Những cơn gió thổi làm đung đưa những cành cây khô ven đường, những cơn mưa bất chợt kéo đến, cái lạnh đã hột tụ xua tan đi cái mát mẻ của mùa thu. Đây có lẻ là dấu hiệu bắt đầu cho một mùa đông rét muốt. Tất cả mọi người đã đi trú đông. Trên con đường quen thuộc vắng lặng chỉ còn lại một cô gái chậm chạp đi trong gió rét. Cô dẫm trên những chiếc lá phong khô nằm dưới mặt đất. Mặc cho mưa làm ướt làn tóc dài bay bay trong gió, mặc cho gió làm khuôn mặt trái xoan của cô đau rát.Cô vẫn thích thú một cách kỳ lạ. Đôi má trắng ửng hồng, đôi môi đỏ chúm chím của cô vẫn hiên ngang bước đi dường như không có điểm dừng. Bóng dáng lắc lư cô đơn đi dưới hàng cây của cô càng làm cho mùa đông thêm giá lạnh. Tựa như bà Chúa Tuyết bé nhỏ. Đôi mắt to tròn đen láy của cô dừng lại ngắm nhìn một chiếc lá nhỏ đỏ còn sót lại trên cây phong già trê trụi. Chiếc lá níu kéo mùa thu nhưng nó không thể thắng nổi mùa đông. Một cơn gió lay mạnh làm chiếc lá cuối cùng này rơi xuống nhẹ nhàng hạ cánh vào lòng bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô gái trẻ. Nhìn chiếc lá cô lại tới nhớ tác phẩm "Chiếc lá cuối cùng” của O’Henry. Cô thích thú nhìn ngắm chiếc lá trong tay mình, một giọng nói dịu dàng khẽ cất lên: " Vậy là mùa đông đã đến thật rồi”.
Cô thích mùa đông từ khi cô còn nhỏ, không biết từ bao giờ cô rất thích những cơn mưa, thích được đùa giỡn với gió. Cảm giác lạnh lẽo xiên qua từng kẽ áo, cảm giác hàm răng đánh vào nhau lập cập, dù bên ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong cơ thể lúc nào cũng ấm áp.
"Soledad
It’s a keeping for the lonely.
Since the day that you were gone.
Why did you leave me.
Soledad
In my heart you were the only.
And your memory lives on.
Why did you leave me.
Soledad………………”
Tiếng chuông điện thoại vang lên bài hát "Soledad” của Westlife, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đưa điện thọai áp lên đôi tai lạnh cóng của mình cô trả lời:
_ " Alo”
_ "…………………………………….”
_ " Vâng, tôi chính là Anh Thư. Cho tôi hỏi ai vậy?”
_ "……………………………………….”
_ "Tôi đã trúng tuyển vào công ty rồi sao?”
_ "……………………………..”
_ " Mai tôi sẽ tới công ty”.
_ "……………………………..”
_ "Cảm ơn anh. Chào anh”.
Đặt điện thoại vào túi, cô ngước nhìn bầu trời đen kịt hàng ngàn hạt mưa thi nhau đáp vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Khuôn mặt cô giãn ra miệng nở nụ cười thật tươi đẹp như ánh mặt trời rực rỡ. Chỉ một phút sau cô trở về với cái vẻ lạnh lùng vốn có của mình. Sau khi đi bộ mỏi nhừ cả hai chân cô mới chịu bắt taxi về nhà.
Cô 25 tuổi ở độ tuổi này không quá lớn nhưng cũng đủ nếm trải nhiều khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Huống chi cô đã trãi qua một nỗi đau quá lớn trong quá khứ. 5 năm trước ba cô là chủ tịch của một tập đoàn lớn Hưng Thịnh, cô là con gái duy nhất trong gia đình nên ba mẹ cô rất mực yêu thương cô. Vì tập đoàn nhà cô ngày càng phát triển nên có rất nhiều tập đoàn ghanh ghét và tìm cách lật đổ. Một trong số đó là tập đoàn Phương Trường. Một thời gian sau tập đoàn Hưng Thịnh tuyên bố phá sản, ba mẹ cô vì lo lắng quá nhiều mà sức khỏe ngày càng yếu đi. Vài ngày sau cô nhận được điện thoại của Trúc Vy, bạn thân nhất của cô. Trúc Vy hẹn cô ra công viên gặp vì có việc quan trọng cần cô giúp đỡ. Từ khi công ty phá sản cô không gặp bất kỳ ai cô luôn ở nhà để chăm sóc ba mẹ mình. Nhưng Trúc Vy là bạn thân của cô nên cô không thể không đến chỗ hẹn. Bắt một chiếc taxi cô đi tới công viên, chọn một chiếc ghế đá gần nhất cô ngồi xuống. Thời gian chầm chậm trôi qua nhưng chẳng thấy bóng dáng của Trúc Vy đâu. Lòng cô nóng như lửa đốt cô cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Đã một tiếng đồng hồ trôi qua cô không thể chờ thêm được nữa, gọi điên cho Trúc Vy thì thuê bao liên lạc không được. Cô quyết định bỏ về nhà. Trả vội tiền cho tài xế cô lao nhanh tới đám đông đang đứng bao quanh trước nhà cô. Căn nhà mà cô vừa đi ra vài tiếng trước giờ chỉ còn là đống đổ nát, khói bốc lên nghi ngút. Mọi người bàn tán xôn xao, có người nói rằng vì công ty phá sản mà ba mẹ cô bức quá phải tự tử. Người khác thì cho rằng có người muốn hại chết ba mẹ cô. Cô nghe mà như sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô không thể chấp nhận được sự thật. Mới vừa rồi còn nói cười với ba mẹ mà giờ tất cả đã không còn. Trước mắt cô bỗng nhòa đi, chân không còn đứng vững được nữa, cô từ từ ngã xuống.
Sau khi tỉnh dậy cô thấy mình nằm trong bệnh viện, cô không biết ai đã đưa cô vào đây. Chỉ nhớ loáng thoáng trước khi cô ngất có một người con trai lao tới đỡ lấy cô bế cô vào xe và chạy đi thật nhanh. Chắc là anh ta đã đưa cô vào bệnh viện này. Nhưng lúc này đây cô không quan tâm người con trai đó là ai, cô chỉ quan tâm ba mẹ cô đã rời xa cô mãi mãi. Cô ước gì đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ khác. Nhưng đây vĩnh viễn là sự thật không thể thay đổi.
Tiếng báo thức vang lên inh õi, cô bật người ngồi dậy đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt cô vẫn còn hoang mang, mồ hôi túa ra đầy người. Gạt đi giọt nước mắt còn vương lại trên mí mắt cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Đã 5 năm trôi qua nhưng mỗi lần ngủ cô lại thấy giấc mơ ấy, giấc mơ ám ảnh cô rút cạn đi sức lực của cô. Giống như mọi chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy. Ngày nào cô không tìm ra được kẻ hại chết ba me cô thì ngày đó cô không thể sống yên ổn.
Hôm nay cô có hẹn với anh, một người yêu cô say đắm. Cô không biết cô có yêu anh nhiều như anh đã yêu cô hay không nhưng đối với cô sự thù hận không cho phép cô yêu anh dù chỉ là một chút. Trái tim cô đau lắm đau rất nhiều mỗi khi anh lo lắng cho cô, quan tâm chăm sóc cô, anh luôn làm cho cô cười. Anh đã từng nói cô cười rất đẹp vì vậy mỗi ngày cô phải cười thật tươi. Có phải cô đã quá tàn nhẫn với anh không hay là cô tàn nhẫn với chính bản thân mình. Cô luôn nhắc nhở mình không được quên cái chết của ba mẹ ngày đó. Nhờ vậy cô cảm thấy tội lỗi của mình giảm đi rất nhiều.
Anh là Trường Phong, con trai duy nhất của tập đoàn Phương Trường. Một chàng trai anh tú, tài giỏi, vẽ ngoài nam tính nên anh được coi là hình tượng trong lòng của đa số các cô gái trẻ. Sau khi ba anh qua đời vì bệnh nặng, anh thay thế ông quản lý công ty Phương Trường. Lần đầu tiên đến công ty anh làm, cô không ngờ kế hoạch của cô thành công nhanh đến vậy. Có lẻ anh đã yêu cô từ cái lần đầu gặp gỡ đó. Người ta gọi đó là tình yêu sét đánh nhưng cô lại thấy rất buồn. Trong đầu cô luôn nghĩ anh yêu cô càng sâu nặng càng tốt nhưng trong thâm tâm cô lại không mong như vậy, cô biết bản thân mình thật mâu thuẫn.
Ngoài trời vẫn mưa nhưng không nặng hạt, cô khoác vội một chiếc áo len dày màu trắng cổ lọ kín. Với tay lấy chiếc khăn choàng cổ treo trên tường cô vội bước ra ngoài không quên mang theo ô. Đi được một đoạn cô nghe tiếng còi xe vang lên sau lưng mình, cô quay người lại nhìn thấy dáng anh bước ra khỏi xe tiến đến chỗ cô trên tay anh là một cái ô giống hệt cô. Đến gần anh nhìn cô mỉm cười và nói: "Chúng ta cùng cuốc bộ tới chỗ hẹn được không em. Anh biết em thích đi bộ dưới trời mưa nên cố tình đến sớm để được đi với em”. Anh lấy một đôi găng tay len màu hồng dễ thương từ trong túi áo ra đeo vào tay cô sau đó anh và cô cùng đi tới một quán cafe sang trọng. Bóng hai con người này đi trong mưa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Từ lúc chấp nhận làm người yêu anh, mỗi ngày cuộc sống của cô luôn có hình dáng anh bên cạnh. Ở công ty anh và cô không gặp nhau nhiều chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau trìu mến rồi thì ai làm việc người đó. Sau khi tan tầm anh thường đưa cô về nhà nếu cô và anh đều mệt vì phải tăng ca. Không thì anh đưa cô đi ăn tối, hai người cùng nhau dạo phố đêm hay là cùng nhau đi mua sắm. Cuối tuần anh thường đến đón cô thật sớm, hai người cùng nhau đi xuống những vùng quê, khung cảnh yên bình ở đó làm cô thích thú. Những ngọn cỏ lau đu đưa theo chiều gió, những đồi cây oải hương tím rịm cả một bầu trời. Không khí trong lành không khỏi làm cho con người ta chạnh lòng. Cô say mê đắm chìm trong hạnh phúc, ước sao thời gian cứ ngưng mãi ở đây để cô cảm nhận được cuộc sống này chí ít vẫn còn ý nghĩa. Nhưng thời gian thì cứ trôi mãi trôi mãi không ngừng.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh mới chớp mắt mà cô đã làm tại Phương Trường được một năm rồi, đồng nghĩa với việc cô và anh cũng quen nhau được một năm. Dạo này công ty anh không được tốt lắm, hàng loạt những hợp đồng bị tuột khỏi tay. Cổ phiếu liên tục hạ thấp công ty đang rơi vào khủng hoảng. Mặc dù bận tối mắt tối mũi, anh vẫn luôn dành thời gian cho cô. Hôm nay cũng vậy, sau khi tan sở anh cùng cô đi dạo dưới mưa trên con đường quen thuộc dưới hàng cây phong trụi lá. Anh gầy đi trông thấy rõ, nụ cười tươi nhưng ánh mắt đượm buồn, một nỗi buồn không tên.
Anh nhìn cô đầy yêu thương : " nếu một ngày nào đó em bỏ anh ra đi, anh vẫn sẽ đi dạo bộ dưới mưa trên con đường này dưới hàng cây này mỗi khi nhớ đến em”. Một giọt nước trong suốt rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp nhìn anh vậy cô càng đau lòng hơn. "Anh có thể cảm nhận được một ngày cô cũng rời xa anh sao” cô tự hỏi lòng mình.
Anh và cô đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình bỗng đâu đó vang lên một giọng hát ấm áp cắt ngang dòng suy nghĩ của họ. Một chàng trai trẻ đang lả lướt trên cây đàn guitar miệng ngân nga ca khúc "Hello” của Lionel Richie.
"Hello!
Is it me you’re looking for?
I can see it in your eyes,
I can see it in your smile.
………………………………….
………………………………….
I love you……………………..
Chờ cô bước vào nhà và khóa cửa cẩn thận anh mới chịu rời đi. Sau khi thấy xe anh đi xa, khuất tầm nhìn cô mới gọi một cú điện thoại, không biết cô gọi cho ai chỉ nghe thấy cô nói: "Gặp anh chỗ cũ”. Cô bước lên một chiếc taxi đi đến chỗ hẹn khác mà không biết rằng có một người nào đó vẫn luôn theo sát cô. Chỗ hẹn gặp là một quán café nhỏ tại vùng ngoại ô, cô gọi cho mình một ly ca cao nóng. Uống xong một ngụm ca cao nóng hổi cô mới lên tiếng nói với người đàn ông ngồi đối diện mình:
_ " Mọi việc anh làm tới đâu rồi?”
_ "Tôi đã làm xong theo đúng lời căn dặn của cô” người đàn ông ôn tồn trả lời.
_ "Vậy thì tốt rồi. Chờ tới ngày tôi và Trường Phong kết hôn anh hãy thu mua hết cổ phần của tập đoàn Phương Trường là được” cô tiếp tục nói.
_ "Vâng, tôi đã hiểu” người đàn ông trả lời.
Người đàn ông lạ này là Chấn Lâm một trợ lý đắc lực và thân cận của chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh lúc ông còn sống. Dù công ty Hưng Thịnh bị phá sản nhưng anh vẫn luôn trung thành và giúp đỡ cô.
Một tháng sau, tại lễ đường lớn nhất của thành phố lễ cưới của cô và anh đã được tổ chức rất long trọng. Khách mời đến đa số là doanh nhân, chủ tịch của nhiều tập đoàn, số còn lại là bạn bè anh và cô cùng với nhân viên của công ty anh. Nhìn thoáng qua tưởng chừng chú rể và cô dâu trông thật hạnh phúc nhưng nhìn kĩ sẽ thấy được ánh mắt chú rễ đượm buồn còn cô dâu thì lạnh lẽo một cách đáng sợ.
Khách khứa đến đầy đủ buổi lễ cũng đã bắt đầu. Vị giám mục bước ra từ trong thánh đường tiến đến đứng trước anh và cô. Sau khi nghe vị giám mục nói một tràng dài mà dường ông đã thuộc lòng. Cuối cùng giây phút mọi người mong đợi cũng đã đến. vị giám mục nhìn anh tha thiết hỏi: "con có nhận người nữ này làm vợ, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân. Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ nàng. Khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe từ bỏ mọi người khác để trung trinh với nàng đang khi hai người còn sống chăng?”.
_ "con đồng ý” anh trả lời dứt khoát.
Sau đó vị giám mục quay sang nhìn Anh thư và cũng hỏi giống như ông đã hỏi Trường Phong.
Một phút trôi qua…..cả thánh đường nín thở im lặng như tờ để nghe cô trả lời.
Năm phút trôi qua…..mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán. Anh thì vẫn đứng nhìn cô không rời mắt anh sợ rằng sẽ không còn cơ hội để nhìn cô nữa.
Rồi thì cô cũng trả lời nhưng câu trả lời dường như không một ai mong đợi cả.
_ "con không đồng ý” cô dõng dạc tuyên bố. Cô nói tiếp: "Tôi muốn cưới anh vì anh là chủ tịch của một tập đoàn lớn, giờ công ty anh sắp phá sản rồi tôi không thể tiếp tục ở bên anh được nữa. Tôi không thích cưới một người nghèo khổ”. Nói xong cô quay lưng bước đi ra khỏi lễ đường, anh thì vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng cô ngày càng xa.
Cô bước đi thật nhanh nhưng lòng đau sót nước mắt kiềm nén cũng trào ra từng giọt từng giọt làm ướt một mãng áo trước ngực. Có giọt rơi xuống bó hoa hồng đỏ thẳm cô đang cầm trên tay đọng lại trên đó như những giọt sương rơi trên cánh hoa lạnh buốt. Cô bước đi từng bước nặng nề nếu như ông trời cho cô một cơ hội nữa lựa chọn cô sẽ chọn anh. Nhưng cuộc sống mà chúng ta hằng ngày phải đối mặt không có hai từ "nếu như”.
Tập đoàn nhà Trường Phong đang trên đà xuống dốc nay lại càng tệ hơn. Các mặt báo đầy rẫy thông tin Chủ Tịch Trường Phong bị người ta bỏ rơi tại lễ cưới nên cổ phiếu công ty anh bị tụt xuống đến mức không thể thấp hơn được nữa. Cuối cùng không thể cầm cự được công ty Phương Trường cũng bị phá sản. Không biết ai là người đã thu mua hết cổ phiếu của công ty Phương Trường chỉ biết anh ta tên là Chấn Lâm. Một cái tên chưa bao giờ xuất hiện trên thương trường. Sau khi công ty phá sản không còn ai nhắc đến cái tên Trường Phong oai hùng một thời nữa.
Sau khi trả được mối thù mà nhiều năm qua Anh Thư phải canh cánh trong lòng. Tưởng chừng sẽ thỏa mái ung dung tự tại không còn lo nghĩ gì nữa. Nhưng sao cô vẫn thấy lòng nặng trĩu từng ngày từng ngày nặng nề trôi qua, cô không biết mình sống là vì gì nữa ba mẹ không còn giờ người cô yêu cũng không thể ở bên. Đối với cô cuộc sống này thật nặng nề buồn chán vô cùng. Cô đến những nơi mà anh và cô đã từng đến nhưng giờ chỉ còn lại một mình cô. Lúc nào cô cũng nhớ về anh hình bóng anh cứ lẫn vẫn trong tâm trí cô đến khi ngủ cô cũng mơ thấy anh. Cô cho rằng nếu còn ở đây thì không thể nào quên được anh. Cuối cùng cô quyết định đi thật xa nơi này một thời gian để xóa đi hình bóng anh.
Vừa bước xuống chuyến bay từ Việt Nam sang Mỹ, cô hơi mệt vì phải ngồi liền mười mấy tiếng đồng hồ. Cô thuê một khách sạn nổi tiếng để nghỉ ngơi, ở đây không khí trong lành, phong cảnh đẹp mắt làm tâm trạng cô vui hơn nhiều. Tối đến cô đi dạo quanh phố ngắm cảnh về đêm nhộn nhịp, những tòa nhà cao tầng những tòa địa ốc sừng sững đẹp vô cùng. Đi một vòng cô cảm thấy đói bụng nên ghé vào siêu thị gần đó mua ít đồ ăn. Đang loay hoay tìm món mà cô thích thì bỗng một bóng dáng quen thuộc lướt qua người cô. Mơ hồ chạy theo bóng dáng đó cô gọi tên người đó thật to: "Trúc Vy”. Sau khi tai nạn xảy ra cô có đi tìm Trúc Vy vài lần nhưng đều không tìm thấy người bạn thân của mình. Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi người bạn thân này. Không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây một nơi lẫn trốn mà cô không ngờ tới.
Nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình Trúc Vy lập tức quay người lại và bắt gặp Anh Thư đang đứng trước mặt mình, lúc này mới ý thức được mặt cô đã trắng bệch cắt không còn một giọt máu. Trúc Vy biết không thể trốn tránh được nữa nên mỉm cười với Anh Thư một nụ cười gượng gạo.
Hai người đang ngồi đối diện nhau tại một tiệm café gần siêu thị, Trúc Vy chưa kịp thở ra hơi thì Anh Thư đã hỏi dồn dập:
"Tại sao bạn đi nước ngoài sống mà không nói cho mình biết? Tại sao mấy năm trước bạn không đến chỗ hẹn? Tại sao đúng lúc bạn hẹn gặp mình thì ba mẹ mình gặp tai nạn? Có thật là chỉ một sự trùng hợp ngẫu nhiên không?. Mình muốn một lời giải thích từ bạn Trúc Vy” Nghe một loạt câu hỏi mà Anh Thư đưa ra Trúc Vy trợn mắt há hốc miệng không nói thành tiếng. Một lúc lâu Trúc Vy mới có phản ứng: " Mình xin lỗi, mọi chuyện đã như thế này rồi mình không thể giấu cậu thêm nữa. Mình sẽ kể cho bạn tất cả sự thật.” Trúc Vy bắt đầu kể lại câu chuyện mà mình ấp ủ nhiều năm qua như một ghánh nặng.
Chuyện năm đó, Trường Phong vô tình nghe được kế hoạch hại người của ba mình và biết được người ông muốn giết hại là gia đình của chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh. Anh vô cùng hoang mang không thể ngờ rằng ba mình là một người thủ đoạn như vậy. Anh cố tình tìm cách ngăn chặn kế hoạch xấu xa này nên mới biết được trên đời lại có một Anh Thư xinh đẹp tính cách nhu mì như vậy. Vì lòng hiếu kỳ và cũng vì trách nhiệm nên ngày ngày anh theo dõi cô. Vô tình bị cô cuốn hút đến khi nhận ra thì đã quá muộn anh không thể không yêu người con gái này. Vậy nên mới có chuyện lần đầu tiên gặp cô ở công ty anh đã yêu cô, sự thật thì anh đã yêu cô vài năm trước rồi chỉ có cô là không biết thôi.
Vì bị ba mình, tức là chủ tịch tập đoàn Phương Trường phát hiện con trai ông âm thầm ngăn chặn kế hoạch này nên Trường Phong bị ông ta giam lỏng trong phòng không cho anh thoát ra ngoài làm hỏng kế hoạch. Ông ta còn cho vệ sĩ canh gác bên ngoài 24 trên 24. Ngày kế hoạch thực hiện, không còn cách nào khác anh đập vỡ kính cửa sổ trèo từ tầng hai xuống. Đánh một số tên gác cổng rồi chạy nhanh đi tìm Trúc Vy theo anh được biết cô là bạn thân nhất của Anh Thư. Đến được nhà Trúc Vy anh đã không còn chút sức lực nào, cả người toàn là máu vì bị kính cửa sổ phòng anh đâm trúng. Trúc Vy nhìn người con trai đứng trước mặt mình thì hoảng sợ vô cùng miệng lắp ba lắp bắp không nói được gì. Không để Trúc Vy sợ thêm nữa anh vội vàng giải thích vì sao lại đến tìm cô và nhờ Trúc Vy giúp đỡ cứu lấy mạng Anh Thư. Vậy nên mới có cuộc hẹn gặp giữa Trúc Vy và Anh Thư, sau khi Anh Thư ngất đi anh là người đã đưa cô vào bệnh viện và tiện thể băng bó vết thương của mình. Vì là con của kẻ đã hại chết ba mẹ cô anh không thể đối diện với cô anh cũng không thể nói ra mình là người đã cứu cô. Còn Trúc Vy sau khi biết được Anh Thư đã an toàn, cô bay sang Mỹ định cư và giấu kín bí mật này mãi mãi theo lời hứa của cô với Trường Phong.
Ngẩng mặt nhìn người bạn đối diện mình Trúc Vy cảm thấy đau xót. Anh Thư khóc đến nấc nghẹn, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần vô số gân xanh nỗi lên, tay chân run rẩy đến ngồi cũng không vững. Trúc Vy vội ôm người bạn này vào lòng để an ủi Anh Thư càng khóc to hơn khóc đến nỗi ngất đi trong vòng tay của Trúc Vy.
Anh Thư lờ mờ tỉnh dậy thấy Trúc Vy ngồi bên cạnh lo lắng hỏi: "cậu thấy khỏe hơn chưa?”.
Anh Thư nở nụ cười yếu ớt: "mình phải làm sao bây giờ, vì thù hận mà mình đã làm tổn thương anh ấy. Mình không biết anh ấy lại vì mình mà hy sinh nhiều như vậy”.
Trúc Vy an ủi: "cậu đừng nghĩ như vậy, anh ấy đã tha thứ cho cậu ngay từ khi cậu bắt đầu trả thù rồi”. Nhìn sâu vào mắt của Anh Thư cô nói tiếp: "mình nghĩ cậu nên gặp anh ấy, hai người hãy làm lại từ đầu”.
Anh Thư nhìn bạn mình cảm kích: " cảm ơn bạn”.
Trúc Vy hùng hồn nói: "mình ủng hộ cậu”.
Hai mắt nhìn nhau cười thật tươi. Vậy là mọi khuất mắt của hai người bạn thân từ nay đã được xóa bỏ.
Hai ngày sau đó Anh Thư trở về lại Việt Nam việc đầu tiên cô làm khi về đây là đi tìm Trường Phong. Cô hẹn gặp bạn bè thân của anh để hỏi thăm tin tức về anh nhưng họ đều không biết vả lại thái độ của họ đối với cô không được tốt lắm.
Một tuần trôi qua cô vẫn chưa tìm được anh………..
Một tháng trôi qua cô bắt đầu cảm thấy thật vọng……
Một năm trôi qua cô thất vọng hoàn toàn, cô nghĩ anh không muốn gặp cô không muốn tha thứ cho cô.
Mùa đông lại bắt đầu đến, từng cơn gió mạnh thổi bay những chiếc lá phong khô dưới mặt đường. Những cơn mưa cũng thi đua cùng gió ào ào trút xuống. Cũng trên con đường này dưới hàng cây phong già trụi lá, một cô gái bước đi trong mưa trên tay cô là cây dù nhấp nhô theo chiều gió. Bỗng đâu đó cô nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc vang lên bên tai, cũng là bài hát đó bài hát mà anh và cô cùng nhau nghe.
" Hello!
I’ve been alone with you, inside my mind.
And in my dreams I’ve kissed your lips, a thousand times.
I sometimes see you pass outside my door.
Hello!
Is it me you’re looking for?
I can see it in your eyes, i can see it in your smile.
You’re all I’ve ever wanted and my arms are open wide.
Cause you know just what to say and you know just what to do
And I want to tell you so much….
I love you.
…………………………………………..
………………………………………….”
" Chào em!
Anh đã từng ở bên em, chỉ mình anh thôi, trong sâu thẳm lòng mình
Và trong những giấc mơ của anh, anh đã hôn lên bờ môi em hàng ngàn lần.
Đôi khi anh thấy em bước ra khỏi đời anh
Chào em!
Anh có phải là người em vẫn đang tìm kiếm bấy lâu?
Anh có thể nhận thấy điều đó trong đôi mắt em, trong mỗi nụ cười của em.
Em là tất cả mọi thứ anh muốn và vòng tay anh vẫn luôn rộng mở.
Bởi em biết cần phải nói gì, làm gì
Và anh muốn nói với em rất nhiều lần…
Là anh yêu em
………………………………………
..…………………………………….”
(
Chuyen tinh online)Không gian yên tĩnh nhường lại cho tiếng nhạc du dương trầm ấm. Nhưng giọng hát này cô cảm thấy rất quen thuộc một cảm giác ấm áp truyền vào tim cô. Cô dừng bước quay về phía phát ra giọng hát ấm áp đó…1 giây, 2 giây,…….1 phút cô thầm nghĩ : "tại sao người con trai đang hát lại biến thành anh? cô đang mơ chăng? Không phải mơ, không phải mơ….anh bằng xương bằng thịt đang đứng nhìn về phía cô”. Cây dù trên tay rơi xuống cô lao nhanh về phía người con trai đang đứng đó một niềm vui khó tả. Anh dang rộng đôi tay ôm cô thật chặt vào lòng sợ như cô sẽ bỏ anh ra đi một lần nữa.
Anh đã từng nói:
"nếu một ngày nào đó em bỏ anh ra đi, anh vẫn sẽ đi dạo bộ dưới mưa trên con đường này dưới hàng cây này mỗi khi nhớ đến em”. Vậy mà cô lại không nhớ ra cô thật ngốc một giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên má cô.
Một nụ hôn ngọt ngào trong mưa đã chấm dứt mọi ân oán, mọi đau khổ mà anh và cô đã trải qua.
*************END***********
P/S: Qua câu chuyện trên tôi hy vọng mọi người hãy sống vì hiện tại và tương lại, đừng sống vì quá khứ.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét