Chuyện tình online: Ghét Anh Đến Cuối Cuộc Đời

01:17 |

(Chuyen tinh online) - Tôi có một vết đen trong quá khứ, đã từng ăn nằm với không biết bao nhiêu thằng ngay khi còn là nữ sinh. 


Tôi dễ nhìn, đủ để anh không bị mất mặt với bạn bè. Nhưng chữ "nhục" của một đứa mất nết vẫn còn nằm đó, ngay trong tim tôi. Anh không quan tâm, anh bảo sẽ chấp nhận. Tôi cũng sẽ học cách chấp nhận. Như cách anh đang làm.

Chuyện tình online

Tôi gặp anh ấy ngẫu nhiên. Tình cảm tôi dành cho anh giản đơn nhưng chân thành.
Chúng tôi có tình cảm với nhau.
Sau những tin nhắn là những cuộc gặp gỡ, sau những lần gặp gỡ tôi càng cảm thấy yêu anh ấy hơn.
Chúng tôi hoàn toàn có thể đến với nhau, chỉ có một rào cản duy nhất - trái tim anh đã dành trọn vẹn cho người yêu đầu tiên.
Anh có thể chấp nhận tôi, với điều kiện tôi cũng phải học cách chấp nhận bóng dáng người con gái khác trong mối quan hệ của chúng tôi. Cô ấy là người anh thầm yêu, đã hơn 6 năm, anh chưa hề yêu ai ngoài cô ấy mặc dù tình yêu đó chỉ âm ỉ cháy trong trái tim bị bao bọc bởi vẻ ngoài nguội lạnh.
Cô ấy đẹp, rất đẹp. Tôi chỉ trộm nhìn hình cô ấy trên blog rồi vội vàng thoát ra để ngăn không cho nước mắt rơi.
Tôi có một vết đen trong quá khứ, đã từng ăn nằm với không biết bao nhiêu thằng ngay khi còn là nữ sinh. Tôi dễ nhìn, đủ để anh không bị mất mặt với bạn bè. Nhưng chữ "nhục" của một đứa mất nết vẫn còn nằm đó, ngay trong tim tôi. Anh không quan tâm, anh bảo sẽ chấp nhận. Tôi cũng sẽ học cách chấp nhận. Như cách anh đang làm.
Tôi từng là một đứa hư hỏng nhưng giờ thì không, tôi đã là sinh viên, biết chăm học, đi làm thêm, biết "tự trọng" mỗi khi ai đó rủ rê. Tôi không ngại nói về quá khứ, bởi tôi biết nếu tôi không đủ dũng cảm nhìn lại qúa khứ của mình thì làm sao yêu cầu anh chấp nhận điều đó.
Anh đã đến, như một người anh rồi dần dà là một người đặc biệt. Không biết từ khi nào ngoài anh ra tôi không còn lưu sdt của bất kì người đàn ông nào khác có thể tán gẫu.
Tối hôm ấy, sau khi dự sinh nhật lần thứ 20 của tôi về, anh cùng tôi đi dạo bên bờ biển. Sóng đêm làm trái tim giá lạnh ấy cảm thấy mình bị cô đơn. Anh đi sau tôi, rồi bất chợt vòng tay ôm lấy thật chặt từ sau lưng làm tôi giật bắn người. Anh thì thào điều gì đó vào tai, nhưng tôi không nghe thấy. Nhưng tôi biết chắc rằng anh đang rất sợ bóng đêm, sợ cô độc. Lúc này đây trái tim người tôi yêu mềm yếu đến độ có thể bị quật ngã chỉ bởi một nụ hôn. Anh xoay người lại, đối mặt với tôi. Hệt như những cảnh trong bộ phim Hàn nào đấy. Lúc này tôi yếu đuối quá.
Như bị giật điện, tôi hất tung tay anh ra, rồi chạy...chạy...dù biết anh rồi sẽ đuổi kịp. Nhưng ít ra tôi cũng đã né tránh được điều đó. Thứ tôi cần là anh, chứ hoàn toàn không cần nụ hôn ấy, thứ mà tôi biết nó chỉ như để giải tỏa sự kiềm nén tình cảm quá lâu. Một tình cảm không phải cho tôi.
Thứ mà anh có được quá dễ dàng rồi sẽ nhanh chóng bị rẻ rúng và khinh thường. Tôi đã thề rằng sẽ không hôn anh cho đến khi là người anh yêu.
***
Ba ngày sau, anh đề nghị tôi là bạn gái anh. Tôi gật đầu. Chúng tôi là người yêu của nhau.
Anh đang là sinh viên năm cuối, tôi học năm đầu trong cùng một trường. Anh lành tính ít nói, nhưng năng động, học giỏi lại khá điển trai. Chúng tôi công khai quan hệ, khiến nhiều người ngưỡng mộ có ,ghanh tị có.
Tôi thoáng nghe phong phanh người ta khuyên anh nên dọn về ở cùng tôi để "canh chừng", sợ tôi ngựa quen đường cũ. Họ không hiểu tôi. Nhưng anh thì khác, anh tin điều tôi đang làm, bất kì thằng nào tới tìm tôi cũng đều được anh đón tiếp tử tế và ra về lặng lẽ. Tôi cũng hổ thẹn lắm, nhưng anh luôn trấn an, bênh vực cho sai lầm của tôi.
Anh tỉnh táo đến độ khiến tôi hoài nghi rằng liệu thứ tình cảm anh dành cho tôi đã là tình yêu. Đôi khi tôi muốn trêu anh bằng cách vờ alo cho ai đó thật tình cảm, anh chỉ khẽ tằng hắng rồi lại nhìn chăm chăm vào lap. Đã không biết bao nhiêu lần tôi muốn làm rõ ràng với anh mọi thứ, nhưng lại không đủ dũng cảm nói chuyện nghiêm túc.
Một tháng kể từ ngày nhận lời yêu anh, sóng gió ập đến.
Cô gái ấy bỗng dưng xuất hiện. Tôi ghen.
"Chúng ta chia tay đi. Anh không yêu em thì tại sao lại đùa giỡn tình cảm của em như vậy" Tôi giận dỗi trách móc anh. Nước mắt cứ rớt xuống khóe môi nghe mặn đắng.
"Có lẽ như vậy tốt hơn. Anh đã cố gắng yêu em nhưng anh không thể. Em có vị trí đặc biệt với anh, nhưng chưa đủ để anh quên người đó. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy mình vui trở lại. Hằng đêm sau khi đưa em về, anh lại chờ đợi tin nhắn của người ấy..."
Tôi ngắt ngang lời anh: "Nghĩa là đêm nào anh cũng nhắn tin với cô ấy, cũng mong đợi tin nhắn của cô ấy. Trong khi em nhắn tin qua, chờ sự hồi âm của anh lại là điều khó khăn vô cùng" Tôi nói mà tim cứ thắt lại, từng tiếng nấc nghe rõ mồn một.
Anh im lặng. Ừ thì tôi đã nói sẽ chấp nhận bóng dáng người đó. Nhưng tôi không làm được, tôi sẽ phải trả anh lại thôi. Tôi buông tay.
Giữa màn đêm tôi chỉ có thể hét lên:
"Anh biến đi, đồ tồi"
Lúc anh quay đi tôi còn kịp bồi thêm một câu:
"Anh tưởng tôi hiền à? Khi yêu anh, trong một tháng qua, tôi đã lên giường với thằng bạn thân của anh đó."
"Em nói gì?" Anh quay lại gắt lên
"Tôi nói tôi đã ngủ với thằng bạn anh, tôi không ngoan như anh tưởng đâu. Anh bỏ tôi là tốt đấy nên tôi xin anh đừng bao giờ tìm đến tôi nữa" Chút sức lực cuối cùng, tôi nói xong ngã khụy xuống đất.
Tôi cũng chẳng còn tỉnh táo để xem anh như thế nào, tôi chỉ mơ màng nghe tiếng cười khẩy của anh. Nụ cười khinh bỉ.
Tôi đã từng cố gắng lấy lại niềm tin nơi anh, nhưng bây giờ chính anh lại khiến tôi đạp đổ thành quả của mình. Tôi nói dối để được gì nhỉ. Ừ! Chả biết, chỉ biết rằng bản năng dạy ta làm vậy.
Ngày hôm sau tôi nghỉ học, để lên dây cót cho việc quên anh. Tôi nhận lời hẹn hò với thằng bạn anh kèm theo một điều kiện - hắn phải hứa nếu anh có hỏi thì phải thừa nhận rằng có ngủ với tôi. Tôi ít gặp anh dần, rồi chỉ hai tuần sau tôi chia tay người đó. Tôi ngừng yêu. Như vậy đã quá đủ, nên học thôi.
Nhưng quên anh là điều không dễ dàng, hằng đêm biết bao tin nhắn được soạn ra rồi được lưu vào nháp, bao nhiêu lần tôi cố tình "ngẫu nhiên" xuất hiện trước mặt anh. Nhưng chẳng được gì ngoài cô đơn. Cũng đôi lần anh mời tôi đi uống cà phê, xem phim, nhưng tôi từ chối.
Đã đến lúc tôi học cách quên một người không nên nhớ.
***
Đâu phải dể dàng để quên ai đó, bởi con tim và lí trí có khi nào lại đi chung một đường. Miệng tôi cười nhưng tim thì rỉ máu. Tôi cắt đứt liên lạc với anh, đôi khi thấp thoáng thấy ai giống anh, tôi lại tìm chổ nấp đi, tôi sợ cái chạm mặt với con người đó. Tôi cũng không hề nghe bất cứ tin nào về anh và người con gái kia.
Cho đến một ngày, tôi tìm được facebook của cô ấy, "tình trạng quan hệ: đang hẹn hò".
Tôi sụp đổ, dù không nói ra nhưng sâu thẳm đáy lòng mình tôi vẫn mong anh bị cô ấy cự tuyệt, như cách cô ấy đã từng làm. Có lẽ thời gian đã chứng minh tình yêu của anh với cô là chân thành, tôi biết rõ điều đó. Một tình yêu chân thành. Tôi không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc, nhưng tôi đủ tự trọng và kiêu hãnh để rời bỏ anh.
Đã hơn 2 tháng tôi chưa gặp lại anh, chắc giờ nay anh đã quên tôi rồi. Còn tôi, sao cứ nghĩ hoài những điều không đáng.
Đêm hôm đó, trời lạnh, tôi trùm kín chăn, co ro và nghĩ về anh. Cũng chả có gì để nghĩ ngợi ngoài anh ra. Khóc. Giọt nước mắt ấm nóng chảy trên gò má làm tim sao lạnh đến lạ.
Tôi bật điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc. Đã biết bao lần bấm rồi xóa, bao nhiêu tin nhắn chưa một lần được gửi đi. Tình yêu lạ thật, biết người ta không chờ nhưng vẫn nhớ, biết họ không đợi nhưng vẫn mong, biết sẽ tuyệt vọng nhưng chưa lúc nào thôi hi vọng.
Đêm dài và lạnh.
00h34p.
Tít...tít...tít...alo em à!
Alo...em à, sao im lặng vậy
Tôi dập máy. Chỉ cần nghe giọng nói ấy thôi cũng đủ làm tôi ấm lòng.
Nhạc chuông điện thoại reo. Là anh. Tôi từ chối. Đến lần thứ ba thì bắt máy.
"Em xin lỗi! Em bấm nhầm, em cúp máy đây". Tôi trả lời
"Khoan đã, có chuyện gì vậy?"
Tôi khóc như mưa.
"Em nhớ anh lắm. Thật sự em rất nhớ anh" Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Nhưng điều gì đó đã cản tôi lại. Là giọng của một cô gái, đang ở rất gần anh. Một giọng nói nhỏ, như đang còn ngái ngủ. "Là ai?"
Tôi thoạt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng cúp máy. May thật! Suýt nữa tôi đã là trò cười cho cặp tình nhân kia. May thật. Anh đang ấm áp bên một người khác. Tôi chỉ đơn thuần là kẻ vay mượn tình yêu. Đã đến lúc nên trả lại.
Nước mắt lại chảy ra. Tôi khoát vội cái áo. Bước ra đường, đêm đông yên tĩnh, lạnh và tối, ẩm ướt, nó là mờ nhòe đi tất cả chỉ có nỗi buồn là rõ nét. Một cảm giác bất an từ sau lưng.
"Cô em, đi đâu giữa đêm khuya thế này?" Một giọng lạ vang lên từ sau lưng.
Tôi giật bắn người, quay lại, một gã có thân hình gầy nhom, đôi mắt trũng sâu đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Bằng phản xạ tự nhiên, tôi chạy nhanh vào phòng trọ, không hiểu sao đêm ấy cô chủ không có nhà, cổng không khóa, lại chỉ có mình tôi ở đó.
Tôi chạy mà run, tim cứ đập thình thịch. Vừa vào đến, tôi chốt ngay cửa, cảm giác gã đàn ông đó đang đứng trước cửa khiến tôi sợ hãi. Thêm lần nữa, tôi điện thoại cho anh, tôi vừa run, vừa khóc:
"Anh ơi, nhà em có người lạ...anh ơi...em sợ quá..."
Tôi dập máy, rồi tắt nguồn, không nên làm phiền "người dưng". Ôm khư khư con dao gọt trái cây. Từng phút trôi qua chậm chạp, tôi nghe rõ tiếng tim đập, tiếng đồng hồ tích tắc từng giây.
01h27p.
"Em ơi, mở cửa ra..." Tiếng đập cửa dồn dập.
Là giọng anh. Nhanh hơn tôi tưởng. Tôi biết thế nào anh cũng tới. Dù không muốn làm phiền, nhưng tôi biết. Anh sẽ tới. Và..anh đã tới.
Tôi không mở, chỉ bật điện thoại lên, nhắn tin cho anh, bảo rằng tôi ổn, tôi xin lỗi, anh về đi, kẻo chị ấy đợi.
"Mở cửa đi mà, anh xin em đó."
Tôi ghét mùa đông, nó khiến người ta yếu lòng đến lạ.
Tiếng then cài cửa bị bật ra, tôi đứng tần ngần ra đó. Anh trong bộ dạng hớt hải, mồ hôi toát ra ướt đẫm. Chiếc dream còn quên gạt chân chống.
"Em có sao không?" Anh hỏi gấp.
"Em không sao, anh về đi, em xin lỗi, lúc nãy nhà em có người lạ nhưng giờ họ đi rồi. Xin lỗi đã phiền anh" Mặt tôi lạnh tanh, toan đóng cửa lại, nhưng sức mạnh của bàn tay anh không cho tôi làm điều đó.
"Anh thả ra đi, về khuya coi chừng chị ấy ghen thì khổ, có được người yêu thì lo mà giữ". Thái độ bực mình, tôi gắt lên.
"Anh phải biết chắc chắn rằng em không sao" - Anh nói
"Anh nhìn kĩ đi, em đây nè, là em đây, vẫn đầy đủ tất cả bộ phận của cơ thể, không có một vết sẹo. Anh hài lòng chưa. Về đi!" Tôi hét lên
Với chiều cao 1m78, anh áp nhẹ đầu tôi vào ngực mình. Tiếng tim tôi đập rộn ràng. Ước chi bây giờ tôi có chút dũng khí gạt phăng đôi tay ấy ra. Nhưng tôi không làm được.
"Anh làm gì vậy...thả tôi ra!"
"Yên nào! Anh lo quá, vừa nghe điện thoại của em anh lo lắm. May thật"
"Anh đi như vậy chị ấy không hỏi sao? Anh ôm một người con gái khác không thấy có lỗi sao. Buông ra đi, đồ tồi" Tôi hất tay anh ta, đứng thẳng người và ngước lên nhìn vào mắt anh.
"Đó là em gái anh, nó mới lớp 8 thôi!" Anh trả lời, rồi khép cửa lại, nổ máy và đi.
Tôi hơi vui, lâng lâng trong người, tôi biết anh không chấp nhận thói sống thử, tôi biết mà.
02h30p.
"Em nhớ anh lắm" Tôi nhắn tin qua.
03h13p. Điện thoại vẫn im lìm
03h46. Yên tĩnh.
7h10, mở mắt dậy, nhìn vào màn hình, vẫn chẳng có gì cả.
Tôi đã nhầm tưởng chăng. Ai gặp trường hợp như anh cũng sẽ làm vậy thôi.
Và rồi, tôi cũng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
***
Từ sau sự cố ấy, tôi học cách kiềm nén tốt hơn, đêm có dài và lạnh, ngày có buồn và cô đơn, tôi cũng không cho phép mình nghĩ đến anh. Chỉ cần tưởng tượng cảnh anh đang đầm ấm bên người khác thì tức khắc sẽ biết mình nên làm gì.
Ơn trời, tôi có công việc làm thêm, có vài chàng trai theo đuổi, ít ra tối lại cũng bận rộn với tin nhắn, bài vở...Thi thoảng lại có vài chầu cà phê, gặp gỡ vài người bạn cũ, giao lưu với club tiếng anh. Cuộc sống vốn rất thú vị, chỉ có điều ta thường chọn cho mình sự bận rộn trong tâm hồn, để tay chân hưởng thụ nhàn nhã.
Hai tuần sau đó, tôi gặp lại anh trong buổi văn nghệ của trường, tôi mỉm cười, rồi nhanh chóng khoát tay người khác lẫn vào đám đông.
Chắc anh nhìn theo. À, mà tôi khoát tay ai thế nhỉ?
Lúc ngước lên mới thấy một gương mặt lạ hoắc, tôi lí nhí xin lỗi, rồi viện cớ nhầm lẫn. Ít ra thì anh cũng đã biết tôi không cô đơn.
Đêm hôm đó anh nhắn tin cho tôi:
"Cậu bạn em khoát tay là bạn đi cùng với anh mà"
Tôi té ngửa, mới nhắn tin biện minh:
"Em nhầm, em cũng đã xin lỗi bạn ấy rồi. Người đi cùng em đã ra ngoài mua nước uống"
Anh hồi đáp:
"Em đi một mình, sao lại nói dối anh. Có gì đâu chứ, em vốn dĩ sẽ có thể tìm được một người tốt."
"Nhưng người đó sẽ không thể là anh, người em cần lại bảo không cần em. Trớ trêu thật anh nhỉ?. Thôi anh ngủ đi, ngủ ngon. Em ngủ đây"
Lúc nào tôi cũng là người nhắn tin cuối cùng, không có sự đáp trả. Rốt cuộc giữa chúng tôi là như thế nào? Anh đã có người yêu chưa? Tôi liệu còn cơ hội quay về bên người đã ruồng bỏ mình? Liệu tôi còn đủ khờ dại để quay về làm cái bóng bên đời anh? Liệu tôi còn đủ sức chịu đựng để nghe tên ai đó trong cơn say của anh? Liệu rằng khi anh nói muốn tôi ở bên tôi đủ tỉnh táo để từ chối?
"Hãy quay về bên anh!"
Tin nhắn đến làm tôi giật mình, phá tan suy nghĩ.
Tôi đọc, rồi im lặng. Không đáp trả.
Một tin nhắn dài nữa được gửi đến:
"Anh muốn em quay lại bên anh, vì biết em không thể quên được anh. Anh cũng không còn hứng thú với chuyện yêu đơn phương nữa. Anh mong em sẽ là người cùng anh đi suốt đoạn đường còn lại."
"Em vẫn là người thay thế?" Tôi trả lời tin nhắn.
Im lặng. Tôi lại là người nhắn tin cuối cùng.
Hôm sau, tôi phải dậy sớm, đi dạy kèm cho thằng nhóc lớp 7. Chủ nhật bận rộn. Đi làm về, tôi điện thoại cho anh, rủ anh đi dạo.
30p sau, anh xuất hiện. Vẫn dáng người ấy, giản dị nhưng rất đẹp. Chúng tôi đi biển, đi ăn, đi dạo. Trên đoạn đường khung cảnh khá đẹp và yên tĩnh, tôi đề nghị anh dừng xe để chụp vài pô ảnh. Chúng tôi ngồi trên một bục đá ven đường, tay tôi bấm chụp lia lịa. Anh nhìn theo hướng của tôi, chậm rãi nói:
"Anh không hứa rằng sẽ quên người đó, nhưng anh hứa sẽ yêu em."
"Tại sao anh không chọn người khác"
"Vậy tại sao không thể là em?"
Tôi tặc lưỡi và lắc đầu:
"Em không biết."
Tôi rướn người lên, định hôn vào má anh. Nhưng...
Anh quay lại, ghì chặt tôi vào lòng. Nhẹ nhàng "khóa môi" tôi và thít chặt vòng tay của mình. Tôi chẳng thể và cũng chẳng muốn nhúc nhích. Tôi hơi run, tim đập, mắt mở to.
"Sao em mở mắt?"
"Sao em phải nhắm mắt?"
"Vì con gái khi nào hôn cũng vậy."
"Anh đã hôn bào nhiêu cô gái rồi?"
"Mẹ anh, em gái anh, bà ngoại anh...và em là người lạ đầu tiên."
"Em biết!" Tôi cúi mặt buồn bã.
Tôi biết anh định dành tặng "đầu tiên" của mình cho người anh yêu. Tôi chỉ là người thay thế. Nhưng dù sao bây giờ tôi cũng hạnh phúc. Vậy là đủ.
"Anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi em vì cô ấy nữa đúng không?"
"Có lẽ vậy...trong thời gian không liên lạc với em, anh nhận ra rằng, cô ấy không dành cho anh, chỉ có em mới hiểu anh. Em lo lắng, quan tâm, suy nghĩ cho anh."
"Còn anh thì làm điều tương tự như vậy cho một người khác."
"Không! Anh...hình như anh có tình cảm với em rất nhiều. Lúc trước anh từng có suy nghĩ sẽ chọn bừa một ai đó để yêu."
"Đó là em!" Tôi hỏi
"Ừ, nhưng giờ thì không".
Chúng tôi bắt đầu có sự tin tưởng, cảm thông. Tôi và anh đều học cách chấp nhận sự tồn tại của quá khứ. Chúng tôi có hứa hẹn, có ước mơ, có niềm tin. Cho đến một ngày niềm tin đổ vỡ.
Lần thứ 2 tôi ghen.
Anh lưu hình cô ấy trong một file bí mật. Anh vẫn liên lạc và giúp đỡ khi cô ấy cần.
Tôi tìm cách gặp người đó. Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu.
Cô ấy bảo đã bắt đầu yêu anh.
Tôi im lặng.
Cô ấy nói anh rất yêu cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không tranh giành. Một là tôi từ bỏ, hai là anh ấy bỏ tôi.
Tôi im lặng.
Cô ấy thuyết phục tôi rằng tôi là người tốt, đừng nên chấp nhận làm cái bóng bên đời anh.
Tôi tiếp tục im lặng.
Câu cuối cùng cô ấy nói: "Cậu ấy không có tiền như những gã đàn ông khác, không có tình như L mong đợi."
Tôi im lặng, cô ấy nhận một bạt tai. Tôi thấy mình bị xúc phạm.
Anh đứng ở đó, bước vào, nhìn tôi. Thoáng bối rối, tôi lặng người. Chạy nhanh ra khỏi nơi ấy. Anh không đuổi theo.
Tối hôm đó, anh đến tìm tôi. Và dĩ nhiên, tôi nói chia tay. Anh không nói gì. Chỉ còn tôi đau khổ.
"Em ghét anh" Tôi tức tưởi.
Anh ôm tôi thật chặt.
"Nếu ghét anh, hãy hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời"
"Tại sao?"
"Anh sẽ rất vui nếu 50 năm nữa khi gặp lại em, em vẫn nói EM GHÉT ANH. Vì như vậy anh sẽ không bị lãng quên."
"Anh sẽ đến với cô ấy chứ?"
"Không!"
"Tại sao?"
"Vì cô ấy không làm ốp-la ngon như em, không quấy rầy anh như em."
"Em đã tát cô ấy."
"Anh sẽ trả lại em cái tát đó nếu em muốn."
"Không, em không muốn vậy."
"Thế bây giờ em muốn gì?" Anh hóm hỉnh.
"Em muốn anh ở lại đây với em, chơi game với em, canh giấc ngủ cho em. Em muốn...muốn anh. Được không?"
Anh mỉm cười.
Cứ thế chúng tôi ngồi suốt đêm để tâm sự. Anh kể cho tôi nghe về lần đầu gặp cô ấy, yêu cô ấy. Rồi kể về tôi, về kỉ niệm giữa chúng tôi. Anh nói rất nhiều, lần đầu tiên tôi thấy anh "lắm điều" như vậy. Tôi ngủ lúc nào không hay. Nhưng trong giấc mơ tôi vẫn nghe man mán câu nói: "Từ giờ anh sẽ học cách yêu em trọn vẹn!".
Yêu tôi trọn vẹn.
Lần thứ 3 tôi ghen.
Anh ôm cô ấy ngay trước mắt tôi. Ngay tại phòng của anh.
Tôi cố gắng tạo tiếng động thật mạnh, rồi chạy. Tôi biết anh sẽ chạy theo để giải thích. Nhưng...chạy hoài...chạy mãi...vẫn chẳng có tiếng gọi theo, không có tiếng bước chân ở sau.
Tôi ngạc nhiên. Có tiếng chuông điện thoại reo.
...
Hai ngày sau. Tại bệnh viện đa khoa thành phố.
Anh nằm đó, gầy gò và yếu ớt. Anh không ôm cô ấy, chỉ là gục ngã trên đôi vai cô ấy thôi. Gục ngã. Khi không thể chống chịu được với cơn đau, anh chọn cách dựa vào bờ vai một người khác. Không phải tôi.
"Em ghét anh không?"
"Ghét!" Tôi đáp
"Hãy hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này, dù có ai làm gì em cũng không được ghét người ta hơn anh được không?"
"Anh nói gì vậy. Thôi anh nghỉ ngơi đi"
"Anh không muốn bị lãng quên, hãy chọn cách ghét anh khi ngừng yêu thương, được không?"
...
Một tháng sau...
Tôi ngồi trong quán cà phê đợi một người. Cô ấy đến. Cô ấy nói anh ấy đã yêu tôi ngay từ lần đầu tiên ngỏ lời, khi phát hiện ra mình bị ung thư, anh tìm cách để tôi ngừng yêu anh.
Tôi im lặng.
Cô ấy tiếp tục kể rằng anh ấy đã khóc và đau khổ rất nhiều khi thấy tôi tiều tụy và xanh xao. Anh đã quay về lại bên tôi trong những phút giây cuối đời.
Tôi im lặng.
Anh ấy chọn gục ngã trên vai cô là bởi anh ấy muốn sẽ luôn mạnh mẽ trước mặt tôi, luôn muốn cho tôi một niềm tin và điểm tựa.
Tôi khóc.
"Em sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này. Anh là kẻ đáng ghét. Đã đến mang trái tim em đi. Rồi bất chợt anh lại lặng thinh như thể chưa từng đến với cõi đời này. Em ghét anh, bởi anh đã làm em không thể yêu thương ai khác, biến em thành người chai sạn. Em sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này. Tại sao anh lại không sống 50 hay 60 năm nữa để em còn được nói câu ghét anh. Em yêu anh"

Read more…

Chuyện tình online: Có Bồ Không ?

00:23 |

(Chuyện tình online) - Truyện tình tuổi teen : Có bồ không? truyện ngắn rất hay mời các bạn đón đọc!

Chuyện tình online
- Anh có bồ không đấy?
Hùng nói:
- Không hề có!
My nói:
- Một người đàn ông như anh mà ko có bồ thì có trời sụp!

Công ty của My rất lớn, có tới hàng nghìn nhân viên. Hàng ngày đi làm cô nghe đồng nghiệp kể đủ mọi chuyện, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện bồ bịch của các sếp. Lúc đầu cô còn chú ý đến câu chuyện của mọi người kể, nhưng nghe nhiều cũng thấy nhàm tai.
Có một hôm đồng nghiệp vừa cười đùa hỏi cô: "Chồng mày có bồ không?"
My đỏ mặt nói: "Đồ chết tiệt, chồng tao ko phải là loại đó!"
My nói như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng, cô nghĩ chồng mình đẹp trai, có chút quyền lực, lại có tiền, ...khó tránh khỏi bồ bịch.
Công ty của Hùng thì lại nhỏ, chỉ có mấy chục người, ngay trong cái công ty nhỏ này, Hùng cũng nghe được rất nhiều chuyện tình vụng trộm. Mọi người trong công ty anh cho rằng, ko bồ bịch mới là chuyện lạ. Trong xã hội hiện nay, hiện tượng bồ bịch càng ngày càng có xu thế tăng lên. Nhưng điều lạ là mọi người ko coi đó thuộc phạm trù đạo đức mà chỉ cho đó là chuyện riêng tư trong đời thường. Điều này khiến Hùng ái ngại, không biết vợ mình xinh đẹp như vậy, có bị kẻ nào tán tỉnh hay ko?
Một buổi chiều 2 vợ chồng ăn uống cùng nhau, My hỏi Hùng:
- Anh có bồ không đấy?
Hùng nói:
- Không hề có!
My nói:
- Một người đàn ông như anh mà ko có bồ thì có trời sụp!
Hùng nói:
- Chỉ cần em tin anh là đủ.
My nghe chồng nói vậy, cảm thấy yên lòng, nhưng ko biết chồng có nói thật hay không.
Một buổi chiều hôm khác, Hùng hỏi My:
- Em có bồ không? My nói:
- Không có!
Hùng nói:
- Một người xinh đẹp như em, đàn ông nào chả thích.
My nói:
- Chỉ cần anh thích em là đủ.
Hùng nghe vợ nói vui mừng, nhưng băn khoăn ko biết vợ nói có thật lòng không.
Đúng vào ngày Valentine, người bán hoa đưa đến cho My một bó hoa hồng rất to ko kèm danh thiếp. Cả phòng làm việc điều nghi ngờ My có bồ, nhưng giấu không cho ai biết. Cũng đúng ngày ấy, Hùng cũng nhận được một bó hồng, không có người tặng, cả công ty đồn ầm lên, người thiệt thà như vậy cũng có bồ.
Khi My trấn tỉnh lại, thấy rất bực, không biết ai chơi trò ác ý như vậy, khiến cô bị oan uổng, cô ngại chuyện này đến tai chồng. Hùng thì thấy bất ngờ, khiến anh khó khăn ăn nói với mọi người, và rất ngại nói với vợ, sợ cô ấy nghi ngờ lung tung. Trở về nhà, Hùng cười hỏi vợ:
- Hôm nay có nhận được hoa không?
My trả lời: "Không". My cũng hỏi chồng: "Anh có nhận được hoa không?" Hùng cũng nói: "Không"
Trái tim hai người điều cảm thấy nhói đau. Hai người đều cảm thấy đối phương nói dối mình, nỗi hoài nghi bỗng trào lên, vì vào ngày Valentine cả hai người đã gửi hoa cho nhau...
Chỉ không lâu sau, My đã cặp bồ, và Hùng cũng có người tình. Động cơ hai người cặp bồ cũng thực đáng nực cười, đều mang tâm lý báo thù. Cả hai đều nghĩ đối phương có bồ...

Read more…

Chuyện tình online: Không Có Tiền, Có Thể Yêu ?

00:19 |

(Chuyen tinh online) - Không Có Tiền, Có Thể Yêu ? Truyện tình cảm tuổi teen cảm động, chúc các bạn có những phút thư giãn thoải mái nhất!

 

Không có tiền chúng ta có thể yêu nhau bao lâu?
Bạn gái tôi rất xinh đẹp lại giỏi giang, cho đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra được lí do nào khiến tôi yêu cô ấy đến vậy.
Đi trong công viên, chúng tôi nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Có một cô gái thích tôi đã từng nói tình yêu của chúng tôi sẽ là vĩnh cửu, bạn gái tôi làm bộ mặt trẻ con đáng yêu trả lời: chúng tôi nhất định sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất.

Đi học là quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất, dường như lần nào chúng tôi cũng tay trong tay cùng nhau đến lớp tự học buổi tối, dù tiết trời nóng bức hay giá rét chúng tôi cũng thay phiên nhau đứng đợi dưới cầu thang kí túc. Trời tuyết rơi cô ấy học đan găng tay làm đôi tay đau nhức, chỉ vậy thôi cũng khiến tôi âm thầm hoan hỉ suốt mấy ngày. Chúng tôi luôn đi ăn cơm cùng nhau, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi dạo, tất cả quãng thời gian có thể ở bên nhau đều không bỏ qua.
Tôi thích nhất là lúc chơi bóng rổ, cô ấy đứng bên cạnh giơ tay làm biểu tượng cố lên. Tôi nhớ cảm giác khi ngồi sau chiếc xe đạp cũ kĩ, cố ấy tựa nhẹ đầu vào lưng tôi.Tôi hái trộm hoa trong công viên tặng cô ấy, vì cô ấy cố gắng trong cuộc thi nhảy cao kết quả là bị ngã đập đầu... Đó là những ngày tươi đẹp nhất trong đời tôi.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi bị hai bên gia đình phản đối, mọi người nói chúng tôi không thể hạnh phúc, nhưng đó không phải vấn đề lớn vì không ai có thể ngăn cản hai đứa được.
Thế nhưng, kể từ ngày đầu chuyển đến nhà trọ, cả hai người ngồi lặng im nửa ngày không nói gì vì đấy là lần đầu tiên chúng tôi nếm trải cảm giác không có mọi thứ. Bố mẹ cô ấy là cán bộ nhà nước, cô ấy là con một. Gia đình tôi làm kinh doanh, tôi cũng là con một, từ trước đến giờ không phải nhúng tay làm bất cứ việc gì, cũng may là chúng tôi thật lòng yêu nhau vì thế cả hai cùng nhìn nhau cười, vỗ tay, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cuộc sống mang đến cho tôi những bài học bổ ích. Tôi hiểu được dù học giỏi nhưng cũng khó kiếm được việc làm như mong muốn, lúc đầu không biết gì dần dần tôi trở thành một người có thể kiếm ra tiền, thấu hiểu những khó khăn trong cuộc sống, biết được hiện thực xã hội tàn khốc. Tuy nhiên tôi vẫn rất vui vì chúng tôi có thể ở bên nhau.
Tháng lương đầu tiên tôi mua tặng cô ấy một chiếc khăn quàng cổ, một đĩa thịt quay và sủi cảo. Cô ấy khóc giống như đứa trẻ con chịu ấm ức dựa vào lòng tôi. Giây phút ấy, tôi rất buồn.
Vào một đêm đông, chúng tôi ngồi cạnh lò điện sưởi ấm, cô ấy ngả đầu vào vai tôi, ánh mắt lo lắng làm tôi băn khoăn. Tôi nói nhỏ vào tai cô ấy: "Anh nhất định có thể cho em cuộc sống tốt hơn, chúng ta sẽ khiến mọi người phải ngưỡng mộ như trước đây."
Cô ấy nói có thể yêu nhau là việc rất tốt đẹp, chúng ta còn mong muốn gì hơn nữa đây? Chỉ cần có tôi bên cạnh, có thể yêu thương sưởi ấm lẫn nhau, chỉ cần mỗi lần lĩnh lương tôi nhớ mua thịt quay và sủi cảo thì cô ấy đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian rồi. Hơn nữa những người giàu có cũng không sống tình cảm được như vậy, chúng ta là cặp đôi hạnh phúc nhất, dù có xảy ra chuyện gì cũng mãi mãi không rời xa nhau.
Lời nói đó khiến tôi cảm động, tôi ôm chặt người mình yêu vào lòng, không dám để cô ấy nhìn thấy giọt nước mắt của mình bởi cô ấy luôn thích người đàn ông mạnh mẽ kiên cường. Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng hơn nữa, thêm một lần chúng tôi thề non hẹn biển, cùng nhau mường tượng đến tương lai, cùng nguyện ước bên nhau trọn đời.
Khi hết tiền chúng tôi đều nhắc lại quãng thời gian lãng mạn hồi đi học, khi không vui hai đứa nắm tay nhau đi dạo trên con đường nhỏ trong công viên.
Giáng sinh năm ấy tôi chạy quanh khắp thành phố, tới tất cả các cửa hàng mới tìm được hộp bát âm cô ấy thích, cô ấy kể cho tôi nghe câu chuyện yêu thích hoàng tử và công chúa, lúc đó cho dù da tôi có bị xước một mảng cô ấy cũng sẽ đau lòng mà rơi lệ. Nhưng bây giờ thứ hạnh phúc tôi có thể mang lại cho cô ấy là lấy tiền lương để mua thịt quay và sủi cảo.
Cho dù cuộc sống dần cải thiện hơn nhưng vẫn giản dị như trước. Dần dần chúng tôi đều có công việc ổn định, cũng dành dụm được ít tiền. Nhưng những việc hay bàn tới lại thành làm sao để mua được nhà, chúng tôi tưởng tượng đến một ngày có xe hơi, có quần áo hàng hiệu... Cô ấy nói sẽ biến tôi thành anh chàng hoàn mỹ.
Nhưng tôi biết mỗi lần đi qua cửa hiệu thẩm mỹ cô ấy đều rất buồn, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng ít khi được chăm sóc và có chút u buồn ấy, bỗng chốc tôi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, thật đáng hổ thẹn, chỉ có thể gắng gượng mỉm cười.
Vì thế một hôm tôi dùng 600 đồng mua một ít đồ trang điểm,cô ấy nhảy cẫng lên vui mừng như một đứa trẻ.
Việc duy nhất tôi có thể làm là thở một hơi dài. Tôi đi qua công ty quảng cáo nơi cô ấy làm đều thấy những cô gái nhan sắc trung bình đeo chiếc túi da của Ý, khoác trên người bộ cánh đắt tiền. Tôi đã từng đến nhà một đồng nghiệp của cô ấy. Trong căn nhà xinh đẹp có chiếc ti vi màn hình phẳng siêu rộng, có bộ sô pha rộng nguyên một người cũng có thể nằm thoải mái, có đèn trang trí, có rượu vang đỏ thậm chí còn nuôi chó cảnh. Chủ nhân ngôi nhà khoe khoang đôi vớ của hãng nổi tiếng cùng đồ trang sức mắc tiền. Chỉ vì họ lấy được ông chồng giàu có nên mới có cuộc sống như vậy.
Đối diện với căn phòng đầy đủ tiện nghi hiện đại, tôi đỏ mặt ngại ngùng.
Nhìn bọn họ mừng rỡ tranh luận đến các nhãn hiệu mới ra mắt khiến tôi nhớ lại hình dáng của vợ mặc cả từng đồng với người bán hàng ở chợ rau, mọi người nói tại sao một cô gái xinh đẹp lại ki bo bủn xỉn đến vậy, nhớ lại một hôm cô ấy lén lút soi gương khóc thút thít vì đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại do giặt nhiều quần áo mà trắng bệnh, bởi vì...
Tôi không biết có thể liệt kê ra bao nhiêu nguyên nhân nhưng tôi hiểu rằng tất cả là bởi tôi không thể mang đến một cuộc sống đầy đủ, bởi tôi không có tiền, tôi nhớ những lúc cô ấy chen chúc trên xe bus, những lúc chịu ấm ức mà không thể bộc lộ ra...
Từ đấy vợ tôi trở thành một người hạnh phúc nhưng không vui vẻ. Cô ấy cũng như tôi liều mạng làm việc, mỗi ngày tan ca cả cơ thể đều mệt mỏi rã rời, nhìn thấy gương mặt cô ấy trong sáng thuần khiết biến thành trầm tư lo lắng, nhìn cô ấy vì muốn tôi không buồn mà gặng gượng mỉm cười, trái tim tôi đau như vỡ ra từng mảnh.
Vì vậy tôi ra sức kiếm tiền giống như một chú trâu siêng năng cần mẫn, đặt tình cảm lên phía trước. Sự nghiệp của cả hai rất có triển vọng vì chúng tôi vừa có năng lực vừa quyết tâm cố gắng nhưng thành công lại là một một quá trình rất rất dài.
Cuộc sống có tốt hơn chút ít nhưng chúng tôi đều biết trong vòng xoáy của công việc chúng tôi vẫn nghèo. Tôi bắt đầu học cách hút thuốc, uống rượu.
Vào buổi tối sau 2 năm 7 tháng lẻ 13 ngày, cô ấy ra đi để lại một phong thư khiến tôi đau khổ mà không biết làm sao.
Cô ấy nói: "Anh yêu, anh biết không? Em rất yêu anh! Vì anh e có thể làm mọi thứ, cũng có thể hi sinh bản thân mình. Anh là hạnh phúc là tất cả đối với em nhưng vì tình yêu này em quyết định phải ra đi. Em đem tất cả nước mắt lưu lại trong căn phòng này, đem tất cả ân tình khắc sâu vào tim nhưng em không thể nhẫn tâm nhìn anh vì em mà làm việc không để tâm đến tính mạng, em không chịu đựng được khi nhìn anh ngày một gầy yếu đi. Anh biết không? Mỗi lần lén nhìn anh uống rượu trái tim em rất đau đớn.
Em không biết làm sao, chúng ta đều bế tắc vì em hiểu rằng, không có tiền chúng ta có thể yêu trong bao lâu?
Ban đầu vì anh mà em ở lại, bây giờ vì anh em phải rời xa, trái tim em chứa đầy những kí ức làm anh đau khổ. Có lẽ, sẽ có một ngày em quay trở lại bởi vì em yêu anh, không có anh cuộc sống của em là vô nghĩa, nhưng bây giờ hãy để em đi, như vậy anh sẽ nhẹ nhõm một chút, chúng ta đều nhẹ nhõm một chút, được không anh?
Anh hãy cố gắng chăm sóc tốt bản thân."
Đúng! Không có tiền chúng ta có thể yêu trong bao lâu?

Read more…

Chuyện tình online: Tao Ghét Mày Phần 06_End

20:11 |
(Chuyen tinh online) Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang tinhyeuonlineteen.blogspot.com : Tao Ghét Mày Phần 06 - End
Chuyện tình online
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tao Ghét Mày Phần 06 - Hết | Truyện Teen | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/tao_ghet_may_ph_n_06_h_t/2012-01-14-917#ixzz2ihRcBQmQ

Chương XVI
Chậm 1 bước
---o0o---
Thế là đã qua ba ngày Tết. Hôm nay đã là mồng 8 rồi,ngày mai nó sẽ đi học lại. Nghĩ tới học là thấy chán. Haizzz. Anh Bảo đã xuống Sài Gòn lên máy bay qua Singapore từ hôm mồng 6 cơ. Vậy là chỉ còn lại một mình nó ở thành phố. Uhm. Đâu có đâu nào. Còn có cả Hoàng, cả Huy, Huyền, nhỏ Vy và những người bạn đáng yêu của nó nữa. Nó quyết định, hôm nay sẽ đi chơi một bữa xả láng, lấy tinh thần ngày mai đi học cho tốt. Nó thay quần áo. Vẫn chiếc quần jeans ngày nào, vẫn áo phông đen cá tính và vẫn chiếc mũ lưỡi trai hình đầu lâu bụi bụi. Thế mà nó trông khác hẳn mọi ngày. Nó xinh hơn, nhí nhảnh hơn và hình như nó có cao thêm một chút. Nó bước tung tăng trên đường, vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Nó bước vào công viên Ánh Sáng, tiến đến cái góc nhỏ quen thuộc. Gió nhè nhẹ, nó hít một hơi sâu. Hương hoa thoang thoảng, những cây mai anh đào bên cạnh nở rộ. Nó cười, nụ cười chào năm mới. Nó ngồi xuống một vạt cỏ lắng nghe âm thanh của mùa xuân. Nó nghĩ lại cuộc nói chuyện với ba mẹ và anh Bảo tối hôm qua. Chợt bụi cỏ gần đó lay động, nó mở mắt. Nó ngạc nhiên. Cái người vừa làm lay động bụi cỏ cũng ngạc nhiên. Hai người ko hẹn mà cùng nhau lên tiếng

- Sao mày lại ở đây???
- Mày cũng biết chỗ này à? - Người đó mỉm cười hỏi nó
- Tất nhiên. Ngóc ngách nào của Đà Lạt tao chả biết- Nó vênh mặt lên. Người đó lại cười rồi ngồi xuống cạnh nó
- Nghỉ ngơi một bữa trước khi đi học lại ha
- Uhm. Thật ra......tao đang suy nghĩ có nên đi ko- Nó trầm ngâm
- Đi đâu cơ?- Người đó ngạc nhiên
- Ba mẹ tao và anh Bảo mới gọi điện cho tao tối qua.- Nó ngưng lại giây lát rồi tiếp tục- Mẹ tao định sẽ cho tao qua Singapore học với anh Bảo. Môi trường bên đó rất tốt và............- Nó đang nói thì người kia cướp lời
- Mai!- Người đó sững sờ- Mày có đi ko?
- Tao cũng ko biết nữa.- Nó vẫn giữ ánh mắt nhìn xa xăm. Khuôn mặt cười nhưng ánh mắt thì lại buồn. Rõ ràng chủ nhân của nó hơi gượng gạo
- Mai. - Người đó nắm lấy tay nó. Nó giật lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện- Đừng đi!
- Sao cơ?
- Đừng đi- Người đó cầu khẩn
- Tại sao?- Nó ngơ ngác
- Tại vì tao......tao........mày còn có bạn ở đây mà.- Người đó chống chế. Trong suy nghĩ của người đó:" Tại sao mình lại ko nói dc? Tai sao đã bao lần mình định nói là Tao thik mày rồi. Tại sao chứ? Chẳng lẽ mình ko thật lòng sao?"
- Đó cũng là lý do tại sao tao do dự- Nó mỉm cười đáp. - Ở đây tao còn có mày, có cả tập thể 10a2. Ở bên đó, có thể tao sẽ gặp lại Dương, ở cạnh anh Bảo. Nhưng tao ko muốn xa nơi này. - Nó lại cười. Lần này, khuôn mặt nó đã hết buồn. Thay vào đó là nụ cười rất xinh làm người kia thoáng ngạc nhiên
- Vậy hãy ở lại Mai nhé- Người đó động viên nó
- Tao chưa thể nói trước được. Mày là người đầu tiên tao nói cho nghe đó. Đừng kể ai nhé- Nó nói rồi đưa tay ra móc ngoéo
- Được- Người kia cũng móc tay với nó- Tao hứa.
Nó và người kia rời khỏi công viên Ánh Sáng. Nó nói liên hồi, vẻ mặt vẫn vui tươi cứ như chuyện đi du học với nó ko thành vấn đề vậy. Nó và người kia đi ngang qua một cổng trường cấp một. Tiếng kẻng vang lên
- Kem ko?- Người kia hỏi nó
- Có- nó cười, tinh nghịch đáp
- Nè- Người kia đưa cho nó cây kem ốc quế năm trăm đồng. Nó đưa lên miệng liếm liếm. Nó ko hiểu sao lần đi ăn kem này thiếu thiếu một cái gì đó. Vẫn người bán kem này, vẫn cái hương vị này nhưng kem......Lạ thật. Nó vẫn đi ăn cùng cậu bạn đó mà. Vẫn là cậu bạn dễ thương của nó. Mà lần này khác hẳn.
Nó và Huy rảo bước về nhà.
Buổi chiều, nó lại lang thang ngoài đường. Nó đi vô mấy tiệm sách. Nó dừng lại trước một tiểu thuyết của Stephenie Meyer. Quyển Hừng đông, tập 4 của Chạng vạng. Cuốn sách đã hấp dẫn nó mấy tuần liền mà nó thì vẫn rỗng túi. Nó nhìn cuốn sách chán nản, thở dài, bước sang chồng sách khác. Nó ko biết rằng có người đã nhìn thấy nó. Thấy dc sự thích thú của nó đối với quyển sách. Ko chỉ một, mà là đến hai người nhìn thấy thái độ tiếc rẻ của nó.
Buổi sáng mồng 9, ngày đi học lại. Cả lớp ai cũng vui vẻ. Ai cũng nói về những ngày nghỉ Tết. Nó cũng thế. Vừa vô lớp, nó đã nhập hội tám với nhỏ Vy. Khoảng 10 phút sau, Hoàng và Huy tới. Khuôn mặt ai cũng hiện rõ nụ cười của năm mới. Nó nhảy tới trước mặt Huy
- Huy!!!!!!!!!
- Gì ?- Cậu bạn giật mình quay lại
- Hoàng!!!!!!!- Nó lại gọi với cả Hoàng
- Hả?- Hoàng quay xuống
- Lì xì- nó chìa tay ra, cười tươi ơi là tươi. Hai thằng bạn cũng poá tay với nó luôn
- Trời đất ơi. Đầu năm đã đòi lì xì rồi- Huy than thở
- Thì đầu năm mới đòi chớ. Giữa năm đòi làm chi- Nó toét miệng cười làm hai cậu bạn cũng cười theo
- Tao ko có phong bì đỏ nhưng mà cho mày nè- Hoàng đưa cho nó một cái gói to màu đỏ. Nó bất ngờ
- Cái gì vậy? Quà cho tao hả?- Nó hớn hở
- Ừ. Giữ gìn cẩn thận nghe chưa chị hai- Hoàng cười cười. Huy nhìn cái gói to đùng của Hoàng mà sững sờ. Lẽ nào........
- Woa. Cảm ơn mày nhiều nhe Hoàng. iu mày nhất lớp- Nó nói vô tư, giọng nói hào hứng thấy rõ khi nó cầm trên tay quyển Hừng đông. Lời nói, cử chỉ của nó làm Huy thấy hơi buồn. Nhưng cũng chỉ là buồn. Ko còn cảm thấy ghen tức như mọi khi. Ngay lập tức, Huy rơi vào trạng thái mất hồn." Mày làm sao vậy Huy??? Quyển Hừng đông mày mới mua hôm qua sao ko lấy ra? Tại sao mày lại chỉ dừng ở buồn? Sao lại kì lạ vậy? Đáng ra....." Huy nhìn vội sang dãy bên kia, thấy nhỏ Vy cũng đang đòi lì xì. Tim đạp nhanh, Huy túa mồ hôi." Ko phải là mày đang ko chung thuỷ đó chứ?"

- Huy!!!- Nó hét to làm cậu bạn giật mình
- Tao ko có.- Huy sợ quá vội hét lên
- Ơ, tao có nói gì mày đâu- nó ngơ ngác nhìn Huy, khẽ chau mày
- À ko có gì. Mày gọi tao hả?
- Lì xì cho tao đi- Nó ko để tâm đến thái độ của Huy nữa. Nó lại tiếp tục đi đòi lì xì
- Nè- Huy móc túi, đưa cho nó tờ 1000 đồng
- Xí. Keo kiệt chưa. Không thèm- Nó lè lưỡi trêu Huy rồi chạy sang dãy bên kia chơi với nhỏ Vy. Huy ngồi xuống, giả vờ như ko có chuyện gì. Nhưng tất cả đều ko lọt ra khỏi tầm ngắm của Hoàng. Hoàng khẽ cười rồi lắc đầu. Huy đã chậm hơn Hoàng một bước. Tại sao Huy luôn luôn chậm hơn Hoàng???

Giờ ra về, nó tung tăng ôm quyển sách trong tay nhảy chân sáo về nhà. Thiệt tình, ko hiểu nổi. Lớp 10 mà cứ như con nít. Nhảy chân sáo nữa chứ. Ngộ thật. Nó muốn về nhà thật nhanh để đọc quyển sách. Chợt, Hoàng đạp xe lên trước nó

- Có muốn đọc nhanh ko? Lên xe tao chở đi một đoạn- Như đoán được nó đang nghĩ gì, Hoàng nghiêng đầu, tỏ ý nói nó lên xe
- Cảm ơn mày- Nó cừơi tít cả mắt, leo lên yên sau của Hoàng,mặc cho cậu bạn phi như tên bắn. Nó nóng lòng muốn đọc lắm rồi. Ở đằng sau, Huy đang nhìn hai đứa nó, vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ. Bất chợt, nhỏ Vy chạy lên đi với Huy
- Sao rồi mày? Kế hoạch cua nàng thất bại rồi hả?- Nhỏ Vy nhìn theo chiếc xe đạp mà cười cười
- Có lẽ- Huy mỉm cười.
- Thất bại sao lại cười?- Nhỏ Vy nhìn Huy vẻ dò xét
- Vì tao đã biết rốt cục, tao thik ai- Huy nhìn thằng vào đôi mắt của nhỏ Vy. Nhỏ cũng đang cười. Hình như nhỏ biết Huy đang định nói tới ai.
- Ai vậy?- Nhỏ vặn lại
- Mày biết người đó mà- Huy cười rồi chạy đi trước. Bỏ lại nhỏ Vy với nụ cười trên môi. Nhỏ biết. Nhỏ biết rất rõ người đó. Và nhỏ cũng biết, người đó cũng thik Huy nữa kìa.....................Đó là nhỏ chứ ai.


Chương XVII
Tổng kết
---o0o---
Ngày mai. Cái ngày mà nó phải đưa ra quyết định có nên đi hay không. Nó vẫn còn do dự. Nó biết môi trường học bên đó rất tốt. Nền giáo dục tuyệt vời, cơ sở vật chất cũng đầy đủ, điều kiện tốt hơn hẳn ở đây. Hơn nữa, nó còn đựơc ở bên cạnh anh trai nó, làm bạn với Dương một lần nữa. Và cũng có thể, bao ước mơ dự định của nó cũng dễ dàng hơn. Nó cũng ko biết tại sao nó còn phân vân. Điều gì đã khiến nó phải suy nghĩ như vậy? Nó tự hỏi nhưng mãi mà ko tìm được câu trả lời.
Ở trong lớp, nó vẫn tươi cười như mọi ngày nhưng thần sắc có vẻ gì đó ko ổn lắm. Nhưng chỉ có một người nhận ra. Đó là cậu bạn baby kute của nó. Hoàng đẩy cho nó một mẩu giấy.
- Ey, sao vậy mày?
- Có sao đâu
- Xạo ke. Nhìn mặt mày ỉu xìu. Kể nghe coi, tao giúp được thì giúp
- Tao sắp đi Singapore
- Đi thăm anh Bảo hả?
- Ko. Tao đi học. Tao ko biết có nên đi ko
- Mai......
- Sao hả?
- Đừng đi
- Tại sao?
Hoàng ko trả lời nó. Cậu bạn cầm tờ giấy vò nát trong tay. Hoàng buồn lắm, nhưng lại ko dũng cảm nói với nó. Cái điều mà Hoàng đã cố nói với nó từ lúc đi chơi với nó, từ trong bệnh viện và cả lúc này đây nữa. Dường như đối với Hoàng, nó là một người cực kì quan trọng mà ko ai có thể thay thế được. Nó cảm nhận được nỗi buồn của Hoàng. Vì thật lòng, nó ko muốn xa Đà Lạt, xa 10a2, xa cậu bạn baby kute của nó nữa. Giờ ra về, nó ở lại trực lớp. Chỉ còn mình nó, nó muốn nhìn lại căn phòng nó đã học lần cuối. Căn phòng với biết bao kỉ niệm. Chẳng lẽ nó cứ âm thầm thế này mà ra đi sao? Nó mỉm cười, cầm cây chổi lên quét lớp và khe khẽ hát. Nhưng dường như có một cai đó đang đứng ngoài cửa. Nó chạy ra
- Ơ kìa Hoàng. Sao mày chưa về?
- Tao muốn gặp mày- Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt nó. Đôi mắt đen láy phảng phất nỗi buồn phiền
- .............- Nó tĩnh lặng
- Đừng đi- Hoàng thiết tha cầu khẩn
- Nhưng..............- Nó ngập ngừng
- Hãy vì lớp mình. Đừng đi nữa. Lớp phó học tập đã đi rồi, chỉ còn lớp trưởng mà cũng định đi luôn sao?- Hoàng nói như chất vấn nó
- Đó ko phải lý do chính phải không?- Nó nhìn sâu vào đôi mắt Hoàng. Chúng thật đẹp. Đôi mắt màu nâu nhạt
- Hãy vì tao được ko?
- ...........Uhm.........Tao..........vẫn chưa quyết định có đi hay không
- Hãy ở lại vì tao. Lệ Mai!- Hoàng vẫn tiếp tục van nài
- .................Có lẽ tao phải hoàn thành chương trình cấp ba đã- Có vẻ như nó đã đồng ý
- Cảm ơn mày- Hoàng tiến tới ôm chặt nó trong vô thức. Nó vội đẩy Hoàng ra. Cả hai đều lúng túng
- Tao ....tao ....xin lỗi. Cảm ơn vì mày đã ở lại- Hoàng bối rối xin lỗi nó rồi bước vội ra khỏi lớp.
Chỉ còn lại mình nó. Nó đứng lặng hồi lâu. Sau đó, nó khẽ mỉm cười. Nó đã tìm được câu trả lời. Nó ở lại vì một người. Cái người mà nó đã rất ghen tị hồi đầu năm. Nó rút điện thoại, gọi cho ba
- Ba à. Con sẽ ko đi đâu. Con muốn học hết cấp ba đã.....................


Thời gian thì vẫn cứ trôi. Thời gian không chờ đợi ai. Và thời gian là thứ khắc nghiệt nhất. Đã gần ba tháng trôi qua.


Kì thi học kì đã xong. Nó đã hoàn thành chương trình lớp mười với kết quả ko thể khác hơn. Học sinh giỏi. Cả Hoàng cũng thế. Còn Huy, cậu bạn đang tiếc đứt ruột vì mất danh hiệu học sinh giỏi. Chỉ cần 0.1 nữa là Huy đủ điểm.


Ngày sinh hoạt lớp cuối cùng


- Lớp mình chuẩn bị một tiết mục văn nghệ giùm cô nha.- Cô Hạnh thông báo. Ngay lập tức cả lớp nhao nhao lên- Em nào có ý kiến đề cử gì thì nói đi nào. Chúng ta đi nhanh phần này để còn bàn việc khác
- Bạn Hoàng đi cô- Huyền nói lớn
- Đúng á cô. Lệ Mai nữa- Nhỏ Vy chêm vào
- Cho tụi nó song ca đi cô- Thêm cái giọng của con nhỏ tổ trưởng tổ 1 nữa.
- Vậy là xong. Mai và Hoàng chuẩn bị nhé. Bây giờ ta sang việc khác..........- Nó và Hoàng vẫn ngồi im vì chưa chuẩn bị tinh thần. Ko ai nói đựơc lời nào. Cuối giờ, Hoàng hẹn nó ở lại
- Mai ơi. Giờ sao?- Hoàng nhăn nhó trông đến tội
- Thì........đành vậy chứ sao- Nó chép miệng uể oải
- Song ca nhé?- Hoàng cười. Lại nụ cười toả nắng đó. Nó xao xuyến
- Uhm.- Nó cũng cười lại với Hoàng. Vậy là xong. Chả cần đến 5 phút nói chuyện. Nó và Hoàng đã chọn xong bài hát. Hai đứa có sở thích khá giống nhau nên cộng tác với nhau khá dễ dàng. Nó và Hoàng im lặng hồi lâu. Ai cũng có những dòng suy nghĩ riêng. Lát sau, Hoàng lên tiếng
- Để tao chở mày về
Ngồi sau xe đạp của Hoàng, nó cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Hoàng đột ngột nói
- Tập ở đâu đây mày?
- Ơ, cái này mày phải rành hơn tao chứ- Nó ngớ mặt ra
- Nhà tao nhé?- Hoàng đề nghị
- Cũng đựơc.


Chỉ còn 3 ngày nữa là Lễ tổng kết sẽ diễn ra. Bọn nó sẽ phải diễn một tiết mục. Tiết mục cuối cùng trong danh sách. Chiều nay là ngày đầu tiên nó sang nhà Hoàng tập văn nghệ. Nó cảm thấy hơi hồi hộp. Khong hiểu tại sao nữa. Chỉ là sang nhà một người bạn để tập hát thôi mà nó cũng cảm thấy lạ đến thế. Hai đứa nó tập ở phòng của Hoàng. Hôm nay, Hoàng mang thêm cây Organ lên phòng. Kế đó là cây guitar cũ. Những đồ vật trong phòng Hoàng, tuy cái nào cũng thuộc kiểu cũ nhưng nhìn còn khá mới. Rõ ràng chủ nhân của chúng rất chăm lo cho chúng. Chỉ cần nhìn cây guitar trong góc phòng mà ko bám bụi là đủ biết rồi. Hoàng bắt đầu đệm đàn. Giai điệu bài hát quen thuộc vút lên. Nó hít một hơi, thả hồn theo bài hát. Đến lượt Hoàng, cậu bạn chỉ khẽ mỉm cười. Từng câu chữ của bài hát qua giọng của Hoàng như được bước vào một thế giới mới. Lúc thanh cao, lúc trầm bổng, nhưng lúc nào cũng thật ấm áp.
- Chỗ này mày phải hát thấp xuống nhé. Nghe nè........
- Câu này phải cao lên một tẹo
- Khúc đó hát giọng vui tươi vào
- Đúng rồi. Cao thêm chút nữa thì hay hơn
Hoàng chỉnh cho nó từng chữ một. Giọng của Hoàng thật tuyệt vời. Từng cung bậc, ngữ điệu cho đến cách luyến, ngân nga. Tất thảy đều toàn mỹ. Từng điệu bộ, cử chỉ khi diễn đều được Hoàng biên đạo.


Và ngày tổng kết rồi cũng đến.


- Sau đây là tiết mục của hai bạn Mai và Hoàng lớp 10A2. Nào chúng ta hãy cùng lắng nghe nhé- Tiếng chị MC lớp 12 thật dịu dàng cất lên.
Hoàng bước ra trước. Cậu bạn mỉm cười, khuôn mặt baby kute kèm theo nụ cười toả nắng hút hồn bao nhiêu bạn gái. Sau đó, nó cũng theo chân cậu bạn ra. Nó cất tiếng hát. Giọng hát qua bao nhiêu lần sửa của Hoàng, bao nhiêu kỉ niệm. Thật hay. Giọng nó vút cao, giọng Hoàng trầm bổng. Lúc nhanh, lúc chậm nhưng............thật ấm áp. Lúc nhạc dạo còn trống, đám bạn lớp nó và cả những lớp bên cạnh nữa
- Nắm tay đi
- Hoàng nắm nay Lệ Mai cho tao
- Hun nó đi- Câu này vừa được nói, cả nó và Hoàng cũng ko khỏi phì cười
Hoàng nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai nó rồi chìa bàn tay ra
- Nắm tay nhe
Nó hơi bối rối, sau đó, nó cầm lấy tay cậu bạn rồi cất tiếng hát. Lúc đó cả trường ồ lên vỗ tay. Nó và Hoàng ko hẹn mà cùng đỏ mặt. Nhưng nó thấy tự tin hơn. Ánh nắng chiếu vàng rực hệt như nụ cười toả nắng của Hoàng. Nó cùng Hoàng hát nốt đoạn sau trong tiếng reo hò cổ vũ của tụi bạn. Lần đầu tiên, nó cảm thấy ánh nắng trải khắp lòng mình.................

Chương Cuối
Tao ghét mày
---o0o---
Buổi tổng kết đã kết thúc. Năm học lớp 10 của nó đã kết thúc. Vậy thì nó còn gì để mà lưu luyến nơi này nữa đâu. Nó đã chuẩn bị xong đồ đạc. Lát nữa, ba nó sẽ lên đón nó xuống thẳng Sài Gòn, bay sang Singapore cho chuyến du học hè. Nó lại mỉm cười. Lần này, nụ cười có vẻ luyến tiếc. Nó ko muốn xa Đà Lạt, xa bạn bè, xa những kỉ niệm mà nó đã gắn với nơi này. Nó ngồi lại trong phòng đợi ba đến. Khoảng 10 phút sau, có tiếng gõ cửa. Vậy là ba nó đã đến. Nó mỉm cười xách cái vali ra
- ủa, Hoàng- Nó ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoàng. Cứ tưởng là ba nó chứ
- Uhm. Định đi mà ko nói lời từ biệt gì với tao sao?- Hoàng lại cười rồi. Vẫn nụ cười toả nắng đó. Trời ạ. Cứ cười thế này làm sao nó "có thể đi". Hic hic
- Hìhì. Mày sang là tốt rồi.
- Nghe nói mày đi lần này mày sẽ sang hẳn bên đó?- Hoàng vào thẳng vấn đề chính
- Uhm. Cũng chưa biết được. Nhưng du học hè thì có lẽ ba mẹ tao đã tính hết rồi. Ko còn đường ở lại nữa.- Nó chép miệng
- Mai nè. Tao biết là tao ko thể cản mày đi được. Nhưng trước khi mày đi tao phải nói với mày một điều.........uhm......
- Gì vậy?- Nó chớp chớp mắt, trống ngực đập liên hồi
- Tao đã muốn nói với mày nhiều lần rồi. Những lúc đi chơi, trong bệnh viện, rồi cả hôm tổng kết nữa. Nhưng tao ko đủ dũng khí để nói ra.
- Hoàng.......- Nó nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đó, mỉm cười
- Tao chỉ muốn nói một điều thôi................Tao thik mày. Ko biết từ bao giờ nhưng tao thực sự đã rất rất rất thik mày- Hoàng nói như thể sợ ai cướp lời. Tao biết mày sẽ đi Singapore và có thể 2 năm nữa mới quay về.........
- Kìa Hoàng......- Nó nói nhưng Hoàng lờ phắt lời nó đi
- Mày sẽ đợi tao chứ?- Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt nó. Đôi mắt hiện tại lấp lánh như sao đêm, đẹp một cách mờ ảo
- Tao..........tao.........- Nó còn lúng túng ko biết nên trả lời ra sao thì
- Lớp trưởng. Tao chưa từng thik một lớp trưởng. Và tao cũng chưa từng nói với ai điều này.................-Hoàng nhìn quanh quất, nó giả như ko để ý, nó ngắt lời Hoàng
- Tao đã từng rất ghét mày. Nhiều lúc tao nghĩ tao hận mày đến tận xương tuỷ nữa kìa. Nhưng khi tao đi, người tao nhớ nhất vẫn chính là mày. Mày hiểu mà phải không Hoàng?- Nó nghiêng nghiêng đầu, vừa cười vừa lắc lắc mái tóc đằng sau.
- Tao hiểu. Vậy mày sẽ đợi tao chứ?- Hoàng hỏi nó một lần nữa nhưng nó chỉ chậm rãi lắc đầu
- Hãy để thời gian trả lời- Ngay lúc đó, ba nó tới. Nó tạm biệt Hoàng rồi cùng ba nó xuống Sài Gòn. Tối hôm đó, nó đã ở trên máy bay, tuyến Việt Nam - Singapore


Và tất nhiên thì thời gian vẫn cứ trôi. Trôi nhanh ấy chứ. Sau một năm, nó ở Singapore với anh Bảo. Nó gặp lại Dương. Cậu bạn khác hẳn. Cao hơn, đẹp trai hơn, học giỏi hơn nhưng đó ko phải là Dương của nó như trước nữa. Dương bây giờ đã thay đổi nhiều. Mới chỉ có hai năm không gặp mà phong cách sống, cách nghĩ của Dương đã hoàn toàn khác với xưa kia. Dương bây giờ đã thik một cô bạn tên Jessica ở đó. Hai người khá là đẹp đôi.


Lại thêm một năm nữa trôi qua. Nếu ở Việt Nam thì nó đã lớp 12. Anh Bảo đã ra trường và đang tiếp tục học đại học. 3 tháng hè của năm 11, đáng ra nó sẽ ở lại đi chương trình trại hè của trường nhưng..........nó chọn trở về Việt Nam. Và nó đã quay về.


Vẫn con người đó
Vẫn ánh mắt đó
Vẫn nụ cười đó
Và vẫn trái tim với một nụ cười toả nắng bên trong


Nó lang thang trên đường Trần Phú. Gần đến trường Thăng Long rồi. Mới chỉ có hai năm mà trường khác quá. Đẹp hơn, lớn hơn và có phần hiện đại hơn. Nó đang ngắm lại ngôi trường cũ thì trông thấy hai người đang đi tới. Dáng vẻ họ có vẻ quen quen. Nó thốt lên
- Huy, Vy!!!!!
- Lệ Mai- Cả hai đều đồng thanh- Về bao giờ mà ko báo?
- Tao mới về hôm kia. Hìhì.
- Bọn tao cứ tưởng mày chết luôn bên đó rồi chứ- Huy châm chọc. Vẫn là cậu bạn dễ thương của nó như ngày nào. Khuôn mặt có vẻ tươi hơn.
- Haha. Mày về mà về tay không là ko xong với tao đâu. Quà Singapore đâu?- Nhỏ Vy tinh nghịch nói. Cô bé hơi khác. Mái tóc thẳng ngày nào nay đã bị uốn cong, cột gọn gàng nhìn như búp bê.
- Không nó- Nó xoè hai bàn tay trắng ra, miệng lè lưỡi
- Ơ, hình như mày cao thêm thì phải...........- Nó nói chuyện với Huy và nhỏ Vy đến tận trưa. Ba đứa tụi nó tám với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nào là cô Hạnh vẫn chủ nhiệm, Huyền em Huy đã cua đổ một anh 12, Huy và nhỏ Vy đã thành một cặp............blah......blah.........blah. Nhưng tuyệt nhiên ko nói về Hoàng. Có lẽ nó đã quên???


Buổi chiều, nó đi chơi khá nhiều. Nó dạo chắc phải cả thành phố. Hết chỗ này đến chỗ nọ cho đến tận sẩm tối. Nó đi vào một con ngõ vắng. Nơi này, chính nó đã đánh lũ du côn kia, giải thoát cho Hoàng. Và chính Hoàng cũng đã đỡ cho nó mảnh ván của tên cầm đầu. Nó mỉm cười khi đi ngang qua đó. Nó vẫn đeo sợi dây chuyền Hoàng tặng, không lúc nào rời. Nó có vẻ hơi mỏi, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cụp dần xuống. Nó mệt mỏi, ngồi bệt ngay giữa con ngõ thiếp đi lúc nào ko hay.


- Hôm nay thua. Tức quá. Lũ ********.- Ba thanh niên tay cầm chai rượu say lảo đảo bước vô con ngõ đó.
- Tụi mày. Hôm nay vớ bở rồi- Một thằng chỉ tay vô nó, giọng cười đểu giả nói với hai thằng kia
- Cha cha. Con bé này chắc là con nhà giàu- Ba thanh niên đó tiến lại gần nó. Nó vẫn ngồi đó ko biết trời trăng mây nước gì. Ba thằng đó bắt đầu tìm kiếm khắp các túi áo, túi quần của nó. Cả cái cặp chéo của nó nữa. Cho đến khi nó choàng tỉnh đậy thì thấy cả ba người. Nó trở về tư thế phòng thủ ngay lập tức. Ba thằng với nó thì ăn nhằm gì. Nhưng nó đã quá mệt mỏi
- Cô em cần gì phải thủ thế như vậy? Anh đâu có làm gì cô em đâu. Chẳng qua chỉ là chút tiền thôi mà. - Một thằng phe phẩy xấp tiền của nó trong tay
- À phải. Cái này cũng đâu đáng giá là bao- Thằng tiếp theo đưa sợi dây chuyền của Hoàng lên khiêu khích. Mặt nó đanh lại, người căng cứng
- Trả cho tao. Nếu không đừng trách- Nó nghiêm mặt
- Con bé này. Nói ngọt ko nghe- Thằng đó nói xong câu đó xông tới đánh nó tới tấp. Cả hai thằng còn lại cũng xông tới. Nó cố hết sức chống trả nhưng tất cả chỉ vô vọng. Đôi chân đi bộ cả ngày hôm nay đã làm nó kiệt sức. Nó luỵ dần, luỵ dần. Ngay lúc đó, một người khác đi tới.
Người đó nhanh chóng bước tới hạ gục bọn kia bằng những đòn thế Aikido hết sức dũng mãnh. Chưa đầy 10 phút, trận chiến đã ngã ngũ. Người đó lấy lại được tiền và sợi dây chuyền. Lạ thật, sợi dây chuyền đó giống với cái của người này đang đeo. Nó vội đứng dậy cảm ơn. Nhưng người đó ngăn nó lại, chậm rãi gỡ chiếc mũ lưỡi trai của nó ra. Vừa sững sờ mà cũng vừa hạnh phúc. Lúc đó nó đã nhận ra. Nó nhận ra cái người vừa cứu nó bằng những đòn thế Aikido. Nó nhận ra người đeo sợi dây chuyền giống mình. Không phải nó nhìn vào khuôn mặt, mà nó cảm nhận bằng trái tim, cảm nhận bằng ánh mắt. Và ngay cả trong đêm tối, nó cũng thấy người nó cười nụ cười toả nắng. Người có khuôn mặt baby kute đó mỉm cười lên tiếng


Một câu chuyện tuổi teen
Một câu chuyện về cô gái và chàng trai
Một câu chuyện với kết thúc mở
Hình như là CÓ THẬT.



---HẾT---

Read more…

Chuyện tình online: Tao Ghét Mày Phần 05

20:10 |
(Chuyen tinh online) Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang tinhyeuonlineteen.blogspot.com : Tao Ghét Mày Phần 05
Chuyện tình online
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tao Ghét Mày Phần 05 | Truyện Teen | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/tao_ghet_may_ph_n_05/2012-01-14-916#ixzz2ihR7b92D

Chương XIII
Cô gái trong tranh vẽ
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 5 - 11/11/2010


Tối hôm đó, Huy sang phòng nó với nụ cười tủm tỉm trông thật dễ thương.Cầm theo một cái hộp nhỏ nhỏ màu trắng xinh xinh. Cái cách Huy nâng niu cái hộp nhỏ nhỏ trên tay cũng đủ biết Huy "kưng" nó đến cỡ nào rồi. Nó đang ngồi học bài thì nghe tiếng gõ cửa
- Mai ơi. Huy nàk
- Ờ, đợi xí- Nó lồm cồm bò dậy
- Cho mày nè- Huy đưa cái hộp cho nó mà mắt nhìn bâng quơ. Chắc Huy ngại gì đó.
- Cái gì đó?- Nó cầm lấy cái hộp, tò mò hỏi
- Bánh em gái tao mới làm đó. Đem cho mày một cái ăn thử. Nó làm thử nghiệm Valentine tặng pồ nó ấy mà.- Huy cười giải thích
- Woa. Nhìn ngon quá. Huyền vẽ hình bằng socola đẹp thật đó- Nó trầm trồ khen
- Em tao mà- Huy hãnh diện nói - Mày chỉ tao mấy bài Hoá đi
- Đâu?- Nó ngoạm lấy cái bánh, vừa ăn vừa chỉ bài cho Huy.
Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm sau, nó vừa vô lớp đã thấy Hoàng ngồi đó vẽ vẽ gì đó. Nó tò mò lại ngó. Hoàng vẽ một cô gái tóc dài, rất đẹp. Phải công nhận là Hoàng khéo tay thật. Viết chữ thì xấu mà sao vẽ đẹp thế. Chợt, Hoàng giật nảy người lên khi thấy nó đang nhìn
- Ey, không được nhìn
- Sao zậy? Mày vẽ ai đó?- Nó lại tò mò rùi
- Vẽ......vẽ.......ai kệ tao. Liên wan gì đến mày- Hoàng giấu vội tờ giấy xuống ngăn bàn
- À, vậy là mày vẽ bạn gái nên không muốn cho tao coi chứ gì?- Nó khiêu khích. Ai ngờ.....
- Uh đó. Tao vẽ bạn gái tao á.- Mặt Hoàng tuy đỏ nhưng vẫn cố hất lên trời
- A, thì ra mày có bạn gái mà giấu tao. Ai vậy, khai ra mau!
- Không nói cho mày biết- Hoàng cứng đầu nói
- Vậy thì tao sẽ đồn là mày có bạn gái- Nó vừa nói xong đã bô bô cái miệng rõ to- L:ớp mình oy. Hoàng có........
- Không có gì- Nó chưa kịp nói hết thì Hoàng đã vòng tay qua vai nó bịt miệng lại, trông hai đứa cứ như trẻ con. Lúc đó, Huy vô lớp, Hoàng thừa cơ chạy luôn với Huy. Bỏ lại nó với sự ấm ức. Riêng Huy, khi nhìn thấy nó và Hoàng đùa giỡn vui như vậy, Huy có vẻ ghen tị với Hoàng" Tại sao lại không phải là mình chọc Mai cười? Chẳng phải trước đây Hoàng chỉ đùa như vậy với Như sao?"
Tối đó, và cả những tối hôm sau nữa, Huy đều qua nhà nó học. Đến một ngày, nó chờ mãi mà không thấy Huy qua, nó thấy lạ nên nhắn tin hỏi
- Ey, mày đang chết ở đâu mà không qua hả?
- Tao có công chuyện xíu. Chắc tối nay không qua được- Huy nhắn lại
- Ờ, vậy thôi.- Nó nhắn lại theo phép lịch sự, không ngờ, bên phòng Huy, cậu bạn đang reo hò sung sướng. Huy vội gọi ngay cho nhỏ Vy
- Alô, gì đó Huy?- Tiếng nhỏ Vy ở đầu dây bên kia
- Vy oy. Tao đã thành công bước đầu rồi. Tao làm theo lời mày qua thường xuyên xong rồi nghỉ một ngày, lúc nãy Mai nt cho tao hỏi chuyện nữa đó- Huy hớn hở kể với nhỏ Vy
- Vậy là tốt quá rồi. Bây giờ mày cần phải............- Nhỏ Vy lại bày kế cho Huy với một giọng hào hứng không kém.
Nó đang ngồi xếp lại mấy bộ quần áo, dọn dẹp các thứ để lên đường về nhà sáng mai. Nó đựơc nghỉ tết hai tuần. Sáng sớm mai nó sẽ ra bến xe. Chợt, ai đó gõ cửa phòng nó
- Tao Hoàng đây. Mở cửa ra nào- Tiếng Hoàng thật ấm, thật nhẹ nhàng
- Sao tự nhiên hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?- Nó cười đùa
- Hìhì.- Hoàng cười trừ- Mai mày về nhà hả?
- Uh. Sao mày biết?- Nó ngạc nhiên
- Thì tao thấy mấy đứa ở huyện hầu như mai về hết nên tao đoán thế
- A đúng rồi- Tự nhiên nó reo lên
- Đúng gì?
- Mau nói cho tao biết bạn gái mày là ai đi- Nó năn nỉ
- Trời đất, mày vẫn chưa quên hả Mai?- Hoàng nhăn nhó
- Làm sao tao quên được. Mày vẽ ai khai ra mau
- Tao không nói- Hoàng hất mặt lên trời, tỏ vẻ kiêu căng
- Không nói hả? Cho mày chít- Nói rồi nó xông vô cù léc làm Hoàng té lăn, bò ra đất mà cười. Thấy không làm gì dc, nó bèn thôi. Trong lúc Hoàng phủi phủi quần áo đứng dậy, khuôn mặt baby kute ấy nở một nụ cười toả nắng, nghĩ thầm" Ngốc ạ. Người mà tao vẽ là mày chứ là ai"
- Mai đi sao? Đi bộ ra bến xe hả?- Hoàng hỏi thăm
- Uh. Chắc zậy thôi- Nó uể oải đáp. Nghĩ đến cái viễn cảnh đợi xe lạnh lẽo nó khẽ rùng mình
- Mai tao cũng có việc ra bến xe. Để tao chở mày đi. Mày đi chuyến mấy giờ?
- Chuyến 6h. - Nó hớn hở đáp
- Mai nhớ mặc ấm, cứ ở trong phòng đợi tao là được rồi- Hoàng nói mà mắt cứ ngó lơ đễnh
- Uhm. Cảm ơn mày- Nó cười, nụ cười làm cả căn phòng ấm áp hẳn lên
Sáng hôm sau, nó dậy từ 4h30. Nó bước ra ngoài dạo một vòng. Nó ko muốn rời Đà Lạt chút nào. Nó muốn ở lại nhưng quê hương nó không ở đây. Nó cần phải về nhà. Nó cứ bước đi, vừa đi vưùa suy nghĩ đến nỗi tông phải một người. Khi nó ngước lên thì
- Ủa, Lệ Mai. Sao mày lại ở đây?- Huy ngạc nhiên khi nhìn thấy nó
- ơ, Huy à? Tao đi dạo buổi sáng.- Nó cũng ngạc nhiên không kém
- Bao giờ mày về nhà?
- Lát nữa tao về.- Nó buồn rầu đáp
- Hay để tao đưa mày ra bến xe nhé- Huy đề nghị
- Uhm.Không cần đâu. Hôm qua Hoàng nói là sẽ đưa tao đi rồi.- Nó lại cười đáp, nụ cười làm Huy thêm buồn
- Ờ, vậy thôi. Mày về đi không Hoàng đợi
- Uhm. Tao đi nhe- Nó bước đi. Nhìn cái dáng nhỏ khoác cái áo bông to bự của nó, Huy thấy buồn. Huy đã chậm hơn Hoàng một bước.
Ở nhà, Hoàng đã đợi nó ngoài cửa. Hoàng mặc một cái áo khoác dài, bên trong có cả áo len. Nhìn Hoàng thật là ấm. Dù bây giờ mới có 5h15, Hoàng đã đứng đợi nó. Mặc dù nó hẹn Hoàng 5h30, cậu bạn đã chờ sẵn ở đó. Không hiểu có điều gì thôi thúc nó đừng bước tới. Nó cứ đứng vậy, ngắm Hoàng thật lâu, thật lâu. Gió vẫn thổi, thời gian thì vẫn trôi nhưng vẫn chưa nhích tới 5h30. Hoàng thật dễ thương. Cả tính cách lẫn khuôn mặt baby kute bây giờ sao nó thấy thật quen thuộc. Nó cảm thấy không nỡ xa khuôn mặt đó. Cho dù nó và Hoàng cứ gặp là đánh nhau đi chăng nữa thì nó cũng ko muốn rời.
- Hey, đợi lâu chưa?- Nó bước tới bên Hoàng
- Cũng mới thôi- Xạo chưa. Đứng từ 5h hơn mà kêu
- Uhm. Bây giờ đi ha- Nó cười, leo lên xe của Hoàng. Chiếc xe lao vụt đi trong màn sương còn dày đặc.
Ở bến xe, người đưa tiễn nhau đông nghịt. Nó quay lại chào Hoàng thì cậu bạn giúi vào tay nó một bịch kẹo dẻo, đủ mùi vị. Nó thốt lên
- Woa. Nhiều quá sao ăn hết đựơc
- Cho mày đó. Cố mà ăn hết đi- Hoàng lại cười nụ cười toả nắng đó
- Hehe. Cảm ơn.- Nó cảm ơn mà tay xoa xoa lại cho khỏi lạnh. Thấy vậy, Hoàng rút đôi bao tay đang đeo ra mang vào cho nó. Nó khẽ rụt tay lại rồi lại để yên. Khuôn mặt hơi ửng đỏ của nó thật xynh.
- Nè, xong rồi. Đã dặn là mặc ấm vô mà không nghe- Hoàng trách nhẹ
- Kệ tao.- Nó bướng bỉnh đáp. Nhưng ấm thật!
- Thôi, lên xe đi. Tao về.
- Uh. Cảm ơn mày đã đưa tao đến tận đây nha- Nó vẫy vẫy tay Hoàng rồi leo lên xe. Chiếc xe đi khuất Hoàng mới quay xe ra về. Miệng nở một nụ cười. Vừa đi, Hoàng vừa nghĩ ngợi bâng quơ" Cái con nhỏ này. Học hành thì giỏi mà sao ngốc quá đi. Mày vẫn chưa nhận ra hả chời?" Ngồi trên xe, nó đang ăn túi kẹo ngon lành. Nó nghĩ đến đôi bao tay ấm áp hơi ấm của ai đó. Mà người đó bây giờ đang toả nắng khắp con đường bằng nụ cười baby kute..........






 Chương XIV
Trớ trêu
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 7 - 13/11/2010
Nó lơ đãng bước từng bước trên con đường quen thuộc. Đã gần một năm nó không đi trên con đường này. Nó thấy nhớ nơi này. Nó yêu cái hương quen thụôc của những buổi trưa ngồi ăn kem. Nó cứ bước chầm chậm. Chợt, nó nhìn thấy một ông già bán kem, bu quanh là một đám con nít lóc chóc. Nó nhớ đến Huy và cây kem hai đứa cắn chung. Bất giác nó phì cười. Đột nhiên, sau lưng nó một thanh niên chạy xe máy vụt lên cười khúc khích
- Hey, Lệ Mai- Tiếng người thanh niên đó
- Ủa, anh Đạt. Anh làm gì ở đây?- Nó ngạc nhiên kinh khủng
- Quê anh ở đây mà. Con em, làm gì mà vừa đi vừa tủm tỉm cười vậy?- Anh Đạt chọc quê nó
- Nhà em cũng ở đây mà. Hìhì. -Nó cười đáp lại
- Em về sớm thế? Sao ko ở lại thành phố chơi vài ngày rồi hãy về?
- Mẹ em dặn về ngay, nhà có việc gì đó. Anh thì sao?
- Mẹ anh bắt về đi xem mắt cô bé nào đó. Hình như cũng cỡ tuổi em thì phải.- Anh Đạt chép miệng
- Quê mình còn cổ hủ thật. Chuyện cưới xin là cả đời mà làm như chuỵên đâu không.
- Uh. Chắc anh từ chối thôi. Mẹ anh cũng ko bắt buộc là phải cứoi nên cứ đi cho mẹ vừa lòng
- Ko biết em thì bao giờ mẹ mới bắt đi đây- Nó thở dài- Haizzz
- Nhà em ở đâu? Anh đưa về một đoạn
- Thôi. Em muốn đi chơi một tí. Anh về trước đi.- Nó cười
- Uhm. Anh đi nhe- Anh Đạt cũng cười với nó rồi phóng xe đi. Nó nhìn theo lắc đầu. Bằng tuổi nó ở quê, khối đứa con gái đã lên xe hoa. Nói đâu xa, nhỏ Út Quyên chơi chung với nó từ hồi nhỏ giờ đã 1 con. Rõ chán đời. Đến năm 2010 ròi mà còn cổ hủ quá đi. Nó rảo bước về nhà, không quên ngoái lại nhìn con đường cũ.
Ở nhà, mẹ nó đang dọn dẹp nhà cửa. Bữa nay ba nó cũng ở nhà. Lạ ghê. Sao ba nó lại mặc vest, còn mẹ nó lại mặc đầm sang trọng vậy cà. Chắc không phải để đón nó chứ??? Nó bước vô
- Con chào ba mẹ. Con đã về- Nó hét lớn
- Lệ Mai. Mai nó về rồi nè em.- Ba nó mừng quá, cười tươi
- Con đi đường có mệt không?- Mẹ nó đon đả hỏi thăm.
- Dạ không. Tết này anh Bảo có về ko mẹ?
- Anh đây em gái- Anh Bảo từ trong nhà bước ra. Nó mừng rỡ chạy lại ôm anh trai mình.
- Woa. Anh Bảo cao thêm nữa phải không?- Nó vui vẻ hỏi
- Còn em hình như lùn đi thì phải- ANh chống cằm nhìn nó vẻ suy xét
- Anh muốn xơi Karate rồi chứ gì?- Nó lùi lại, thủ thế
- Haha. Anh giỡn mà.- Anh nó ngồi phịch xuống ghế, kéo nó ngồi xuống cùng
- Lệ Mai. Con vô tắm rửa thay quần áo đi. Mặc đẹp vô. Lát nữa nhà ta có khách đó- Mẹ nó giục nó. Trong lúc nó đi vô, anh Bảo nói chuyện với ba mẹ
- Ba à. Con vẫn không nghĩ đó là một ý hay đâu- Tiếng anh Bảo có vẻ nghiêm trọng
- Sao lại không? Đây là dịp ngàn năm có một. Nhà bên đó lại giàu có, cũng có người đi tây đi ta. Với lại đâu phải nhà người ta không có học thức- Ba nó nhíu mày
- Nhưng sao ba không để cho em nó tự quyết định?- Ố ồ. Vậy là có chuyện gì đó liên quan đến nó đây
- Thì cũng để em nó xem. Nó không ưng thì thôi. Đâu có vấn đề gì- Ba nó nói chuyện mà cứ như đưa ra tối hậu thư cho kẻ địch làm anh Bảo khó chịu ra mặt. Nhưng phận làm con, anh Bảo không dám nói nhiều.
Nó tắm rửa sạch sẽ, mặc jeans, áo phông nhìn năng động hẳn. Nó còn cột cả mái tóc ngăn ngắn lên nữa. Nhìn cá tính mà cũng thật dễ thương. Nó đang xếp lại mấy thứ đồ dùng thì nhà có khách. Mẹ hối nó ra ngoài. Khách đi chiếc ôtô khá lớn và sang trọng. Có vẻ là một người giàu có. Từ trong ô tô, một người đàn ông cỡ tuổi ba nó bước ra. Người đó mặc vest đen nhìn khá lịch sự. Cả người phụ nữ đi cùng cũng thế. Bà ta mặc váy trông rất quý phái. Trong xe còn một người nữa. Đó là một thanh niên mặc vest trắng. Người thanh niên khá cao, nhưng có vẻ thấp hơn anh Bảo. Mái tóc gọn gàng, caravat cũng nghiêm chỉnh. Người thanh niên đó xoay người lại, nó sững sờ, hét lên
- Anh Đạt!!!!!!!!- Ai cũng quay lại nhìn nó
- Ủa. Lệ Mai. Là em hả?- Anh Đạt cũng sững sờ. Nó chợt nhớ ra chuyện anh Đạt nói hồi nãy .Quá choáng, hai người nhìn nhau mà hét
- AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Phải một lúc sau cả hai mới kịp hoàn hồn.
- Giới thiệu với con. Đây là hai bác nhà họ Võ. Đây là anh Võ Khánh Đạt, người đến để xem mắt con.- Ba nó nói mà mặt nó vẫn cứ đơ ra vì sợ hãi. Thì ra cô gái mà anh Đạt nói đến lúc nãy chính là nó. Miệng nó cứ há hốc ra mà ko chịu ngậm.
- Đạt. Đây là ông bà Tiểu Hạ. Còn cô bé này là Tiểu Lệ Mai. - Mẹ anh Đạt giới thiệu với ảnh
- Theo như nãy giờ ba thấy thì hình như tụi con quen nhau rồi. Vậy càng hay. Hai đứa càng dễ tìm hiểu nhau hơn.- Ba nó lại lên tiếng. Nó chết đứng. Anh Bảo phải cầm tay nó kéo ra ngoài. Đi theo sau là anh Đạt vẫn còn đang không tin vào mắt mình.
- Sao em lại quen anh ta?- Anh Bảo hỏi nó với sự ngạc nhiên tột độ
- Bọn em cùng hướng dẫn lớp Karate trên thành phố. Em tam đẳng, anh đấy nhị đẳng.
- Rồi em tính sao đây. Anh thấy mẹ đồng tình lắm đó!- Anh Bảo nhăn nhó hỏi nó
- Chuyện của em, em tự quyết định được. Em nhất định ko lấy anh ta.- Nó khảng khái trả lời.
- Anh cũng tin là như thế- Anh Bảo đặt một tay lên vai nó rồi cười. Lúc đó, anh Đạt đột nhiên xen vào câu chuyện giữa hai anh em nó
- Bảo yên tâm. Tôi sẽ ko lấy em gái cậu đâu
- Sao cơ?- Anh Bảo quay phắt người lại
- Tôi sẽ ko lấy người mà em trai tôi để ý- Anh Đạt giải thích
- Mai. Thế này là thế nào?- Anh Bảo nhìn nó khó hiểu
- Anh Đạt là anh trai của Dương. Cái thằng đi Singapore chung với anh đó- Nó chép miệng
- Ra là vậy. Cậu cũng đựơc lắm chứ- Anh Bảo vỗ vai anh Đạt, sau đó tất cả cùng đi vào nhà
- Sao rồi các con? Đồng ý chứ?- Ba anh Đạt hỏi
- Tụi con không đồng ý- Cả nó, anh Đạt và anh Bảo cùng đồng thanh mà không ai nhìn ai.
- Hả? Tụi con nói cái gì?- Ba anh Đạt có vẻ tức giận
- Đơn giản là vì Mai là bạn của Dương. Con ko muốn em trai con nhìn con với ánh mắt căm thù
- Chỉ đơn giản là bạn thôi mà.- Ba anh Đạt chống chế
- Nhưng thằng Dương thik pé Mai. Anh em thì ko tranh giành nhau. Vả lại, Mai cũng ko thik con- Anh Đạt nói xong quay lưng đi luôn ra xe. Ba của anh Đạt vội vàng xin lỗi rồi ra xe đi về. Chỉ còn lại nó và anh Bảo đang cười thích thú. Ba mẹ nó thì có vẻ tiếc nuối.
- Thôi con ạ. Để sang năm...........- Mẹ nó chưa kịp nói hết câu, nó đã cắt lời
- Con muốn học tiếp. Con muốn đậu đại học. Xin ba mẹ hãy để con tự lo- Nó nói thẳng thừng làm cả nhà đều im lặng. Chỉ có anh Bảo là mỉm cười hài lòng về nó. Anh Bảo biết trong đầu nó đang nghĩ gì. Anh biết tại sao nó từ chối. Ko chỉ là do Dương..........
Buổi tối, nó ngồi trên sân thượng ngắm sao. Nó vừa ngóc đầu lên trời, vừa khe khẽ hát. Trời về khuya đẹp thật. Trăng có, sao có, tiếng côn trùng kêu cũng có. Vài hạt mưa tí tách rơi. Nó vẫn giữ nguyên tư thế. Mưa làm nó nhớ đến cậu bạn baby kute. Tại sao những chuyện gắn đến Hoàng đều có mưa. Nó kéo cổ áo cao hơn. Bất chợt, anh Bảo bước ra
- Mai thik người khác rồi phải không?
- Hả? Anh Bảo à?- Nó phớt lờ câu hỏi của anh
- Mai thik người khác rồi hả?- Anh Bảo mỉm cười, ngước lên trời giống nó
- Ko có đâu. Em gái anh đâu có thik ai- Nó nói dối. Thật ra nó..................
- Huy hay là Hoàng vậy?- Anh Bảo vẫn không màng đến câu trả lời của nó.
- Em đã nói là kk có mà- Nó đã bắt đầu toát mồ hôi
- Xạo xạo. Ko có hả?- Anh Bảo nhe răng ra cười
- Ờ thì.........- Nó ấp úng, nó biết nó ko thể nào qua mặt được anh Bảo
- Hoàng phải ko?- Anh Bảo nói làm nó giật bắn cả mình
- Anh Bảo ....- Nó trả lời nhát gừng
- Ko nói cho anh nghe đúng ko?- Anh trợn mắt nhìn nó
- Dạ.- Nó chày cối
- Uhm. Ko nói thì thôi. Nhưng đừng để đến khi mất người đó rồi, có muốn nói cũng ko dc- Anh Bảo nhìn bâng quơ
- ............- Nó ko nói gì, chỉ im lặng lắng nghe
- Hình như Hoàng thik em thì phải- Anh Bảo nói. Chẹp, óc phán đoán chí lý
- Sao anh lại nghĩ thế? Bọn em suốt ngày đánh nhau, làm sao mà Hoàng thik em được- Nó gân cổ cãi
- Giống phim Hàn Quốc ghê. Hihi- Anh Bảo cũng chả thèm đả động gì đến câu trả lời của nó. Anh mỉm cười rồi bước vào trong. Để lại nó với dòng suy nghĩ của nó. Anh vừa đi vừa cười:" Con bé ngốc này. Thik thì nói đại ra đi còn bày đặt. Thằng nhóc tên Hoàng có vẻ tốt. Haizzzzzz. Hơi đâu lo chuyện của nó. Mình còn không lo nữa là..........."

Chương XV
Sweet Tết- Sweet Valentine
---o0o---
- Mai, Bảo! Xuống ăn dưa con- Tiếng mẹ nó vọng lên từ dưới nhà
- Dạ. Con xuống liền- Hai anh em nó hét to
- Ba mẹ định Tết này về Sài Gòn. Tụi con có muốn đi theo ko?- Ba nó nói
- Sao tự nhiên bà mẹ lại về Sài Gòn?- Anh Bảo thắc mắc
- Uhm. Ba mẹ muốn về dưới đó thăm lại bạn bè cũ. Con cũng biết là nhà mình ko còn họ hàng rồi còn gì- Mẹ nó thở dài.
- Con muốn lên lại Đà Lạt- Nó đột ngột lên tiếng
- Vậy thì con sẽ đi với bé Mai- Anh Bảo tiếp lời
- Thật ra ba mẹ cũng muốn ở lại nhưng năm nay tự nhiên cô chú dưới đó lại nổi hứng gọi ba mẹ xuống chơi
- Ba mẹ cứ đi đi. Con dư sức lo cho bé Mai mà- Anh Bảo nói vững như đinh đóng cột
- Được ko Mai?- Ba nó nhìn nó
- Dạ được
- Vậy thì ngay ngày mai, ba mẹ sẽ đi Sài Gòn. Hai anh em muốn đi lúc nào thì đi nhưng nhớ cẩn thận. Bảo nhớ về Sài Gòn sớm để bay qua Singapore. Mai nhớ đem đồ đạc đi học nhe con.
- Dạ- Hai anh em nó sướng rơn. Thật tình nó chẳng thik về nhà tẹo nào. Tết năm nào cũng như năm nào. Chẳng bao giờ có ko khí xuân. Nhà nó là vậy. Quanh năm suốt tháng như bình thường. Thế nên nó mới muốn lên Đà Lạt. Một phần để thoát khỏi ko khí ngột ngạt ở nhà, một phần để gặp lại bạn bè cũ.
Rồi nó và anh Bảo cũng đã đến Đà Lạt. Vào lại nhà trọ cũ...........
- Ủa? Lệ Mai!!!- Huyền vừa thấy nó đã nhảy vào ôm chầm nó- Về bao giờ vậy?
- Mới thôi. Nhà mình còn phòng ko?
- Hết veo. Phòng mày thì còn nguyên nhưng sao lại hỏi thế?- Nó thở dài chỉ tay vô ông anh quý hoá của nó
- Tội anh em mày rồi. Ở chung đi, tao khuyến mãi cho cái ghế.- Huyền nháy mắt tinh nghịch
- Haizzz. Đành vậy
Sáng mồng một Tết, ba mẹ gọi điện Happy New Year tụi nó. Cả Dương cũng gọi về từ Singapore. Tết này cậu bạn ko về nhà. Huy, Huyền, nhỏ Vy và cả những người bạn khác nữa. Ai cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho nó. Chỉ thiếu có một người. Chỉ thiếu người có khuôn mặt baby kute. Chỉ thiếu người có nụ cười toả nắng. Nó hơi buồn nhưng cũng bước ra ngoài phố chơi cùng anh Bảo. Trùng hợp thay, mồng một Tết năm nay trúng ngày Valentine. Ngoài đường, ai cũng có đôi có cặp. Nó đã ước người đi bên cạnh nó ko phải là anh Bảo mà là ai đó. Nó mân mê sợi dây chuyền người đó tặng ngay cổ. Nó mỉm cười rồi mau chóng quên đi. Hôm nay là ngày đầu năm. Nó muốn mọi chuyện thật suôn sẻ. Nó và anh Bảo nhìn rất đẹp đôi. Nói thật đấy chứ. Anh Bảo cao ráo đẹp trai, khuôn mặt hút hồn. Còn nó thì lùn vẫn hoàn lùn nhưng lại toát lên nét gì đó ngộ nghĩnh, dễ thương. Nó và anh Bảo bước vào hội chợ Tết. Hội chợ năm nay đông kinh khủng. Đi lòng vòng, nó và anh Bảo bước vào một gian hàng vớt cá
- Đẹp quá anh Bảo ơi- NÓ nhìn anh Bảo mắt ko chớp. Như nhận ra điều gì, anh phá lên cười
- Mặc kệ em. Anh ko vớt
- Đi mà. Đi mà. Anh Bảo đẹp trai, anh Bảo dễ thương.......- Nó năn nỉ
- Thôi được rồi, điếc tai quá. - Anh Bảo chịu thua- Nhưng chỉ một con thôi
- Dạ được- Nó chớp mắt, còn anh Bảo thì thở hắt ra, làm như vớt dễ lắm vậy. Anh Bảo thò tay xuống bể cá và.........Véo........Một con cá vàng nhỏ xíu bay lên. Anh nhanh chóng đưa vợt ra hứng. Mọi người vỗ tay thán phục. Nó vui sướng cầm lấy túi cá, miệng nói
- Anh Bảo tuyệt vời. Iu anh Bảo wá xá.- Điệu bộ nhí nhảnh của nó làm mọi người đứng gần đó bật cười. Có người còn chêm vô
- Hai cô cậu này trông đẹp đôi gớm. Valentine trúng mồng một Tết, đi chơi vui quá rồi còn gì
- Hahaha- Hai anh em nó phá ra cười khi nghe những lời đó.
Đến một quầy bán sôcôla, nó và anh Bảo dừng lại. Nó muốn mua gì đó cho người bạn baby kute của nó, cậu bạn có nụ cười toả nắng
- Chị ơi, cho em xem cái này đi- Một thằng nhóc có lẽ trạc tuổi nó đeo kính râm, đội nón bước vô. Nhìn thằng nhóc đó có vẻ quen quen, cái giọng nói đó làm nó liên tưởng đến một người. Bất chợt, một cơn gió thoảng qua, cái áo của thằng nhóc xộc xệch làm sợi dây chuyền trong cổ bung ra. Nó sững sờ. Là sợi dây đó, y chang của nó. Nó nhận ra ngay bởi vì sợi dây ấy rất đặc biệt. Nó khẽ gọi
- Bạn ơi.......
- Huh?- Thằng nhóc quay lại rồi giật mình bỏ kính ra- Trời đất, Lệ Mai!!!
- Hoàng.- Nó la lên
- Sao mày lại ở đây- Cả hai đứa cùng đồng thanh
- Tao mới lên hôm bữa- Nó tươi cười đáp- Còn mày?
- Bộ tao ở đây thì ko đi chơi Tết hả?- Hoàng cũng cười thật tươi đáp lại- Mua sôcôla cho ai đoá?
- Cho........uhm........cho ai kệ tao- Nó vênh mặt lên
- Ờ- Hoàng hơi bùn vì nghĩ có thể đó ko phải là mình
- Còn mày mua cho ai đoá?- Nó trêu chọc
- Cho ...........- Hoàng hơi ngập ngừng- cho mày đoá- Hoàng ấp úng nói làm nó đỏ cả mặt. May là lúc đó anh Bảo đang ở trong coi mấy món đồ chứ ko thì...........
- THật á?- Nó ngạc nhiên
- Uh. Tặng mày nè. Ko kịp gói nhưng dù sao vẫn chúc mừng mày- Hoàng nhe răng ra cười trừ
- Cám ơn mày- Nó thích thú cầm lấy món quà. Nó suy nghĩ một lát rồi cầm phong kẹo mới mua đưa cho Hoàng- Tặng mày. Coi như cảm ơn tấm lòng thành của mày
- Tao........- Hoàng bất ngờ, xưa nay chưa ai tặng sôcôla cho Hoàng mà lại làm cho Hoàng bối rối đến thế. - Tao muốn nói là..........- Hoàng đang ngập ngừng thì anh Bảo bước tới
- Hoàng hả em? ĐI chơi Tết hả?
- Dạ- Mặt Hoàng xụi lơ- Cảm ơn mày nhe Mai
- Uhm. ko có chi- Nó có cảm giác Hoàng muốn nói với nó điều gì đó. Chỉ tiếc là anh Bảo đã phá hỏng giây phút đó. Hic hic
- Hình như anh là kẻ phá đám thì phải- Anh Bảo lên tiếng. Đúng quá chứ còn gì nữa
- Ko có gì đâu. Thôi, tao đi trước nhe. - Hoàng đỏ mặt rút lui sớm. Cũng may. Nếu Hoàng còn ở đó thì sẽ bị anh Bảo công kích chết mất. Ôi, mồng một Tết, Valentine của tui........Ôi.............
Buổi tối, nó nằm dài trong phòng, nhìn ngắm cái hộp sôcôla của Hoàng. Cái hộp màu đen, màu nó thích. Sôcôla vị rượu rum, vị nó mê nhất. Sao Hoàng biết tất cả những điều này nhỉ??? Tại khách sạn Hoàng Thư, một thằng nhóc sở hữu khuôn mặt baby kute đang nhấm nháp từng miếng trong phong sôcôla nó tặng. Vị rượu rum. Vị yêu thích của thằng nhóc. Và cả hai đang tự hỏi :" Sao nó biết vị sôcôla yêu thích của mình ta???"
Nó nhìn bâng quơ, đang nghĩ ngợi lan man thì anh Bảo bước vô phòng, anh mới đi mua đồ ăn về.
- Ăn đi nè!- Anh Bảo đưa cho nó hộp bánh ngọt đủ loại
- Woa. Nhiều bánh ngon quá hén- Nó xuýt xoa, thò tay lấy một cái bánh sừng bò rồi ngoạm một miếng to.
- Bộ đói lắm hả?- Anh Bảo nhìn nó cười
- Chứ sao. Đợi anh về đói muốn chết. - Nó tỏ vẻ ko quan tâm
- Hêhê. Vậy thì ăn nhiều vô. Mai anh dẫn đi chơi- Anh Bảo lắc đầu, nhìn nó ăn. Cái dáng vẻ vụng về của nó thật dễ thương- À, cái thằng Hoàng đó nó tặng sôcôla cho em hả?
- Dạ. Anh ăn thử đi. Chắc cũng ngon lắm. Trên bàn á- Nó chỉ tay lên chiếc bàn đầu giường
- Chưa ăn luôn hả?- Anh Bảo ngạc nhiên
- Tất nhiên chưa- Nó vô tư trả lời. Anh Bảo định chọc nó nhưng sau khi nghĩ kĩ hơn, anh ko chọc nữa mà rút trong túi một thanh sôcôla khác đưa cho nó
- Của thằng Đạt đó. Anh mới gặp nó ngoài chợ. Nó cũng lên thành phố ăn Tết. Nó nhờ anh gửi cho em
- Của anh Khánh Đạt á???- Nó há hốc miệng
- Uh.
- Em ko ăn đâu- Nó nói, nhưng ko ngờ rằng
- Vậy anh ăn nhe- Anh Bảo bóc ra ngồi ăn ngon lành trước con mắt kinh ngạc của nó- Sao??? Em ko ăn mà

- Ơ, trả đây. Huhu. Anh ko có quà nên ăn của em chứ gì. Huhu.- Nó đòi lại thanh kẹo trong tiếng cười khoái trá của anh Bảo. Hai anh em cứ thế đùa giỡn cho đến khi nó đau bụng quá phải chui vô toilet mới thôi. Hic hic. Rõ khổ. Thế là mồng mọt tết đã trôi wa. Và đây là ngày Tết vui nhất, ngày Valentine ngọt ngào nhất mà nó từng trải qua. Nó ôm bụng nhăn nhó nhưng vẫn cười.

Read more…

Chuyện tình online: Tao Ghét Mày Phần 04

20:07 |
(Chuyen tinh online) Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang tinhyeuonlineteen.blogspot.com : Tao Ghét Mày Phần 04
Chuyện tình online
Chuyện tình online
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tao Ghét Mày Phần 04 | Truyện Teen | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/tao_ghet_may_ph_n_04/2012-01-14-915#ixzz2ihQdEF5j

Chương X
Bênh viện
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 7 - 06/11/2010


- Khổ ghê! Tại đuổi theo thằng này mà trời mưa. Có mỗi một cái dù sao che được cho cả hai đứa.- Nó chép miệng lắc đầu. Xông thẳng vào màn mưa, nó đi theo con đường lúc nãy về nhà Hoàng
- Cái con nhỏ này. Về tới nhà cũng không chịu trả áo khoác cho mình nữa. Làm giờ lạnh quá đi- Hoàng vừa đi vừa run cầm cập. Hoàng đi vào một ngõ vắng cho đỡ mưa mà không biết trong đó có một đám du côn đang tụ tập
- Cái thằng này đâu rồi không biết. Đi gì mà nhanh dữ vậy?- Nó tức tối vì đã gần đến nhà Hoàng mà vẫn chưa thấy tăm hơi nó đâu. - Ghét rồi. Cho lạnh luôn.- Nói rồi nó quay người đi thẳng về nhà. Và nó chui vào một ngõ tối cho đỡ gió. Ở đó, cái người nó đang tìm kiếm đang gặp nguy hiểm
- Mày có biết mày vừa xâm nhập vào lãnh thổ của tụi tao không?- Đám du côn có khoảng 6 thằng. Thằng cao nhất, có vẻ là thủ lĩnh nói với Hoàng.
- Tôi xin lỗi. Tôi không biết.- Hoàng nhận ra ngay bản chất hung hăng của tụi này và ngay lập tức rút lui. Nhưng chúng đã chặn Hoàng lại.
- Không dễ thế đâu công tử à.- Bọn chúng nhìn Hoàng từ trên xuống dưới. Tất cả đều là hàng hiệu đủ để biết Hoàng là một công tử nhà giàu.
- Tôi không phải công tư nào cả. Xin lỗi các anh nếu tôi làm gì sai. Bây giờ tôi xin về- Hoàng vẫn nói giọng bình thản
- Muốn đi phải nộp tiền đã- Thằng đó cầm lên một khúc cây ngắn
- Nếu không thì sao?- Khuôn mặt Hoàng đanh lại, người căng cứng
- Thì mày phải bước qua xác tụi tao đã. - Nói xong, thằng đó ra hiệu cho đồng bọn xông ra đập Hoàng. Hoàng chống cự nhưng đúng là công tử thật. Đánh trả lại cũng không biết làm sao. Ngay lúc đó, nó đi ngang qua, tò mò nhìn vô nó thấy khuôn mặt baby kute đó. Nó xông vào
- Nè, làm gì đó?- Đúng là lớp trưởng thật. Giọng nó rất to và đanh thép. Mỗi tiếng nó nói đều chưa đầy uy quyền. Bọn đàn em lập tức dừng lại
- Cô em xinh đẹp. Đi đâu vô đây?- Thằng cầm đầu nở một nụ cười gian manh
- Thả bạn tao ra- Nó ăn nói cứ như dân giang hồ. Hoàng vẫn còn đau quá, đang ngồi tựa lưng vào tường.
- A con này láo- Thằng đó tức giận , xả không biết bao nhiêu là lời nói thô tục với nó. Nó vẫn cứ điềm tĩnh, một tay thọc vào túi áo nhắn tin cho ai đó mà không ai nghĩ ngờ hành động của nó.
- Thả ra ngay. - Nó vẫn chất giọng đó, lần này có vẻ quyền lực hơn nữa
- Muốn thả thì đánh tao đi. Một chọi một.- Thằng đó ngang nhiên đứng trước mặt nó mà khiêu khích. Nó vẫn rất bình tĩnh
- Nhưng phải kêu bọn đàn em của mày thả bạn tao ra. Sau đó tao với mày tay đôi- Nó lườm thằng cầm đầu làm thằng kia nóng máu
- Thả nó ra. - Thằng này khoát tay, tức thì nó bước tới bên Hoàng, mặc cái áo khoác lại cho khổ chủ. Rồi nhìn thằng cầm đầu
- Dù sao mày cũng là con gái. Tao chấp mày đánh trước.- Thằng này vừa nói vừa giờ bộ mặt gớm ghiếc ra sát mặt nó, đám đàn em cười hô hố, tỏ vẻ khinh bỉ
- Vậy tao không khách sáo- Nó cười khẩy, tung thẳng một quả đấm vào mặt thằng kia. Tiếp đó là những cú đá ngàn cân, những cú ra đòn rất quyết liệt. Thằng kia bị trúng đòn bất ngờ. Liền phản công nhưng nó đã tránh đựơc. Ngay lúc đó, tiếng còi cánh sát hú lên. Đám đàn em chạy bán sống bán chết. Thằng cầm đầu vẫn còn giận lắm. Thằng đó cầm một thanh gỗ phang vào đầu nó nhân lúc nó không để ý. Tiếng Huy từ ngoài chạy vô hét tên nó cảnh giác
-Lệ Mai. Cẩn thận!
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Nó giơ tay ra đỡ, chuẩn bị cho một cú đánh trời giáng. Nhưng nó ngạc nhiên là mình vẫn không sao. Bời vì cậu bạn có khuôn mặt baby kute đã đỡ giùm nó. Đầu cậu bạn rỉ máu. NÓ hét lên, đánh thằng kia tơi bời trước khi cảnh sát kịp xông đến.. Tiếng xe cứu thuơng vang lên, nó cùng Huy đưa Hoàng vào bệnh viện. Băng của thằng kia đã bị tóm gọn. Hoàng đang ở trong phòng cấp cứu. Hoàng đã nằm như thế đươc nửa tiếng rồi, mẹ Hoàng và nhỏ Thư chạy tới bên nó
- Hoàng đâu rồi con?- Mẹ Hoàng sốt sắng hỏi nó
- Hoàng đang trong phòng cấp cứu, vẫn chưa bíêt thế nào- nó trả lời mà mắt cứ nhìn đâu đâu. Nhìn nó như người mất hồn. Huy nhìn nó ái ngại, kéo mẹ Hoàng và nhỏ Thư ra chỗ khác cho nó được yên tĩnh.
Nó nhìn vào trong phòng cấp cứu mà bất giác rùng mình. Nó thở hắt ra, nước mắt khẽ tuôn rơi. Chính nó cũng không biết tại sao mình lại khóc. Nó nghĩ ngời lan man " Ngốc ạ. Ai bảo mày đỡ cho tao chứ. Mày mà có mệnh hệ nào thì sao tao sống nổi hả. Thiệt tình. Tao ghét mày . " Nó không nghĩ đựoc nữa. Nó ngồi xuống ghế ở hành lang, ngủ thiếp đi. Nó mơ một giấc mơ ngắn ngủi. Nó mơ thấy môt đám tang. Của một người có khuôn mặt baby kute. NÓ hét toáng lên
- Không!!!- Nó choàng tỉnh giấc. Giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Huy đang ngồi cạnh nó. Cậu bạn khẽ mỉm cươi trấn an nó
- Lệ Mai. Dậy đi nào. Hoàng không sao rồi. Nó đang ở phòng hồi sức cấp cứu. Không phải lo nữa rồi
- Hic hic.- Nó khe khẽ khóc
- Thôi nào. Mọi chuyện qua rồi- Huy vòng tay khoác lấy vai nó- Ngủ đi! Tất cả đã ổn rồi- Huy kéo sát đầu nó vào vai mình. Nó yên lặng, không khóc nữa mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của cậu bạn dễ thương.
Sáng hôm sau, nó tỉnh giấc. Nhìn sang bên cạnh, thấy Huy vẫn cứ vòng tay như thế từ tối qua. Nó cảm động quá, mi mắt rưng rưng. Nó không nỡ đánh thức cậu bạn dậy. Nó khẽ cựa mình, bất chợt, Huy choàng tỉnh giấc.
- Dậy rồi hả mày?- Huy nhìn nó khẽ cười
- Uhm. Cảm ơn mày- Nó cũng cười lại với cậu bạn
- Thôi. Vô xem Hoàng thế nào rồi.
Ở trong phòng hồi sức, Hoàng đang nằm đó. Bên cạnh là nhỏ Thư. - Hi Thư- Nó mỉm cười chào cô bé
- Chào anh chị. Mẹ em mới vừa về. May quá. Có anh chị ở đây. Anh chị coi anh Hoàng giùm em nhe. Em chạy đi mua đồ ăn sáng với. Đói quá chịu không nổi- Nhỏ Thư nói liến thoắng rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Nó và Huy ngòi xuống hai cái ghế cạnh đó. Chợt, mi mắt Hoàng chớp chớp. Nó mừng quá, nắm lấy tay Hoàng. Huy nhìn thấy cử chỉ của nó chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu
- Mày tỉnh rồi hả?- Nó hỏi Hoàng
- Uh. Đầu còn hơi đau. Đây là bệnh viện hả?- Hoàng vẫn còn tỉnh táo lắm
- Vậy là được rồi. Tao chạy ra ngoài mua đồ ăn. mày ở đây với Lệ Mai nhe- Huy nói xong, nháy mắt với Hoàng một cái mà không để cho nó thấy rồi chạy ra ngoài
- Mày ngốc thật đó. Sao tự nhiên lại đỡ cho tao làm gì?- Nó trách Hoàng
- Chứ để bây giờ mày cũng đang nằm trên giường bệnh với tao hả?- Hoàng cãi lại- Ai mới ngốc đây không biết.
- Hì. Mày mới là đồ ngốc đó. Làm sao tao bị thương được- Nó vênh mặt lên
- Sao không hả?
- Đai đen Karate, giải nhì võ thuật trẻ năm 2005 mà bị thương mới lạ à- Nó nói với Hoàng
- Thật á?- Hoàng trố mắt ra nhìn nó
- Chứ sao. Bộ mày nghĩ tao tầm thường lắm hả?
- Không. Tao chỉ nghĩ rằng thông thường mày phải là người bị nạn. Sau đó tao wánh tụi nó, mày đỡ thanh gỗ đó cho tao mới giống fim Hàn Quốc chứ. Đằng này thì ngược lại hoàn toàn.
- Haha. Mày mà cũng coi fim Hàn hả?- Nó cười khanh khách
- Hứ. Làm như tao đây băng giá lắm không bằng- Hoàng làm mặt giận như trẻ con
- Thôi mà. Hìhì............ Dù sao mày cũng ngốc quá đi- Nó vẫn nhất quyết kêu Hoàng ngốc. Không chịu thay đổi chính kiến
- Thiệt tình. Sợ mày luôn á- Hoàng giận dỗi quay sang bên kia. Còn nó thì cứ khúc khích cười.
- Hehe. Tối qua tao mà ở nhà là hôm nay mày hết sống đó nghe chưa!
- Hì. Dù sao thì....................tao cũng cảm ơn mày nhiều lắm- Hoàng nắm lấy tay nó, mặc kệ đống dây nhợ lằng nhằng của máy đo điện tâm đồ. Ở ngoài cửa, Huy và nhỏ Thư đã nhìn thấy hết. Kể cả khuôn mặt đỏ ửng dễ thương của nó.
- Mày mà cũng biết cảm ơn hả?- Nó lại đùa
- Có lẽ.- Tim Hoàng đập thình thịch. Bây giờ thì không chỉ có Hoàng biết trái tim mình đang đập ra sao mà cả nó cũng biết nữa. Máy đo điện tâm đồ của Hoàng đã tố cáo tất cả. Tim nó cũng đập nhanh. Hoàng khẽ thì thầm với nó
- Tao thích mày- Nhưng trớ trêu thay, lúc đó bệnh viện có một ca cấp cứu khác nên nó không thể nghe thấy. Nó hỏi gặng
- Gì cơ? Tao nghe không rõ
- Con quỷ này. Đáng ghét. Không nói nữa- Hoàng đỏ mặt, ghét thật" Tự nhiên lại......Làm sao mà nói lại được lần thứ hai đây?"-Ai biểu mày không chịu lắng nghe
- Không chịu nói hả? Cho mày chết luôn- Nó đứng dậy, bước ngay ra ngoài. Không biết nó có nghe thấy Hoàng nói gì không? Nó nở một nụ cười. Nụ cười toả nắng như khuôn mặt baby kute kia trong giường bệnh.





Chương XI
Karate vs Akido
---o0o---
Ngày đăng: CN - 07/11/2010


Hoàng đã nằm trong bệnh viện đựơc 3 ngày rồi. Ngày nào nó cũng vào thăm nhưng chưa lần nào Hoàng tìm được cơ hội thích hợp để nói với nó câu đó lần thứ hai. Mỗi lần vào, nó đều đem theo sách vở học trên trường giảng bài cho Hoàng. Hoàng bình phục rất nhanh. Có lẽ vì thấy nó, thấy nụ cười của nó. Nhưng cái điều mà Hoàng ghét nhất, đó chính là ngày nào nó cũng vào với Huy. Hôm nay là Chủ nhật, cũng là ngày Hoàng xuất viện. Nó và Huy đến thật sớm.
- Hey, khoẻ hẳn chưa?- Huy hỏi Hoàng, đúng cách lũ con trai nói chuyện với nhau.
- Rồi. Mai phải đi đập phhá một trận mới được. Nằm hoài trên giường bệnh ngứa ngáy tay chân quá- Hoàng tươi cười đáp lại.
- Khoẻ ròi thì dậy. Tao thu dọn đồ đạc cho. Mày với thằng Huy về trước- Nó ra lệnh
- Tuân lệnh lớp trưởng- Cả Hoàng và Huy đều đồng thanh hô, tay đưa lên chào làm nó không khỏi phì cười
- Biết điều thì biến- Nó chống nạnh- Biết bản cô nương là lớp trưởng còn ngồi đó mà đùa
Nói rồi, Huy và Hoàng đi ra ngoài hành lang đợi nó. Mẹ Hoàng đang làm thủ tục thanh toán viện phí. Nó đang dọn mấy cuốn sách thì thấy có rơi ra một tấm hình. Nó đang định cúi xuống nhặt lên xem thì bất thình lình, Hoàng chạy vô
- Ey, Lệ Mai. Không được đụng vào- Hoàng xông thẳng vô trong, nhặt tấm hình lên rồi chạy biến ra ngoài, không kịp để nó nói câu nào
- Cái gì mà thằng Hoàng giữ kĩ vậy ta?- Nó lẩm bẩm rồi lại cúi xuống dọn đồ. Lát sau, nhỏ Thư bước vô trong phụ nó.
Ở bên ngoài, Hoàng vừa đi vừa nhìn tấm hình vừa lẩm nhẩm:" Khỉ thật! Không biết nó đã thấy tấm hình đó chưa nữa?"
Trời hôm nay đẹp thật. Xanh không một gợn mây. Sau khi đã hộ tống Hoàng về nhà, nó và Huy sóng bước về nhà. Vừa đi, hai người tồn tại trong đầu hai dòng ý nghĩ khác nhau. Lúc đi ngang qua trường cấp một, Huy rủ rê nó
- Ey Mai. Ăn kem không?- Huy chỉ tay vào một ông già với cái xe đạp và thùng kem to đùng ở đằng sau. Xung quanh có mấy nhóc nhỏ xíu cũng đang đợi
- Uh.- Nó nhìn cảnh đó thấy buồn cười. Nhớ lại ngày xưa anh Bảo cũng hay mua kem cho nó. Đám con nít vây quanh ông già ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và Huy.
- Ôi chao. Hai anh chị này lớn rồi àm còn đi ăn kem con nít kìa- Một nhóc kêu lên. Nó phì cười. Còn Huy thì đùa nghịch
- Chứ lớn thì không được ăn kem hả? Ông cho con hai cây
- Anh lớn thì phải nhường con nít chứ- Mấy đứa đang đứng đằng sau phản đối. Cuối cùng thì nó và Huy đành phải đợi lũ nhóc mua kem xong mới ăn được. Nhưng trớ trêu thay, thùng kem chỉ còn một cái.
- Mày là con gái ăn kem không tốt đâu. Để tao ăn cho- Huy nói rồi cầm cây kem cắn luôn, không cho nó miếng nào
- Ê, đồ ăn gian. Chính mày rủ tao đi ăn kem mà. Trả đây. Con gái thì sao chứ- Và thế là nó và Huy cứ giành qua giành lại cây kem như hai đứa con nít. Ông già bán kem nhìn thấy cũng lắc đầu cười. Cả tụi nhóc nữa. Hai đứa cứ cắn qua cắn lại rồi cuối cùng cây kem cũng hết. Chính nó cũng không nhận ra nó và Huy đã cùng ăn hết một cây kem như thế nào. Chỉ biết đó là cây kem ngon nhất mà nó từng ăn. Cây kem giá 500 đồng .
- Trời đẹp thế này mà đi vè thì phí nhỉ!- Huy ngước nhìn trời, nói một câu bâng quơ
- Ừ. Trời đẹp thật.- Nó cũng phải gật gù đồng ý
- Đi chơi không?- Huy chìa tay ra rủ nó đi
- Đi- Nó cười đồng ý nhưng không nắm tay cậu bạn. Nó bước lên trước, mắt không rời bầu trời xanh- Nhưng đi đâu?
- Đi bất cứ nơi đâu mày thích. Hay đi lượn một vòng kiếm đồ ăn nhé!- Huy đề nghị
- Ok. - Gì chứ nói đến ăn là mắt nó sáng liền hà.
Nó và Huy cứ vừa đi vừa chọc ghẹo nhau rất vui. Người đi đường nhìn tụi nó cũng không khỏi bụm miệng cười. Thật trẻ con. Mà Huy cũng thật vui tính. Nó và Huy cứ cười không ngớt, làm rộn vang cả con đường.
Buổi chiều, nó đang nằm trong phòng lướt web thì nhỏ Thư em Hoàng qua rủ nó đi chơi.
- Chị Mai ơi! Đi chơi với em không?- Trông cô bé vẫn thật dễ thương. Mái tóc dài ít khi cột nay đã được buộc lên gọn gàng. Cả chiếc kẹp nơ hồng hồng cũng biến mất. Thay vào đó là kẹp tăm cổ điển màu đen. Cả style ăn mặc của cô bé cũng khác trước. Thay vì váy hay quần lửng, cô bé mặc jeans và áo phông trông thật "bụi". Và cũng thật dễ thương.
- Ủa, sao bữa nay em khác quá zậy?
- Em muốn đăng kí đi học võ giống chị- Nhỏ Thư nói làm nó đang uống nước, suýt chút nữa đã phun ra ngoài rồi
- Hả?- Nó ngạc nhiên hỏi lại
- Thật mà. Em muốn đi học cho anh Hoàng lác mắt. Chị đừng nói với anh Hoàng nha!
- Ok. Nhưng mà em định học cái gì?
- Karate- Cô bé đáp mà không suy nghĩ
- Được thôi.- Nó lồm cồm bò dậy, xỏ cái áo khoác ra ngoài rồi khoác vai nhỏ Thư bước đi.
Đó là một lò võ rộng. Có cả Karate, Aikido và Vovinam nữa. Mỗi khu vực được ngăn cách bởi một bức tường cao. Nó bước vào đăng kí. Nó đăng kí cả cho nó và nhỏ Thư làm cô bé trố mắt ra nhìn
- Chị giỏi rồi đăng kí chi nữa?
- Chị đã giỏi thì có người còn giỏi hơn nữa. Vả lại, lâu không tập, chị cũng kém đi chứ
Nó và nhỏ Thư bước vào trong. Sau khi mặc bộ võ phục, đai trắng, nó cảm thấy buồn cười. Đã bảy năm kể từ khi nó không đeo đai trắng nữa. Nó đã đai đen. Không những thế nó đã tam đẳng. Cấp bậc của nó không thấp thế này. Ngày học đầu tiên, người dạy tụi nó là anh Võ Khánh Đạt. Anh Đạt có nước da ngăm đen, mái tóc màu đen huyền và khuôn mặt.........khá quen thuộc.
- Tôi tên là Võ Khánh Đạt. Tôi sẽ là người dạy các bạn vào những ngày chủ nhật và thứ ba. Mỗi tuần chúng ta chỉ học ba buổi nên buổi còn lại sẽ do một người khác đảm nhiệm. Mong các bạn sẽ hợp tác.- Nói xong, anh Đạt cúi gập người chào. - Đầu tiên, tôi sẽ chỉ cho các bạn một số đòn thế của Karate. Mỗi bạn sẽ lần lượt lên đây nhé và các bạn hãy tận dụng hết tất cả những điều mình biết nhé. Có thể sẽ rất hữu ích cho tôi trong việc dạy các bạn
Người đầu tiên bước lên là một anh chàng khá đô con. Anh ta nhanh chóng bị hạ gục. Lúc này nó mới quan sát những người còn lại. Lớp có khoảng 20 người. Hầu hết đều trạc tuổi nó và nhỏ Thư. Người kế tiếp là nhỏ Thư. Cô bé khá là lúng túng. Anh Đạt lắc đầu khi thấy bộ mặt nhỏ Thư, anh ra đòn rất nhẹ nhàng. Và tất nhiên, nhỏ Thư ngã xuống nhưng không đau đớn gì. Người kế cuối, một cô gái tóc ngắn bước lên. Cô gái có vẻ rất tự tin. Ra đòn khá chính xác và cũng rất mạnh. Nhưng đây là Aikido. Anh Đạt cũng khá ngạc nhiên về việc có một môn sinh Aikido trong lớp Karate. Cô gái đã thua. Dĩ nhiên rồi. Người cuối cùng là nó. Nãy giờ nó đã quan sát. Anh Đạt chắc chỉ ở Tam đẳng như nó là cùng. Nó tự tin bước lên. Chiều cao của nó chẳng là gì so với anh Đạt. Nhưng dáng vẻ tự tin của nó làm anh nhoẻn miệng cười. Dưới lớp, mọi người quan sát và lo lắng cho cô gái yếu ớt như nó. Chỉ có nhỏ Thư và "chị Aikido" hồi nãy là vẫn cười.
- Em cứ thả lỏng người nhé. Anh sẽ không ra đòn nặng đâu. Cứ tự tin thể hiện hết những gì em có.- Anh Đạt cười với nó.
- Dạ vâng.- Nó tự tin đáp lại.
Anh Đạt đợi hoài không thấy nó ra đòn hay xuống tấn phòng thủ, anh chủ động tấn công trước. Nó vẫn cười, hất mái tóc sang một bên. Nó nghiêng người né đòn rồi lấy chân anh Đạt làm điểm tựa, nó tung người lên, giơ chân đá một cú thật mạnh rồi lấy tay chắn ngang. Anh Đạt té xuống. Phần thắng thuộc về nó chưa đến 30 giây trước con mắt thán phục của mọi người.
- Em...............Có thật là mới chỉ đai trắng không vậy?- Anh Đạt đứng dậy, khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên
- Ơ, không...............Em đi học cho vui- Nó ấp úng
- Em đã ở đai nào vậy?- Anh Đạt hỏi gặng
- Tam đẳng huyền đai- Nó tự hào khi nhắc đến danh hiệu đó
- Hèn chi. Anh mới chỉ Nhị đẳng. Em hãy qua đăng kí lại đi nhé.- Anh Đạt nhìn nó lắc đầu- Em không học được lớp này đâu.
- Sao vậy ạ?- Nó trơ mặt ra nhìn
- Vì cô giáo kia còn tệ hơn anh nữa. Lớp này dành cho người chỉ mới nhập môn.
Nó đành phải bước ra ngoài phòng đăng kí. Nhỏ Thư không còn cách nào khác, ở lại học một mình. Nó bước ra ngoài, ngó sang lớp Aikido. Và thế là nó ..............hùng dũng bước vào. Bên đó cũng đang diễn ra quá trình thử trình độ học viên.
- Em thử được không ạ?- Nó lên tiếng hỏi thầy dạy bên đó.
- Được. Cứ tận dụng những gì em có nhé.- Thầy giáo khoảng 30 tuổi. Nó xuống tấn phòng thủ. Thầy tấn công. Thầy giáo rất dày dặn kinh nghiệm. Thế nên những đòn Karate của nó không còn phát huy tác dụng nữa. Duy chỉ có một người trong lớp Aikido nhìn nó chăm chú.
- Em nên qua bên lớp Karate của thầy Đạt. Tập luyện chung với anh ấy để lên đai sẽ tốt hơn học một môn võ mới như em- Thầy giáo nhận ra ngay nó học Karate- Em là Lệ Mai phải không?
- Sao thầy biết ạ?- Nó ngạc nhiên
- Thầy đã có lần xem em thi đấu trên TV. Thầy rất ấn tượng mặc dù em không phải là nhà vô địch.
- Em cảm ơn thầy ạ- Nó đứng nói chuyện với thầy một lúc rồi quay trở lại lớp anh Đạt. Anh Đạt đã quyết định đề nghị với trung tâm cho nó cùng anh đảm nhiệm lớp này và sẽ đi thi lên đai vào lần tới. Và khỏi phải nói cũng biết nhỏ Thư sung sướng đến cỡ nào. Giờ học kết thúc. Nó và nhỏ Thư tung tăng ra về. Trong võ đường, có một người nhìn theo hai đứa nó mà phì cười. Người đó mặc trang phục Aikido. Và người đó cũng không biết rằng bên lớp Karate, anh Đạt đã nhìn thấy hết mọi hành động của người đó. Người đó có..........................khuôn mặt baby kute và nụ cười toả nắng......................





Chương XII
Lập kế hoạch
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 3 - 09/11/2010


Hôm sau, thứ hai đầu tuần, chào cờ, tất nhiên rồi. Mặc áo dài mệt thật. Đẹp thì có đẹp nhưng mà bất tiện quá. Nó ghét mang giày búp bê. Nó chỉ thích những đôi bata hoặc giày thể thao. Nó sở hữu cả một tủ giày thể thao nhưng chỉ có đúng một đôi để mặc áo dài. Chán thật. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
Dương đi rồi, sáng không còn ai chở nó đi học nữa. Huy thì chở Huyền. Đã đành là đi bộ rất mệt nhưng cũng rất vui mà. Vui nhất là khi gặp lại một người
- Ey Lệ Mai- Tiếng của một thanh niên đi xe máy đằng sau gọi nó
- Anh gọi em?- Nó ngơ ngác
- Chứ ai vào đây. Bộ không nhớ anh sao?- Anh chàng đó tỏ vẻ thất vọng
- Uhmmmmmmmmmmm- Đúng là nó không nhớ thật. Nó chỉ biết khuôn mặt ấy rất quen, quen lắm mà nó không thể nhớ ra
- Anh là Đạt bên lớp Karate nè. Mới gặp hôm qua mà sao quên nhanh thế?- Anh ta có vẻ trách móc
- A. Em nhớ rồi. Anh Võ Khánh Đạt. Em cnhớ cái mặt anh nó quen quen nhưng lại chịu không nhớ nổi đã gặp anh ở đâu- Nó gãi đầu phân trần
- Đi học hả?
- Dạ. - Nó mỉm cười đáp lại
- Học trường nào đó?
- Dạ em học Thăng Long.
- Lên xe đi anh chở đi. Anh cũng có việc đi ngang qua đó
- Dạ???- Nó còn đang bối rối thì anh đã kéo nó lên xe. Anh Đạt chạy xe khá nhanh.Không hiểu sao ngồi sau xe anh Đạt nó lại cảm thấy có cái gì đó rất đỗi thân quen
- Em học lớp nào? Anh cũng có một thằng em học lớp 10 đó
- Em học 10A2. Bạn ấy học đâu hả anh?- Nó hỏi lại
- Ủa, vậy là cùng lớp với nó rồi. Nhưng mà em của anh đã sang Singapore rồi. Nó tên Dương
- A!!! Thì ra anh là anh trai của Dương hả? Hèn chi em thấy giống giống. Võ khánh Dương và Võ Khánh Đạt. Thế mà em không nhận ra sớm ha- Nó ngạc nhiên thấy rõ
- À, thì ra em là cô bé tên Mai mà nó hay kể. Đúng thật nhỉ!- Anh Đạt gật gù nhận xét
- Đúng gì hả anh?
- Nó nói em rất hay cười.................
- ................- Nó đỏ mặt mà không biết nói gì
- Và học cũng rất chiến nữa.
- Hơ, thôi. Đến trường rồi. Em chào anh nha. Cám ơn anh Đạt đã cho em nhờ xe- Nó luống cuống leo xuống xe, vấp vô cái chân trống, ngã nhào. May thay, anh Đạt đã kịp giữ tay nó lại
- Cẩn thận chứ cô bé- Anh nói rất trìu mến làm nó đỏ mặt. Nó vội vàng chào anh rồi bước vô trường. Đợi cho đến khi bóng nó khuất hẳn, anh mới quay xe đi. Thật ra anh có công chuyện gì ở đây đâu. Chỉ là......................Anh Đạt nghĩ thầm:" Nó còn nói em rất dễ thương!"
Bước vô lớp, không khí vui tươi lại tràn ngập. Sắp Tết rồi mà. Chỉ cần học hết tuần này là lớp nó sẽ được nghỉ Tết. Nghĩ thấy vui thật đấy. Vô chỗ ngồi của mình, nó không quên liếc sang thằng bạn ngồi cạnh. Hoàng đang ngồi gục mặt xuống bàn, dáng vẻ coi bộ mệt mỏi ghê. Nó đang định lay Hoàng dậy thì Huy đã chụp lấy tay nó. Nó giật mình quay lại
- Để cho nó ngủ thêm một lát đi. Hôm qua nó thức tới gần 3 giờ sáng đó.
- Trời đất, làm gì mà thức khuya zậy?- Nó la toáng lên, Huy phải lấy tay bịt miệng nó lại kéo ra ngoài
- Tối qua cô Hạnh gọi điện nhờ nó làm bài thuyết trình ngoại khoá cho lớp. Hôm nay phải nộp mà cô quên khuấy đi mất. Mãi đến 9h tối qua cô mới gọi cho nó. Lúc đó nó đang đi chợ nữa mới khổ. Biết nó giỏi tin nhất lớp nên cô mới nhờ. - Huy giải thích cho nó
- Ờ, tội nghiệp nó quá ha- Nó nhìn vô lớp, ánh mắt ái ngại. Nó chép miệng- Khổ thân
- Ăn sáng chưa?
- Chưa. Định lát nữa lên canteen nè.
- Nghe nói hôm nay trên canteen có trò gì gì đó để đón Tết á. Nhờ vậy nên tiết tư được nghỉ đó.
- Thiệt hả?- Mắt nó sáng rỡ. Huy gật đầu- Oh yeah
- Làm gì vui dữ vậy chị hai?- Huy nói nhỏ, đủ để nó không nghe thấy. Huy mỉm cười nhìn theo nó rồi thọc tay túi quần quay vô lớp.
Giờ ra chơi, canteen thật đông. Canteen trường nó vốn đã rộng nay còn được kê thêm ghế. Nhìn cứ như là một show diễn vậy. Mà đúng thế thật. Luật chơi rất đơn giản. Những ai muốn được ăn free thì phải lên bục hát một bài. Còn không thì phải trả giá đắt gấp đôi. Ôi!!! Nó đang đói mà chỉ còn đúng 7 ngàn lẻ. Đủ để mua một ổ bánh mì. Chẳng lẽ nó không còn cách nào khác sao??? Đang suy nghĩ vẩn vơ, nó đã thấy nhỏ Vy lớp nó đứng trên bục. Nhỏ hát bài Ngày tết quê em. Bài hát hay quá. Nó thầm ngưỡng mộ nhỏ, lúc đó, nó cảm thấy tự ti về giọng hát của mình. Không ngờ, Huy và Hoàng đã đứng sau nó tự bao giờ. Vẫn cái dáng vẻ mệt mỏi, Hoàng vừa đi vừa ngáp. Còn Huy, cậu bạn hào hứng thấy rõ. Cũng phải thôi, nhỏ Vy vừa hát mà.
- Mày không định ăn sáng hả Lệ Mai?- Huy hỏi nó
- Có chứ. Nhưng mày nhìn luật chơi thì biết- nó uể oải đáp lại
- À, ra vậy. Sao mày không hát một bài đi?- Huy khích lệ tinh thần nó- Tao chưa được nghe mày hát bao giờ
- Thôi. Tao hát dở lắm. Không dám hát đâu- nó lắc đầu quầy quậy.
- Thế mày có muốn ăn không?- huy cao giọng hỏi
- Có chứ nhưng mà.......- Nó chưa kịp trả lời thì Hoàng đã ngắt lời nó
- Để tao hát cho- Hoàng lại quay về với khuôn mặt baby kute ngày nào. Tuy đôi mắt vẫn còn díp lại nhưng nụ cười trên môi đã cho thấy Hoàng khá hoà hứng. Hoàng bước đi làm cho Huy hơi khó chịu. Dù gì thì Huy cũng đã lên kế hoạch bắt nó phải hát. Thế mà Hoàng lại phá đám
-Uhm. Mình sẽ hát bài Đoản xuân ca.- Hoàng mới nói đến đó, đám con gái đã vỗ tay rào rào, hò hét inh ỏi. Dù gì thì vẻ đẹp baby kute của Hoàng cũng đã hút hồn khá nhiều người, trong đó có cả nó nữa.- Nhưng mình sẽ hát hay hơn...........nếu có bạn Lệ Mai hát cùng- Hoàng chỉ xuống dưới, nháy mắt với Huy rồi nở một nụ cười ranh mãnh. Trời đất ơi. Cái thằng này làm gì vậy chời? Nó nghĩ thầm. Khổ thân. Tụi bạn nó cứ đôn đốc nó lên. Cuối cùng, nó đã cầm lấy micro và hát. Nó hơi run nhưng ..................
- Woa. Giọng Lệ Mai cao quá
- Mai hát hay thật ý
- Cả Hoàng nữa kìa
- Cả hai trông hợp thật đó
- Nhìn cũng xứng đôi nữa
Tất cả những lời khen, lời trầm trồ đều làm nó thấy tự tin hơn. Huy nghe nó hát một đoạn rồi bỏ ra ngoài. Huy muốn nó hát, nhưng chưa bao giờ muốn sự việc lại xảy ra như vậy. Lời thán phục cuối cùng làm Huy thấy nhói lòng. Huy cũng không hiểu tại sao. Huy nhìn vô trong. Nó và Hoàng đang ăn chung một ổ bánh mì. Rõ ràng là đang rất vui...........Nhưng không có Huy. Tan học, nó về chung với Huyền. Huy chở nhỏ Vy về nhà nhỏ rồi tiện thể vô chơi. Nhà nhỏ Vy không lớn nhưng lại rất ngăn nắp. Huy ngồi xuống ghế, nói chuyện với nhỏ Vy trong khi nhỏ gọt trái cây cho Huy.
- Chuyện của mày và Mai sao rồi?- Vy hỏi
- Tao cũng không biết nữa!- Huy ngán ngẩm trả lời
- Không biết là sao? Tao đã phải đóng giả bạn gái của mày cả một học kì mà mày không làm nó lên cơn ghen được hả?- Nhỏ Vy trừng mắt nhìn Huy
- Chẹp. Thì biết vậy chứ sao giờ.
- Chẳng lẽ Mai không hề để ý đến mày?
- Tao không biết. Mày nghĩ cách giúp tao đi Vy. - Huy nài nỉ
- Mày thích nó thiệt hả?- Nhỏ Vy hỏi
- Maybe.....- Huy trả lời nhát gừng
- Vậy là có rồi. Tao còn lạ gì cái lũ con trai tụi mày. - Nhỏ Vy tỏ vẻ hiểu biết
- Không lạ thì giúp tao đi. Tao chỉ có mày là bạn thân từ cấp hai. Tin tưởng mày chứ biết tin ai bây giờ.
- Nhưng mà phải nghĩ cách. Mai đâu có dễ bị lừa.- Nhỏ gật gù, tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ- Mày có thấy hình như Hoàng thích Mai không?
- Mày cũng nhận ra vậy là đúng rồi- Huy buồn rầu đáp
- Đối thủ nặng kí đó. Xét về mặt ngoại hình á, mày cũng cao ráo đẹp trai nhưng nó chỉ thua mày có 3 phân, kèm theo khuôn mặt baby hút hồn hết đám con gái. Xét về mặt quyền thế á, nhà mày là nhà trọ, nhà nó là khách sạn, hơn nữa còn có nhà thuốc bên cạnh. Xét về mặt học tập, mày và nó năm nào cũng học sing giỏi nhưng mày nghĩ coi đã năm nào mày hơn phẩy nó chưa? Xét về tính cách á, con gái thường thích những chàng trai lạnh lùng, lâu lâu mới cười kìa. Nhưng mà tuýp người của nó thì tao không biết.- Mỗi lời nói của nhỏ Vy càng làm Huy thêm mất hy vọng - Nhưng mà mày có một lợi thế
- Lợi thế gì?- Khuôn mặt Huy tươi tỉnh lên
- Mai ở trọ nhà mày. Như vậy, khả năng tiếp cận của mày sẽ cao hơn. Vì vậy mày phải tìm cách phát huy thế mạnh này.
- Có lý. Nhưng tao phải làm sao?- Huy lại trố mắt ra hỏi
- Thì mày cứ giả bộ qua hỏi bài chẳng hạn. Qua càng nhiều càng tốt. Mày chưa nghe câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén à?- Nhỏ Vy bày kế cho Huy, khuôn mặt vẫn nở nụ cười đểu giả
- Được rồi. Tao về nhà đây. Tao sẽ qua phòng nó liền- Nói xong Huy phóng liền ra cổng. Chỉ kịp ngoía lại chào nhỏ Vy

- Thiệt tình. Mấy thằng này dại gái thấy ớn. Chỉ có mình là bình thường. Chỉ có anh đẹp trai của mình là number one thôi.- Nhỏ Vy vừa quay vô vừa mơ mộng tới anh chàng đẹp trai nào đó...........

Read more…