Này người anh yêu! Hãy để em nhìn thẳng vào anh và nói câu này nhé: “Em sẽ đợi. Cho dù là mòn mỏi đi chăng nữa, thì em cũng sẽ đợi. Để biết rằng ở nơi phương trời xa xôi đó có một người sống chậm để chờ em”.
Xin anh đừng trách trái tim em đỏng đảnh hay vòi vĩnh thương yêu. Cho dù em ngoan ngoãn như một chú mèo hay ngang bướng như một con cua thì em vẫn chỉ là một cô gái. Em khát khao được yêu thương, được quan tâm và chiều chuộng. Em như vậy có gì quá đáng sao? Anh trách em nhiều chuyện, anh bảo em phiền phức, nhưng có lần nào anh nghĩ cho cảm giác của em?
Anh đến bên em như một giấc mơ ngọt ngào, mang cho em niềm vui và tin yêu vào cuộc sống. Cơ mà, giá như, anh chưa bao giờ bảo vì bộn bề công việc mà quên mất em thì tốt biết mấy. Ai đó có thể bảo vì công việc, vì học hành, vì áp lực cuộc sống, vì muôn vàn lí do không thể nói – để rồi cuối cùng nói lên lí do chính là không có thời gian để thương yêu em. Ai đó có thể dừng chân bên em một lúc rồi mải mê với những cuộc vui mới lạ mà quên mất em. Nhưng lẽ nào, anh, chính là ai đó?
Em đã chờ rất lâu một lần anh lại dành cho em khoảnh khắc được yêu thương trọn vẹn. Em đã chờ rất lâu một lần Anh chủ động an ủi, vỗ về, động viên em. Hay đơn giản chỉ là một lần nói nhớ em. Nhưng cuối cùng được gì? Em cũng chỉ lại biết kiếm tìm những yêu thương ấy trong mong manh hoài niệm mà thôi.
Nếu đã muốn nắm tay em đi đến nơi tận cùng của những giấc mơ thì xin anh đừng làm đau em bởi những lí do như thế nữa.
Trượt dài trong nỗi nhớ cùng đêm, lắng nghe tiếng vĩ cầm réo rắt đến nao lòng, ngoài kia gió đông đang từng cơn tràn về, rét mướt, thấm vào da thịt, thấm vào cả tim em. Lạnh! Lúc này đây em chỉ ước ao anh hiểu được, rằng yêu một anh ở xa là buồn tủi đến thế nào.
Đôi lúc em cần lắm có anh đi bên em trong những chiều gió thổi.
Đôi lúc em cần lắm có vòng tay anh ôm em thật chặt để dịu bớt nỗi lòng, truyền cho con tim em hơi ấm và niềm tin vào ngày mai, ngày mà chúng mình sẽ không còn phải xa nhau như thế này nữa.
Đôi lúc em cần lắm một cái siết tay để biết rằng, anh vẫn luôn bên em như ngày nào đấy thôi, chưa hề bỏ mặt em như trong em suy nghĩ.
Hãy cho em thấy đi, làm ơn, hãy cho em thấy rằng em đã sai khi trách lầm anh chứ không phải vì đã tin anh quá vội và mong đợi quá nhiều.
Nhưng anh à, mặc cho con tim nhói khẽ khi anh lạnh lùng với em, mặc cho thời gian trôi hằn lên em những nỗi đau có tuổi. Em vẫn yêu anh.
Có thể ai đó bảo em ngốc nghếch, em dại khờ khi chấp nhận đợi anh một quãng thời gian dài như vậy, rằng chuyện tình yêu như thế này chỉ có trong cổ tích. Em chỉ cười. Ừ, cũng có thể, có thể là viễn vông, có thể là huyễn hoặc, nhưng em duy chỉ để cảm xúc của mình lãng du theo miền nổi trôi vô định, còn em, tình yêu của em là có đích. Em nhìn thấy nơi đó có anh, có em và có hạnh phúc của chúng mình. Em sẽ không từ bỏ.
Đời người ngắn ngủi, đôi khi chỉ chớp mắt thôi cũng đủ để lạc mất nhau; hạnh phúc mong manh, đôi khi chỉ nghiêng bàn tay thôi cũng đủ để đánh rơi tất cả. Cũng đã có lúc em mỏi mệt và muốn buông xuôi nhưng lại nghĩ đến anh, nơi phương trời xa đó biết đâu anh cũng đang cố nén nỗi lòng, giúp em mạnh mẽ để em biết tự chăm lo cho bản thân, anh nhỉ?
Em sẽ tập để quen dần với những trống vắng, quen dần với những nỗi niềm không dám tỏ và quen dần với cách tự thắp lên ngọn lửa tin yêu từ nơi hoang tàn nhất của cảm xúc.
Em vẫn nhớ giọng anh run run, nghẹn ngào khi gọi điện cho em lúc 3 giờ sáng trước khi ra sân bay. Anh dặn dò em rất nhiều, anh lo lắng cho em rất nhiều, và cũng chính lúc đó, em biết chắc chắn vị trí của mình trong trái tim anh.
Hãy để em nhìn thẳng vào anh và nói câu này nhé: “Em sẽ đợi. Cho dù là mòn mỏi đi chăng nữa, thì em cũng sẽ đợi. Để biết rằng ở nơi phương trời xa xôi đó có một người sống chậm để chờ em”.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét