Nhất định phải hỏi cho rõ. Nó chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng gã. Lạnh lùng.

_Là cậu phải không? Là cậu đẩy Thu xuống hồ đúng không?

_Tớ không hiểu!

_Chính mắt tớ đã nhìn thấy cậu làm vậy. Tái sao????? Gã gầm lên

Tim nó như vỡ ra thành ngàn mảnh.

_VÌ tớ yêu cậu, tớ ghét nó. Ngay lần đầu thấy nó, thấy ánh mắt cậu nhìn nó, tớ đã biết cậu thích nó. Tớ căm ghét nó.

_Vì vậy cậu hại người ta ư? Cậu có phải con người không?

_Tớ không cần biết, chỉ cần nó không còn nữa cậu sẽ là của riêng tớ.

_Vậy thì tớ nói để cậu biết. Tớ yêu Thu! Chỉ mình cô ấy thôi.

Thu chết sững. chỉ trong có một khoảnh khắc mà cô đi hết từ cú sốc này sang cú sốc khác. Nước mắt nó chảy dài. Nó phải làm sao đây?

Nó chui ra khỏi gầm giường, vùng chạy. Nó không ngoái đầu lại. Tất cả đã chấm hết.

Nó trở lại những ngày không có chàng và cũng không có gã. Buồn tẻ và nhàm chán. Đôi khi nó nhớ lại câu chuyện hôm đó và khóc. Một cú ngã đau.

7 giờ tối chuông báo tin nhắn từ điện thoại nó. Là gã. "thì ra không có em lại vô vị đến vậy. Xuống sân kí túc được không?” bất giác nó mỉm cười. Nó cũng rất nhớ gã. Nhớ hơi ấm của gã. Nhưng nó chưa đủ dũng cảm để đối mặt với gã. Nó vội vàng chạy xuống sân. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường nó thấy gã. mái tóc hơi xù làm gã trong đẹp trai hơn bội phần. Gã ngồi đó, dưới gốc cây bằng lăng với cây đàn ghita. "Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao, vẫn luôn ở đây nơi tim anh tình yêu bất tận. Phút giây anh nghẹn lời, vì biết anh yêu em” gã thủ thỉ. Nó thấy tim mình bồi hồi, ….ở bên anh mùa đông không còn lạnh nữa. Có lẽ, Vì anh là nắng….

Có lần nó hỏi gã về chuyện mà Nhung chim lợn trông thấy gã đi cùng ai đó trong quán Bạch Dương, là gã cười khổ sở :_Đó là "bạn trai” cũ của Tuấn. cậu ta gặp anh để nhờ anh khuyên Tuấn quay lại với cậu ta nhưng không được.

_Sao em hiểu lầm anh là…anh không giải thích nhỉ?

_Anh giải thích thì em có dám ôm anh ngủ không? May cho em anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này nhé. Không thì bây giờ…
_Bây giờ sao?

Gã cười phá lên. Nó đỏ mặt lầm bầm. _Chỉ kẻ điên mới cười một mình.

Nó bất giác quay sang nhìn gã, gã cười. Nụ cười ấy sao mà thoải mái thế. Dường như  trên cõi đời không còn những ích kỉ, giả dối. Nó thì thầm: "Sao anh lại yêu em?” Gã vẫn cười: "Vì trái tim anh bảo thế”.

Và họ yêu nhau như vậy đấy.Đôi khi, trong cuộc sống bạn có thể gặp nhiều người, thích vài người và ghét một ai đó. Nhưng cảm nhận bằng đôi mắt và đôi tai thôi chưa đủ.Hãy lắng nghe lời mách bảo của trái tim mình.

Quỳnh Anh.
Read more…

Yêu Anh ! Yêu Đến Thắt Tim !

23:06 |

Yêu anh! Gửi anh! Anh à! Hạnh phúc không anh?! Vui không anh?! Cô ấy tốt anh nhỉ?! Tốt hơn em về mọi thứ: ngoại hình, tình cảm... Còn em?! Em chẳng có thứ gì gọi là tốt cả.



Cứ mãi ngồi đây nhớ đến anh như một kẻ điên loạn, lụy tình. Riêng em, ôm mãi những kỉ niệm ngọt ngào của đôi ta, riêng mình em thôi anh à! Đau lắm, thật sự rất đau! Anh ơi! Anh có biết rằng em đã đau khổ như thế nào khi biết anh phản bội em không?! Anh có biết rằng em đã mạnh mẽ như thế nào để không bị sụp đổ hoàn toàn hay không?! Đừng thương hại em anh à! Như thế em càng cảm thấy mình hèn hạ hơn đó. Đừng cảm thấy xót xa khi thấy em cứ mãi gồng mình lên để đứng vững. Cũng đừng bận tâm bất cứ điều gì về quá khứ đầy đau đớn kia, xin anh!. Xin anh! Hãy thật lòng mà yêu cô ấy. Xin anh! Hãy thật lòng mà chở che trái tim yếu ớt của người con gái ấy. Xin anh! Hãy ở bên cạnh cô ấy những phút yếu lòng. Xin anh! Hãy đừng xem cô ấy như một chú chuột bạch để anh thí nghiệm tình trường, riêng em là đã đủ lắm rồi anh à! Thật đấy! Em không trách anh một chút nào cả anh à! Vì với em, tim em đã yêu anh một cách thật lòng, một cách hoàn hảo rồi, như thế chẳng đáng để em phải lo ngại chuyện sau này. Cô ấy hoàn hảo hơn em, vậy nên, mong anh sẽ thật sự tốt với cô ấy hơn em, nhất định phải hơnem gấp nhiều lần.
Nụ hôn ngày nào, em vẫn sẽ mãi giữ lấy trong tim này, vì ngày đó, dù gì cũng là ngày em yêu một người hết mình.
Cái ôm đầy ấm áp ngày nào cũng sẽ được em lưu giữ trong tim này, vì đó là cái ôm chứa biết bao tình cảm mà em đã từng có.
Nụ cười ngày ấy, em sẽ không giữ, nỗi buồn ngày nào, em sẽ vứt bỏ. Vì em muốn lưu giữ những thứ chỉ riêng em, dành trọn cho em mà thôi.
Con tim em, hiện giờ, thắt lại, cứ thắt, quặng đau, vì tình yêu đầy đau khổ này! Tâm hồn em, hiện tại, chai sạn, vô hồn, vì tình yêu vô cùng đau đớn này! Tính cách em, bây giờ, nổi loạn, lầm lì, vì tình yêu sặc mùi toan tính này!
Giờ thì, nơi đây, ngồi thâu đêm, một mình em thôi! Gọi thầm tên anh, gọi sự nhớ nhung của anh dành cho em, gọi anh về trong cơn đau đớn đến thắt lòng, chỉ riêng anh! Lụy tình chăng?!
Tại sao em vẫn cứ mãi ôm trong lòng mình những kỉ niệm về anh?! Tại sao em vẫn cứ mãi nhớ về anh như một kẻ si?!Tại sao em vẫn cứ mãi để lòng mình nặng trĩu vì những đớn đau anh gây ra?! Vì cô đơn anh à! Ở nơi này, em cô đơn trong chính cảm xúc của mình. Chỉ có những kỉ niệm bên anh mới có thể khiến em bớt lạnh lẽo và cô đơn. Chỉ có nhớ nhung anh mới có thể làm em nhẹ lòng hơn mà thôi. 
Rồi còn mình em thôi.
Ngồi đơn côi.
Anh hạnh phúc bên ai rồi.
Và giờ ngồi trong đêm nay.
Lệ hoen mi cay.
Anh ơi! người có hay.
Yêu anh! Yêu đến thắt tim!
Yêu anh! Yêu đến đau lòng!
Vậy nên, em quyết định không yêu anh nữa!
Em vẫn sẽ nhớ anh, nhớ trong lặng thầm, sẽ không vì quá nhớ mà tổn hại đến cuộc sống của anh.
Em sẽ từ bỏ anh, từ bỏ tình yêu đớn đau này, vứt đi tình cảm bao năm qua của đôi ta.
Em sẽ không chúc phúc cho anh, cũng sẽ không cảm thấy đau đớn hay vui mừng khi thấy anh hạnh phúc. Chỉ có thể chúc anh bình an trong tất cả sự lựa chọn của mình mà thôi.
Yêu anh! Người tình!
Yêu anh! Người yêu!
Em giờ đây, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, lạnh lùng hơn trước gấp vạn lần, nên anh không cần phải lo lắng, đắn đo suy nghĩ có nên tỏ ra vui vẻ với cô ấy trước mặt em không, đừng như thế anh à! Em không còn bận tâm đến anh nữa đâu, không vấn vương đến tình yêu đầy nước mắt kia nữa. Em đã biết, mình ở nơi nào là tốt nhất, mình như thế nào là ổn định nhất. Nên em, em quyết định sẽ vứt bỏ anh như vứt bỏ đi một kẻ tàn nhẫn, chà đạp anh theo cách của riêng em một cách thầm lặng. Cái tôi của em, chưa bao giờ bị đem ra xem thường như thế lần nào cả, và anh, người đầu tiên, sẽ phải nhận lấy hậu quả đớn đau trong triền miên. Em hứa đó!
Một sợi dây liên kết vô hình từ trước tới nay của gia đình anh, vẫn cứ mãi dày vò em từng đêm, vậy thì, việc gì em phải bao dung, hiền từ để anh thoải mái mà sống?! Không lí nào là thế, không công bằng anh à! Sẽ không được như ý anh muốn đâu, bây giờ chưa xảy ra, nhưng biết đâu sau này sẽ xảy ra thì sao?! Đúng không?!
Gửi anh! Người tình không bao giờ hạnh phúc!

Read more…

Top 5 truyện ngôn tình hay nhất hiện nay

17:57 |

Thể loại truyện ngôn tình rất được độc giả yêu thích ở trong đó chứa rất nhiều thông điệp ý nghĩa về tình yêu. Dưới đây mình xin giới thiệu 5 bộ truyện ngôn tình hay nhất được chuyển thể sang tiếng Việt.

1. 365 Ngày Hôn Nhân

365 Ngày Hôn Nhân
365 Ngày Hôn Nhân còn có một tên gọi khác là Khóa Trụ Tim Em có nội dung xoay quanh người con gái mang tên Lãng Tử Tình và chàng trai Lôi Tuấn Vũ. Trong mắt mọi người, Lãnh Tử Tình là một cô gái trầm mặc ít lời, không chí tiến thủ nhưng lại là một nhà văn được yêu thích trên mạng. Trong khi Lôi Tuấn Vũ lại là giám đốc tập đoàn Kiêu Dương hùng mạnh.
Mời các bạn đọc truyện 365 Ngày Hôn Nhân tại đây

2.Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Giới thiệu nhân vật:
NỮ
-(nó) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là một đứa con gái trong gia đình khá giả, học lực cực giỏi(ngu có môn văn ak), có đôi mắt to màu nâu đen trong veo, hàng mi dải cong vút, đặc điểm duy nhất thu hút ánh nhìn của mọi người. Tính tình thì như con nít sáng nắng, chiều mưa, trưa râm râm, tối có giông, hôm sau bình thường^.^(thân phận của nó là một bí ẩn)
+ Bạn thân:
- Tôn Nữ Quỳnh Lam là tiểu thư của tập đoàn thời trang phân phối khắp thế giới. Học lực giỏi, ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Đặc biệt là hám trai, khi mới gặp hắn đã bị “dính chưởng” ^^
- Phan Ngọc Thoại Mi là con gái nhà kinh doanh lớn trong nước, thuộc dạng quậy phá, thích đánh nhau nhưng không có võ(lanh chanh). Học cũng giỏi, cũng hám trai và cũng ….. “dính chưởng”.
Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh

3. Vợ Ơi ! Học Bài

Vo Oi  ! Hoc Bai
Lời tựa Vợ Ơi ! Học Bài
Đây là bộ truyện teen ngắn rất được đông đảo bạn đọc đón nhận, là một bộ truyện tình cảm lãng mạn ẩn chứa trong đó là một tình yêu của lứa tuổi học trò đầy cảm xúc và nét thơ ngây. Nếu thấy truyện hay các bạn đừng tiếc 1 like và để lại coment bên dưới nhé.
Đọc truyện click here

4.Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Vì để­ hoàn thành di ­nguyện của mẹ, ­cô buộc phải lấ­y người đàn ông­ đứng đầu giới ­tài chính – Nam­ Cung Nghiêu, đ­ằng sau giấc mộ­ng khiến cả thế­ giới phải ghen­ tị đó là nổi đ­au và sự nhục n­hã không bao gi­ờ chấm dứt. Anh­ yêu sâu đậm ng­ười con gái khá­c mà anh không ­cách nào có đượ­c, nhưng lại bá­ đạo độc chiếm ­cô. Chỉ cần có ­bất cứ người đà­n ông nào khác ­đến gần cô, ghe­n tuông cùng tứ­c giận trong ng­ười anh bắt đầu­ trổi dậy. Cô đ­au lòng bỏ đi, ­bảy năm sau trở­ về nước, bên c­ạnh cô lại có thêm một tiểu bả­o bối thông min­h lém lĩnh ai g­ặp cũng đều yêu­ mến. Anh chặn ­đường cướp ngườ­i: “Nhóc con, b­a là ba của con­!” Cô bất lực ô­m lấy đầu con m­ình: “Anh ta th­ực sự không phả­i!” Dưới dáng v­ẻ lạnh lùng của­ anh hiện lên m­ột nụ cười xấu ­xa: “Con chính ­là con của ba! ­Em, là của tôi!­”
Chỉ mới xuất hiện một thời gian ngắn trên mạng nhưng bộ truyện Hợp đồng hôn nhân 100 ngày đã thực sự gây sốt cho cộng đồng teen Việt. Xuyên suốt câu chuyện luôn luôn ẩn chứa những điều đặc biêt, thế giơi của teen “ta không hiểu lắm” à nhưng đây là một câu chuyện thú vị và ta muốn các bạn tự trải nghiệm về nó.
Đọc truyện : Bấm vào đây

5. 36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn – Thủy Tụ Nhân Gia

Ly hôn là hai từ không ai muốn nói đến, nó là điều tối kỵ trong hôn nhân nhưng trong 36 Chiêu Ly Hôn của tác giả Thủy Tụ Nhân Gia thì lại dẫn dắt người đọc đi từ bất này đến bất ngờ khác của một cuộc hôn nhân tưởng chừng vô cùng hạnh phúc và hoàn hảo của một cặp đôi trai tài gái sắc cho tới một ngày cô đang rất hạnh phúc thì a bất ngờ nói :”Đinh Đinh, chúng ta ly hôn đi?”,câu chuyện bắt đầu với cuộc hôn nhân bốn năm.
“ Tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly hôn thì, anh ta lại sống chết không chịu vậy? Binh thư có 36 kế, trong đại chiến ly hôn, 36 trận so chiêu thay phiên trình diễn, kết cục anh ly hay không ly?”
Đọc 36 chiêu ly hôn
Read more…

Chuyện tình online: Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình

19:59 |

(Chuyen tinh online) - Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!


Hình ảnh: Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình

Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!

Em sắp những bộ đồ vào chiếc vali nhỏ. Ngày mai em sẽ bắt chuyến tàu để quay về với một trái tim bị tổn thương. Nhưng ở quê nhà, có vòng tay yêu thương của ba mẹ, có những người yêu quý em. Em tin rằng em sẽ nhanh chóng cười trở lại. Điều quan trọng không phải là em bị đau đớn khi anh từ chối tình yêu mà là em hiểu rằng: Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!
Em đã sai lầm khi dùng 3 năm qua để ràng buộc anh. Mối tình đơn phương và sự nông nổi của một cô gái mới lớn đã khiến em phạm sai lầm. Em si mê vẻ ngoài lãng tử, em bị cuốn hút bởi sự phong trần của anh. Và dù biết anh đã có người con gái khác ở quê nhà nhưng em vẫn không chịu từ bỏ. Em đinh ninh cho rằng, hạnh phúc là đấu tranh và em sẽ giành anh – hạnh phúc của đời mình.
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em. Em yêu anh bằng một trái tim trong trắng và trinh nguyên nhưng lại tìm cách đến bên anh bằng một con đường thật hèn hạ. Sau một đêm anh say mèm, buổi sáng hôm ấy, anh tỉnh dậy với vòng tay vẫn còn đang ôm em chặt trong lòng, đôi mắt anh đã trĩu xuống. Anh ngồi bật dậy, úp mặt vào hai bàn tay và tiếng thở dài thườn thượt. Anh là người sống có trách nhiệm nên anh hiểu sai lầm đó của anh đồng nghĩa với điều gì. Còn em, em nghĩ rằng em đã có được anh.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 1
Em đã sai lầm khi ràng buộc anh – kẻ không yêu mình (Ảnh minh họa)
Anh im lặng một tuần. Em cũng để cho anh có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Rồi anh đã tìm đến em đúng như anh dự định:
- Em muốn anh làm gì?
- Em yêu anh và em muốn anh ở bên em. Dù sao, điều quý giá, trong trắng nhất của em cũng trao cho anh rồi nên anh phải có trách nhiệm với điều đó.
Anh nhìn em, khẽ khàng hỏi:
- Em biết anh không yêu em, một tình yêu nam nữ ấy?
- Em tin tình yêu có thể vun đắp được khi chúng mình lấy nhau!
Em chạy lại ôm chầm lấy anh, vội vã đặt lên má anh một nụ hôn đầy mãn nguyện. Anh vẫn ngồi yên không phản ứng:
- Nếu em không sợ thiệt thòi và muốn như vậy, anh sẽ làm theo ý em.
Anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác. Dáng anh bước nhanh qua khung cửa. Một cái dáng đi lầm lũi và đầy tâm trạng. Còn em, chỉ có một tâm trạng duy nhất: Cảm giác hạnh phúc vì chiến thắng. Em không thấy có lỗi với anh, không thấy có lỗi với người con gái mà anh yêu vì em cho rằng em yêu anh và tình yêu đó không có tội. Em cũng không hiểu rằng, em cũng đang làm những điều có lỗi với chính mình.
Em mang cái sai lầm của anh đêm ấy ra làm thứ ràng buộc anh. Em lẽo đẽo chạy theo anh trong cuộc tình gượng gạo mà anh cố gắng ở bên em. Những chiều đi dạo trong công viên, anh lững thững đi trước để em bước một mình. Những lần đèo em trên đường anh im lặng không nói lấy một câu. Không có những dòng tin nhắn hỏi thăm mỗi khi đêm về, không có những cuộc điện thoại tình cảm, âu yếm như bao người yêu nhau khác vẫn làm…Anh gần như im lặng như một cái bóng khi chấp nhận yêu em.
Sau những phút giây hả hê vì dành được anh về mình, em bắt đầu chống chếnh. Em như kẻ ngồi trên vinh quang nhưng hưởng một giá trị ảo. Em cảm thấy cô đơn khi có người yêu. Em cảm thấy mình cô độc. Nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay. Em cố gắng để yêu anh vì tin rằng cho đi ắt sẽ có ngày được nhận lại. Nhưng tình yêu không giống những gì em nghĩ…
Khi em biết anh đang lừa dối em để qua lại với một người con gái, em đã sốc vô cùng. Một người đàn ông tử tế, đạo đức mà em biết dường như lúc ấy không còn tồn tại trong anh. Anh đã biến thành một con người khác, vô trách nhiệm, lạnh lùng và bất cần đời…Và em biết, tất cả những sự thay đổi đều do em, tình yêu của em mà ra. Em đã bắt anh phải yêu một người mà anh không có tình cảm. Anh có thể làm điều đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, tình cảm là điều ngay cả bản thân người đó cũng không bắt ép nổi con tim mình thì làm sao em có thể.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 2
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều khi biết sự phản bội của anh. Nhưng có lẽ nhờ đó em thức tỉnh. Em có thể trói buộc anh ngày hôm nay, ngày mai hoặc lâu hơn thế nữa, thậm chí là trói buộc cả cuộc đời. Nhưng trái tim anh không ở gần em, sẽ có một ngày nó phá bỏ tù ngục đó để ra đi hoặc sẽ vĩnh viễn đóng băng mà em chẳng thể nào được phép bước vào.
Em hẹn anh ở một quán cà phê quen thuộc. Lần này, em không bắt anh đón đưa mà tự mình tới trước và chờ đợi anh ở đó. Anh tới với vẻ mặt vô hồn, kéo ghế ngồi đối diện với em:
- Em sẽ ra bắc, em về với bố mẹ và làm việc ngoài đó. Em hẹn anh hôm nay là để chào tạm biệt anh!
Đôi mắt lơ đãng đang nhìn đi chỗ khác của anh đột ngột dừng lại. Anh nhìn em như thể em không phải là cô gái hàng ngày vẫn được gọi là người yêu anh:
- Anh đừng ngạc nhiên quá thế. Cũng đã đến lúc em phải quay về rồi mà. Em đuối sức rồi, không còn có thể chạy theo mãi được nữa. Em càng chạy thì anh càng cách xa em thôi. Em xin lỗi vì sự ích kỉ của mình. Sự ích kỉ làm khổ anh và khổ cả chính em!
Đôi mắt anh trở nên long lanh lạ thường. Anh đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Em không muốn nhìn thấy anh trong trạng thái đó và em vội vã bước đi:
- Chúc anh hạnh phúc! Em cũng sẽ làm như thế!

Em sắp những bộ đồ vào chiếc vali nhỏ. Ngày mai em sẽ bắt chuyến tàu để quay về với một trái tim bị tổn thương. Nhưng ở quê nhà, có vòng tay yêu thương của ba mẹ, có những người yêu quý em. Em tin rằng em sẽ nhanh chóng cười trở lại. Điều quan trọng không phải là em bị đau đớn khi anh từ chối tình yêu mà là em hiểu rằng: Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!
Em đã sai lầm khi dùng 3 năm qua để ràng buộc anh. Mối tình đơn phương và sự nông nổi của một cô gái mới lớn đã khiến em phạm sai lầm. Em si mê vẻ ngoài lãng tử, em bị cuốn hút bởi sự phong trần của anh. Và dù biết anh đã có người con gái khác ở quê nhà nhưng em vẫn không chịu từ bỏ. Em đinh ninh cho rằng, hạnh phúc là đấu tranh và em sẽ giành anh – hạnh phúc của đời mình.
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em. Em yêu anh bằng một trái tim trong trắng và trinh nguyên nhưng lại tìm cách đến bên anh bằng một con đường thật hèn hạ. Sau một đêm anh say mèm, buổi sáng hôm ấy, anh tỉnh dậy với vòng tay vẫn còn đang ôm em chặt trong lòng, đôi mắt anh đã trĩu xuống. Anh ngồi bật dậy, úp mặt vào hai bàn tay và tiếng thở dài thườn thượt. Anh là người sống có trách nhiệm nên anh hiểu sai lầm đó của anh đồng nghĩa với điều gì. Còn em, em nghĩ rằng em đã có được anh.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 1
Em đã sai lầm khi ràng buộc anh – kẻ không yêu mình (Ảnh minh họa)
Anh im lặng một tuần. Em cũng để cho anh có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Rồi anh đã tìm đến em đúng như anh dự định:
- Em muốn anh làm gì?
- Em yêu anh và em muốn anh ở bên em. Dù sao, điều quý giá, trong trắng nhất của em cũng trao cho anh rồi nên anh phải có trách nhiệm với điều đó.
Anh nhìn em, khẽ khàng hỏi:
- Em biết anh không yêu em, một tình yêu nam nữ ấy?
- Em tin tình yêu có thể vun đắp được khi chúng mình lấy nhau!
Em chạy lại ôm chầm lấy anh, vội vã đặt lên má anh một nụ hôn đầy mãn nguyện. Anh vẫn ngồi yên không phản ứng:
- Nếu em không sợ thiệt thòi và muốn như vậy, anh sẽ làm theo ý em.
Anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác. Dáng anh bước nhanh qua khung cửa. Một cái dáng đi lầm lũi và đầy tâm trạng. Còn em, chỉ có một tâm trạng duy nhất: Cảm giác hạnh phúc vì chiến thắng. Em không thấy có lỗi với anh, không thấy có lỗi với người con gái mà anh yêu vì em cho rằng em yêu anh và tình yêu đó không có tội. Em cũng không hiểu rằng, em cũng đang làm những điều có lỗi với chính mình.
Em mang cái sai lầm của anh đêm ấy ra làm thứ ràng buộc anh. Em lẽo đẽo chạy theo anh trong cuộc tình gượng gạo mà anh cố gắng ở bên em. Những chiều đi dạo trong công viên, anh lững thững đi trước để em bước một mình. Những lần đèo em trên đường anh im lặng không nói lấy một câu. Không có những dòng tin nhắn hỏi thăm mỗi khi đêm về, không có những cuộc điện thoại tình cảm, âu yếm như bao người yêu nhau khác vẫn làm…Anh gần như im lặng như một cái bóng khi chấp nhận yêu em.
Sau những phút giây hả hê vì dành được anh về mình, em bắt đầu chống chếnh. Em như kẻ ngồi trên vinh quang nhưng hưởng một giá trị ảo. Em cảm thấy cô đơn khi có người yêu. Em cảm thấy mình cô độc. Nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay. Em cố gắng để yêu anh vì tin rằng cho đi ắt sẽ có ngày được nhận lại. Nhưng tình yêu không giống những gì em nghĩ…
Khi em biết anh đang lừa dối em để qua lại với một người con gái, em đã sốc vô cùng. Một người đàn ông tử tế, đạo đức mà em biết dường như lúc ấy không còn tồn tại trong anh. Anh đã biến thành một con người khác, vô trách nhiệm, lạnh lùng và bất cần đời…Và em biết, tất cả những sự thay đổi đều do em, tình yêu của em mà ra. Em đã bắt anh phải yêu một người mà anh không có tình cảm. Anh có thể làm điều đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, tình cảm là điều ngay cả bản thân người đó cũng không bắt ép nổi con tim mình thì làm sao em có thể.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 2
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều khi biết sự phản bội của anh. Nhưng có lẽ nhờ đó em thức tỉnh. Em có thể trói buộc anh ngày hôm nay, ngày mai hoặc lâu hơn thế nữa, thậm chí là trói buộc cả cuộc đời. Nhưng trái tim anh không ở gần em, sẽ có một ngày nó phá bỏ tù ngục đó để ra đi hoặc sẽ vĩnh viễn đóng băng mà em chẳng thể nào được phép bước vào.
Em hẹn anh ở một quán cà phê quen thuộc. Lần này, em không bắt anh đón đưa mà tự mình tới trước và chờ đợi anh ở đó. Anh tới với vẻ mặt vô hồn, kéo ghế ngồi đối diện với em:
- Em sẽ ra bắc, em về với bố mẹ và làm việc ngoài đó. Em hẹn anh hôm nay là để chào tạm biệt anh!
Đôi mắt lơ đãng đang nhìn đi chỗ khác của anh đột ngột dừng lại. Anh nhìn em như thể em không phải là cô gái hàng ngày vẫn được gọi là người yêu anh:
- Anh đừng ngạc nhiên quá thế. Cũng đã đến lúc em phải quay về rồi mà. Em đuối sức rồi, không còn có thể chạy theo mãi được nữa. Em càng chạy thì anh càng cách xa em thôi. Em xin lỗi vì sự ích kỉ của mình. Sự ích kỉ làm khổ anh và khổ cả chính em!
Đôi mắt anh trở nên long lanh lạ thường. Anh đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Em không muốn nhìn thấy anh trong trạng thái đó và em vội vã bước đi:
- Chúc anh hạnh phúc! Em cũng sẽ làm như thế!
Read more…

Chuyện tình online: CHO ANH MƯỢN EM

19:56 |
(Chuyen tinh online) - Cho đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao đã cho anh “mượn” tôi và có lẽ bắt đầu từ sự việc này, tôi đã vô tình rơi vào cái “bẫy tình” của anh. 
Hình ảnh: Em là gì của tôi?

***

Theo quan điểm đó, tôi, chính xác hơn là bố mẹ tôi đã sớm tìm được một người "môn đăng hộ đối" để lo cái ăn qua dạ dày. Nhưng bạn biết đó, ăn nhà chỉ có một khẩu vị, đôi khi ta lại ngẫu hứng muốn thay đổi, thế là ta đi ăn quán.

Ăn quán thì thích hơn, nhiều lựa chọn hơn, được phục vụ tận tình hơn và lạ miệng. Bạn đừng cười tôi. Tôi cược là bất kì thằng nào được gọi là đàn ông chân chính cũng như tôi thôi, chỉ là họ chưa dám hoặc không dám thừa nhận. Điều khác biệt ở chỗ rất nhiều người mong muốn được tôi "ăn". Không gì lạ, là giám đốc với ngoại hình chuẩn và "năng lực yêu" trên cả tuyệt vời thì điều đó không có gì là khó hiểu. Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là " vợ là nhà, nhân tình là quán".

Nói về em, nếu mạo phạm ví em là một cái quán thì em là một cái quán không tên tuổi, tôi đã tình cờ ghé chân lúc quá mệt. Hôm đó tôi bị trật mất cái hợp đồng bạc tỉ, chán nản tôi không về công ty mà tấp đại vào một quán cà phê khá vắng vẻ bên đường, tôi cần yên tĩnh để xem xét lại bản hợp đồng của mình. Sau gần một tiếng đồng hồ xem xét lại tất cả điều khoản, tôi kết luận rằng đối tác của tôi sẽ phải hối hận. Tôi đóng laptop, ngả người tựa vào thành ghế. Chính phút ấy tôi bắt gặp em, cô gái với bím tóc dài đang ngồi mơ màng nhìn ra cửa. Tôi mỉm cười: thời buổi này mà còn có con gái tết tóc. Thú thật cái bím tóc quê mùa ấy đã thu hút tôi. Thế là, tôi ngắm em, còn em thì ngắm cái gì ngoài cửa sổ tôi cũng không rõ. Thích thú và tò mò, tôi bước sang bàn em:

- Xin lỗi, tôi ngồi đây được không?

Em nhìn tôi dò xét. Tôi nở nụ cười thân thiện nhất có thể. Sau này em đã thú nhận rằng chính nụ cười ấy đã khiến em gật đầu. Nhưng không phải vì nó đẹp như tôi nghĩ mà vì nó giống thần tượng của em. Kệ, dù sao tôi cũng được ngồi gần em. Cuộc "săn nai" của tôi bắt đầu.

- Em nhìn gì mà say mê vậy?

Em đưa tay chỉ cây hoa ngoài khung cửa. Loài hoa vàng rực rỡ rủ xuống từng chùm.

- Hoa gì vậy?

- Dạ! Hoa ô môi!

- Ô, nghe lạ nhỉ. Anh chưa biết nó bao giờ.

- Thật à?

Và em kể tôi nghe về loài hoa ấy. Tôi chỉ nhớ man mác đó là một loài hoa nở rộ vào mùa hè, thuộc họ gì gì đó vì tôi có quan tâm đâu. Đang say sưa em bỗng im bặt, mắt tròn xoe, miệng ồ lên thích thú rồi vỗ tay thật to

- Anh nhìn kìa! Tuyết rơi mùa hè!

Một cơn gió mạnh thổi qua làm hàng loạt những cánh hoa tung bay theo chiều gió rồi dần dần hạ xuống mặt đất. Tôi cười không phải vì hoa mà vì em. Thế là tôi lại tìm được một "quán ăn lạ". Nhưng lại có một điểm khác, "quán em không bán". Khi nghe tôi chia sẻ quan điểm yêu và ăn của mình, em đã nói thế. Em còn bảo: "Ăn quán có ngon thật nhưng ăn quán thì không đảm bảo vệ sinh, anh đang dùng chung chén, bát, muỗng, đũa thậm chí ăn thức ăn thừa của nhiều người khác đó." Câu nói của em khiến tôi rùng mình. "Và trên hết là tiền, không có tiền thì chẳng thể ăn quán được. Chẳng quán nào cho không cả." Tôi há hốc mồm nghe em nói. Trước giờ tôi cứ nghĩ em như chú nai vàng ngơ ngác, nhìn đời qua lăng kính màu hồng, không ngờ em lại nhìn đời rành rọt và trần trụi đến vậy. Em thủ thỉ: "Người ta sống mà không ăn quán chứ không ai sống mà không ăn cơm nhà cả."

- Thế quán của em thì thế nào?

- Em chỉ muốn là nhà. Không muôn bán quán!

Nhưng giờ đây, em lại rủ tôi chạy trốn "Mình cùng nhau trốn đi! Chỉ đúng 24 giờ thôi anh nhé!". Sau những phút bất ngờ, tôi – một kẻ quen em đã gần một năm nay mà chưa hề được động đến một sợi tóc của em đương nhiên vui mừng đồng ý. Chắc em đã thay đổi cách nghĩ của mình. Tôi miên man nghĩ về một đêm ngọt ngào ở khách sạn. Và chúng tôi chọn Huế. Huế không phải là nơi tôi sinh ra nhưng là nơi chất chứa những kỉ niệm tuổi thơ tôi. Còn với em, em biết về Huế không nhiều chỉ qua những lời thơ của Hàn Mặc Tử và lời kể của tôi, thậm chí em chưa một lần đến Huế. Nhưng em bảo "Em yêu Huế - một tình yêu không cần lí giải cũng như cách em yêu anh."

Tôi đèo em trên chiếc xe gắn máy của mình. Có lẽ chưa bao giờ đoạn đường ra Huế lại gần đến thế. Tôi say sưa kể cho em nghe về những nơi đang đi qua, chỉ cho em những loài cây hai bên đường hay bất kì một kỉ vật nhỏ nào gắn với tuổi thơ tôi. Một ngày trong vai trò của hướng dẫn viên tôi dẫn em đi thăm tất cả những nơi tuyệt vời nhất của Huế. Vẻ hứng khởi của em càng khiến tôi vui.

Tôi thích cái cách em ồ lên khi tôi đi ngang đèo Phú Giang, thích đôi mắt tròn xoe khi thăm quan Đại Nội, thích nụ cười duyên dáng khi tôi ngân nga hai câu thơ đầy ngụ ý của Hàn Mặc Tử ngay tại nơi ông viết về nó "Thuyền ai đậu bến sông trăng đó. Có chở trăng về kịp tối nay" và thích cả khuôn mặt bầu bĩnh, thánh thiện, thuần khiết của em khi khấn nguyện trong chùa Thiên Mụ. Chúng tôi dùng bữa tối và uống cà phê tại một nhà hàng ven sông Hương. Một không gian ấm cúng và lãng mạn trong những tình khúc thiết tha của Trịnh. Một món quà nho nhỏ tôi dành tặng riêng em. Bước lên sân khấu, ôm lấy cây đàn ghi ta, tôi hát- hát tặng người con gái duy nhất trong lòng tôi lúc này bài hát của riêng hai chúng tôi. Em không vỗ tay như hàng loạt những vị khách khác trong quán. Tôi biết đôi mắt em ngấn lệ. Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy, tôi khe khẽ " Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau."

Chúng tôi nghỉ đêm trong một khách sạn dọc vịnh Lăng Cô. Từ lan can của phòng có thể ngắm bãi cát vàng mượt mà nằm thoai thoải, nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Em đứng tựa đó, dưới ánh trăng, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm, mái tóc bay nhè nhẹ trong gió đêm. Em – trước mặt tôi, đẹp như một thánh nữ khiến tôi- kẻ luôn tự tin vào tài dẫn dắt của mình bỗng thấy mình như thật ngốc, chẳng biết làm gì, cũng chẳng dám làm gì. Tôi ôm lấy em, nhẹ hôn lên mái tóc dài thơm mượt.

- Em nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

- Những vì sao thật đẹp, anh nhỉ!

- Nhưng chúng sẽ biến mất vào ngày mai.

Em trở người, nhẹ vuốt lên mái tóc tôi:

- Không đâu. Chúng chẳng đi đâu cả. Chúng vẫn ở đấy, nguyên đấy chỉ là anh không nhìn thấy chúng mà thôi.

Tôi cười, em tôi là thế, lúc nào cũng lãng mạn và mơ mộng. Tôi ôm em vào lòng, bờ môi tôi nhẹ lướt trên trán, trên mắt và dần tìm môi em. Nụ hôn đầu tiên của hai kẻ yêu nhau.Ngọt lịm. Em bất chợt rùng mình:

- Đừng! Anh ạ!

Tôi vờ như không nghe thấy lời em. Lần đầu ai cũng thế. Nhưng tôi tin em sẽ không thể thoát lời được tôi. Lòng rạo rực, tay tôi mạnh bạo lần đến chiếc dây kéo của em. Em vùng khỏi tay tôi, đôi mắt ngân ngấn nước.

- Đừng! Anh ạ!

Bị chạm tới lòng kiêu hãnh của thằng đàn ông, tôi giận dỗi:

- Vì sao? Em bảo yêu tôi cơ mà?

- Vì em là quán của anh mà thôi.

Em ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc của em như khiến tôi sực tỉnh. Tôi đang làm gì thế này? Tôi không có quyền ép em. Tôi phải giữ cho em, cho người chồng tương lại của em. Tôi mỉm cười chua xót. Nhẹ nâng cằm em, tôi lau khô những giọt nước mắt lăn dài trên má.

- Anh xin lỗi! Anh hiểu!

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu nhẹ nhàng và thanh thản đến lạ kì. Em ngồi đấy bên cạnh tôi- đôi mắt nhìn tôi đầy âu yếm. Lòng tôi ngập trong một niềm hạnh phúc khôn tả.

- Sao em không gọi anh dậy?

- Em muốn nhìn anh ngủ.

Tôi hôn lên lòng bàn tay mát dịu ấy, mỉm cười.

- Lâu rồi anh mới có một giấc ngủ say đến như vậy. Cảm giác thật bình yên. Mấy giờ rồi?

Khi câu hỏi ấy vừa tuột khỏi miệng, tôi hiểu mình đã sai. Nó như kéo chúng tôi về với một hiện thực.

- Chúng ta còn 1 tiếng đồng hồ nữa. Em vẫn thật dịu dàng nhưng giọng nghẹn ngào.

- Nếu em muốn, anh sẽ là của em không chỉ 1giờ mà là 1 nghìn 1 vạn thậm chí cả đời.

Em mỉm cười lắc đầu.

- Thế này với em là quá đủ rồi!

Khuôn mặt trở lại vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng hằng ngày. Tôi không mấy để tâm đến khuôn mặt ấy vì tôi hiểu trái tim em. Giọng em đều đều nhưng cứng rắn:

- Ngày mai, em sẽ nhận quyết định chuyển công tác.

- Anh biết. Tôi cũng cố tạo cho mình vẻ mặt bình thản nhất. Vì suy cho cùng tất cả những điều này chúng tôi đã biết từ rất lâu rồi.

- Ngày mai. Em sẽ nhận lời cầu hôn của anh ấy.

- Anh biết. Lần này thì tôi nói dối

- Ngày mai, em và anh sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Đưa mắt nhìn khuôn mặt em mà như có một cái gì uất nghẹn trong cổ họng tôi. Sao em có thể nói lời chia tay dễ dàng đến thế? Em yêu tôi mà có thể chia tay dễ dàng thế sao? Sao em lời nói của em lại lạnh lùng đến thế? Tôi uất nghẹn, cảm giác như mình vừa bị đá, đá tôi là một kế hoạch em sắp xếp trước đó.

- Ok!

Tôi bật dậy. Em ngước nhìn theo tôi. Trời ơi đôi mắt ấy- giá như tôi có thể đọc được gì trong đôi mắt đen tuyền và sâu hun hút ấy. Nó, lúc thật ấm áp yêu thương nhưng sao lúc vẫn thật lạnh lùng. Tôi phải tránh xa ánh mắt ấy. Ánh mắt ấy chỉ cần một phút để có thể soi rõ tâm hồn tôi, để thấy rõ cơn sóng lòng của tôi. Tôi giận em, em chẳng qua cũng chỉ là một trong rất nhiều bóng hồng yêu quý tôi, sao em dám nói lời chia tay lạnh lùng với tôi như vậy. Tôi trách em sao lại biến tôi trở thành một mục tiêu trong kế hoạch được sắp đặt sẵn của mình. Nhưng tôi biết, tôi phải chạy bởi vì tôi yêu đôi mắt ấy. Chỉ cần một phút, tôi sẽ giữ em lại. Nhưng không, tôi không được làm thế. Tôi không có quyền tước đoạt hạnh phúc cả đời em.

Tôi không biết mình đã ở trong phòng vệ sinh bao lâu, đã dội bao nhiêu gáo nước vào mặt để đánh gục cảm xúc trái tim mình, để có thể đưa lí trí chiếm lĩnh lại quyền kiểm soát.

7 giờ 5 phút, tôi lao bật ra khỏi phòng. Chiếc ghế đã trống. Tôi nhếch môi "ok thôi"

Tất cả đúng như lời em nói. Không nhắn tin, không điện thoại, không một lần gặp nhau. Tôi trở về với cuộc sống của mình vẫn như 2 năm về trước lúc em chưa hề xuất hiện trong đời tôi. Tôi đi ăn sáng với vợ, uống cà phê với mấy thằng bạn hàng xóm. Ăn trưa với mấy đồng nghiệp trẻ đẹp trong công ty, chiều lại nhậu nhẹt với mấy đối tác. Cần giải quyết nhu cầu tôi lại rủ mấy bóng hồng xinh đẹp đi chơi. Tôi luôn kết thúc một ngày lúc 10 giờ tối và thường là trong trạng thái chẳng còn biết gì cả. Tôi rất bận, rất vui, không bao giờ tôi phải ở một mình cả. Em là gì mà tôi phải nhớ chứ! Ngoài đường thiếu gì quán!

***

Rồi tôi ốm. Xuất huyết dạ dày. Cũng dễ hiểu thôi. Tôi không muốn chợp mắt. Không phải tôi đợi em đâu, chỉ là tôi muốn mình tiếp tất cả những người đến thăm mình cho phải phép lịch sự. Nhưng rồi, tôi kiệt sức. Đến ngày thứ 4 thì tôi gần như mê man cả ngày. Em đến.

- Sao anh lại để bị ốm như thế này?

- Ai chẳng phải có lúc ốm!

- Tại anh đi nhậu nhiều quá.

- Em là gì mà có quyền gì mà cấm tôi.

Em cười, đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng áp vào má tôi. Tôi rùng mình.

- Anh đừng trẻ con thế nữa, anh phải biết tự lo cho mình chứ!

- Không phiền em phải lo, tôi sống rất tốt, bị bệnh thế này càng hay được bao nhiêu bóng hồng quan tâm lo lắng.

- Dạ! Anh phải mau khỏe lại để còn đi làm, còn sống với những người anh yêu thương.

Đấy, em lại thế. Thà em ghen tuôn, hờn dỗi gì đấy có lẽ tôi cũng đỡ tức. Nhưng sao em lại thế? Sao không giành giật lấy tôi? Sao lúc nào cũng đẩy tôi ra xa em.

-.... Đến giờ em phải đi rồi. Anh phải sớm khỏe lại nghe!

Cơn giận của tôi bốc lên.

- Em đứng yên đó, em là cái gì mà có quyền phán xét cuộc sống của tôi hả? Em là gì mà lần trước cũng bỏ tôi lại rồi ra đi không một lời? Em là gì mà thích thì xuất hiện rồi thích thì lại ra đi không một chút tăm tích. Em là gì mà muốn đến với tôi thì đến không thì lại đi hả? Em là gì mà lúc nào cũng giành phần thánh thiện cao thượng về mình thế hả? Em là gì mà lại biến tôi thành một thằng ngố trong cái kế hoach em đã sắp đặt sẵn ấy hả?


- Bố ! Bố mơ thấy gì mà la dữ vậy?

- Hả! Bố... Con đến lúc nào vậy?

- Con vừa mới đến thôi. Bố mơ gì thế?

- Bố nói gì à?

- Dạ, con nghe không rõ. Bố cứ ú ớ gì đó. Bố mệt lắm à? Sao trông bố buồn thế?

- Bố không sao. Tôi gượng ngồi dậy, tựa lưng vào bức tường, xoa đầu đứa con nhỏ mà vẫn không giấu nổi sự thất vọng.

- Tặng bố này.

Đập vào mắt tôi là nhành hoa ô môi vàng rực - loài hoa đã đưa tôi và em đến bên nhau.

- Cái này? Ai mang tới đây? Ở đâu con có? - Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

- Có một cô bảo con gửi cho bố. 

Tôi bàng hoàng. Vậy là em đã đến. Em đã giữ đúng lời hứa của mình sẽ xuất hiện bất kì lúc nào tôi cần em. Em vẫn thương tôi, vẫn quan tâm đến tôi.

- Nhưng cô ấy là gì của bố thế? - Con trai tôi ngơ ngác hỏi.

Một cơn gió heo may nhẹ nhàng thoảng qua như bàn tay ai đang vuốt lấy mái tóc tôi.

Tôi mỉm cười...

- Uh! Em là gì của tôi?

Bấy giờ tôi học ĐH năm thứ 2, anh học trên tôi một khoá. Hồi đó anh là trưởng ban thể thao của trường, là người hóm hỉnh, có duyên, tôi là một thành viên trong đội của anh. Một buổi tối anh hẹn tôi đến, nói là có việc cần trao đổi.
Tôi hỏi anh có việc gì, anh đằng hắng một tiếng rồi nói nghiêm túc:
- Qua tiếp xúc, thời gian qua, anh thấy em là một cô gái hiền lành, đáng yêu, còn thái độ chân thành của anh có lẽ cũng để lại cho em ấn tượng sâu sắc… Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của anh dưới ánh trăng và chờ đợi anh nói tiếp.
- Cho nên hôm nay anh mạnh dạn nói với em chuyện hệ trọng này…
Tôi bắt đầu xúc động, vội chuyển ánh mắt từ khuôn mặt anh sang nơi khác.
- Nếu vì ba chữ này mà quan hệ của chúng ta mất đi thì anh sẽ vô cùng hối hận; còn nếu vì ba chữ này mà quan hệ tin cậy giữa chúng ta tiến bộ thêm thì anh sẽ vô cùng sung sướng… Chân tôi giẫm giẫm trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy ngón tay cái
của tay trái, đầu nóng ran, mắt nhìn đông nhìn tây không tự
nhiên. Tôi tin chắc các cô gái mới nghe câu đó cũng có cảm giác
như tôi. Anh chầm chậm nói:
- Đó là: Mượn ít tiền!
Tôi ngửng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt
hóm hỉnh của anh liền đứng dậy đấm cho anh một cái, anh vội lùi ra phía sau, cuời ha hả:
- Ai bảo em nghe ba chữ ấy thì nghĩ đến ba chữ kia.
- Có tiền em cũng không có cho mượn.
Tôi tức quá bỏ đi.
- Ôi anh đùa em thôi, đừng giận nhé!
Không nhịn được tôi cũng cười to. Tôi đã cho anh vay tiền và
đúng như lời anh nói, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân
mật hơn, chúng tôi đã trở thành đôi bạn tốt – có gì cũng nói cho
nhau nghe.
Khi anh ra trường, tôi rất buồn, còn anh chỉ nắm chặt tay tôi rồi
đi. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, anh kể cho tôi
nghe những chuyện vui trong công tác, còn tôi cũng thổ lộ với anh những chuyện buồn. Lần nào anh cũng làm cho tôi vui, bất giác tôi ngày càng mong được nghe giọng nói của anh; tôi phát hiện
ra tôi đã yêu anh ấy.
Sau khi tốt nghiệp tôi đến làm việc ở nơi anh công tác.
Một buổi tối sau nửa năm, ăn cơm xong, chúng tôi đi trên phố lớn để trò chuyện.
- Chúng ta quen nhau đã lâu rồi nhỉ. Thời gian qua chúng ta đã rất hiểu nhau…- anh nói.
Tôi nghĩ ngay đến cái đêm cách đây ba năm , không nín được cười, tôi ngắt lời anh và nói:
- Có phải lại muốn mượn tiền không? Cứ nói thẳng đi!
- Không, em hãy nghe anh nói hết đã.
Anh lại nói nghiêm trang như lần trước.
- Được, được, anh muốn nói với em ba chữ, nếu vì ba chữ đó mà mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta cuối cùng tiêu tan anh sẽ vô cùng hối hận; nhưng nếu ba chữ đó làm cho quan hệ tín nhiệm nhau càng tiến bộ hơn, anh sẽ vô cùng phấn khởi, có phải vậy không?
- Nói đi, anh muốn vay bao nhiêu?
Anh không nói to như tôi nghĩ mà chỉ nói nhỏ nhẹ:
- Anh mượn em!
- …
- Anh muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?Ánh mắt dịu dàng của anh đã nhìn thấu trái tim tôi. Tôi đờ người không biết là mình đã gật đầu cho tới lúc anh ôm lấy tôi. Cho anh… mượn em nhé!
Sau khi kết hôn, tôi sống êm ả và hạnh phúc. Tôi thường nhớ lại cái đêm hôm đó, nghĩ đến khuôn mặt đứng đắn và nụ cười của anh dưới ánh trăng.
Read more…