Chào anh người tôi đã từng yêu.
Đn, ngày…..tháng….năm……
Chào anh nguời tôi đã từng yêu……….Đó là những gì còn đọng lại trong tim tôi….đó cũng có thể là những ngày tháng hạnh phúc trong khoảng thời gian xa nhà đi học…………….
Đang lang thang trên facebook đập vào mắt tôi là status của anh – một người bạn ảo của tôi “ Ngày 14.2 cô đơn, cầu trời có người nói yêu ta ta sẽ đồng ý ngay”
Như một sự sắp đặt tôi nói đùa…
- Vậy tớ yêu cậu nhé!
- Ok, hihi
Tôi hỏi anh không hối hận chứ, anh nói không. Anh hỏi tôi thật không, tôi nói thật và nhờ nhỏ bạn tôi làm chứng cho một cuộc tình đùa mà như là thật vậy!
Thật sự tôi chưa bao giờ có ý là sẽ thích một người trên mạng ảo nữa chứ nói gì yêu! Thế là tôi vào xem thôg tin nhà anh thấy anh đến từ Thái Bình , hả sao ở xa vậy…, tôi bắt đầu thấy hối hận rồi… Nhưng tôi vẫn viết lên tường nhà anh hỏi anh ở Thái Bình nhưng đang học ở Buôn Ma Thuột hả. Anh nói nhà anh ở Buôn Ma Thuột nhưng quê ở Thái Bình.
Tôi bắt đầu tránh anh, những bài status anh viết lên tường nhà tôi, tôi đều xoá… Anh hay gọi tôi là tình yêu của anh… Anh xin số điện thoại của tôi nhưng tôi không cho, tôi xóa hết những bình luận anh kêu tôi là vợ iu…
Anh có được số điện thoại của tôi từ nhỏ bạn thân, anh nhắn tin cho tôi nhưng tôi không trả lời, anh toàn nhắn những tin nhắn nhảm nhí như những câu truyện cười nhàm nào là…”Em đẹp nghiêng xe máy, đổ xe đạp, lật ô tô… em là ai…..em là ổ gà’. Cái truyện mà tôi nhận được liên tục từ anh, phải nói là tôi ghét cái truyện này cực kì… Đương nhiên là tôi không thèm trả lời.
Tôi hỏi anh là ai, tên gì, ở đâu, sao biết số điện thoại của tôi… Anh nói nói bé Vỹ cho anh, tôi cũng đoán ra là anh, tôi hỏi:
- Thành Đạt đúng ko?
- ừm, biết rồi à! hihi
Thế là tôi gọi ngay cho bé Vỹ la cho một trận ngay vì cái tội cho số lung tung mà không hỏi ý kiến… Ừ thì bữa nay biết số của anh rồi đó, nhưng tôi chẳng thèm lưu. Nhớ là một buổi tối buồn vì ở phòng một mình, anh gọi tới và tôi đã nói chuyện với anh, lần đầu tiên nói chuyện nghe giọng cũng hay hay, nói chuyện thấy cũng vui vui. Biết thêm nhiều điều về anh… Nói tùm lum chuyện cả. Thế là tôi với anh thân nhau hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn…. Và rồi thân nhau hồi nào không biết…
Tôi cho anh nick yahoo, tôi với anh hay thức khuya nói chuyện với nhau sau mỗi lúc anh học bài xong… Cứ qua 12h lại chúc nhau ngày mới… Buồn cười… Anh kể cho tôi nhiều chuyện lắm…tôi cũng vậy… Nhiều đến nỗi giờ tôi không thể nhớ nổi những gì anh đã kể cho tôi nữa.
*
Gần tới sinh nhật 20 của tôi, anh nói sẽ gửi quà cho tôi, anh nói cho anh địa chỉ. Tôi chỉ muốn thử xem anh phải là một người tính toán, ki bo hay không thôi… tôi cho anh địa chỉ… Tôi cũng nghĩ anh đùa vì tại sao phải gửi quà cho một một người đang cách xa mình 600km chứ…
Thật sự thì tôi đâu cần quà, những thứ vật chất ấy rồi cũng sẽ cũ và quên lãng đi thôi… Tôi nhận được khá là nhiều quà trong ngày sinh nhật 20 từ bạn bè, nhưng điều tôi thích nhất là cái thiệp anh tặng, nó quá là ấn tượng làm tôi cứ mỗi lần đọc là buồn cười…
Sinh nhật anh tôi cũng gửi quà về cho anh, tôi luôn muốn sự công bằng mà, quà thì biết chọn gì đây, quà gì sẽ làm cho a vui là được… Tôi nhớ đến một thứ tôi học được từ bạn bè, tôi sẽ làm một cái vidieo lưu vào một cái đĩa để tặng anh, tôi đã chuẩn bị khá là tốt nhưng tới lúc cần thì cái phần mềm ấy lại lỗi, buộc tôi phải làm lại trong 2 tiếng và tất nhiên tác phẩm trong 2 tiếng ấy không làm tôi hài lòng lắm… Sinh nhật anh cũng là khoảng thời gian tôi bận bịu với thi cử, lịch học dày đặc… Tôi đã mua một cuốn sách tặng cô em của anh vì sinh nhật cô bé sau sinh nhật anh một ngày…
Tôi nghĩ cái đĩa ấy anh chỉ xem một mình thôi nên không dặn anh gì cả, thế mà anh mang mở cho cả nhà xem luôn, tôi thấy ngại, tôi chỉ muốn cho mình anh xem thôi, chứ ai mà xem chắc cười tôi chết mất… Tôi hứa sẽ lên nhà anh chơi khi tôi được nghỉ hè… Tôi nói với cô em của anh tôi với anh chỉ là bạn bè nhưng có vẻ cô bé không tin vì đã đọc được những tin nhắn tôi nhắn cho anh…. sến cực lun… hihi.
Lần đầu tiên đi xe buýt đến một nơi xa lạ, tôi cũng nhận được khá là nhiều lời khuyên, tốt có, xấu có…nhưng tôi vẫn muốn mạo hiểm một lần. Phải đi hai trạm xe buýt… Giờ tôi vẫn nhớ cái hình ảnh lần đầu tiên gặp anh lúc anh chạy xe ra chở tôi… buồn cười… Tôi cũng có chút hồi hợp và lo lắng khi quyết định xuống nhà anh, ăn mặc như thế nào, nói chuyện như thế nào, ứng xử như thế nào?…trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, cũng may nhà anh hiếu khách nên cũng làm tôi bớt chút lo lắng… Anh chẳng giúp tôi lúc nói chuyện với nhà anh, làm tôi cứ ngại ngùng… Tôi hỏi anh nhà vệ sinh ở đâu chỉ cho tôi để tôi đi tè, anh nói ra vườn tiêu ấy…lúc đó không giải quyết không được nên tôi đành phải… Những kỉ niệm đó làm sao tôi có thể quên được…
Anh chở tôi đi dạo quanh thành phố, mời tôi ăn kem, tôi nói cho anh nghe về toi và cho anh quyết định chuyện tình cảm… Anh và tôi đi dạo một vòng quanh nhà thờ, cái cảm giác được anh khoác vai, che nắng cho tôi làm cho tim tôi đập rộn ràng, cảm giác được che chở, hạnh phúc làm sao ấy… Tôi thích cái cảm giác tựa đầu vào vai anh, vòng tay ôm anh khi ngồi sau xe… Cảm giác ấy có lẽ sẽ không bao giờ quên, lần đầu tiên ôm một người con trai trên phố đông người, cảm giác hạnh phúc, tim cứ đập mạnh lên vậy… Ngồi trên ghế tựa đầu vào vai anh, anh hôn lên má tôi làm tim tôi cứ thổn thức lên thế. Anh cầm tay tôi nói sẽ che chở và yêu tôi mãi mãi…và tôi đã biết con tim tôi đã đập lỗi nhịp từ ấy… Rồi cuộc gặp gỡ nào cũng phải chia tay, tôi hôn anh và lên xe buýt về nhà…… Tại sao tôi lại mạnh mẽ thế, thật sự tôi cũng không hiểu, tôi đang làm theo trái tim mách bảo hay chăng… Có lẽ tôi đã yêu anh…
*
Cái thiệp tôi tặng anh cũng khá là thú vị… Đó là cách tôi xem anh có trân trọng quà tôi tặng anh không…^^… Tôi và anh chưa bao giờ cải nhau cả, tôi khuyên anh anh sẽ nghe, anh khuyên tôi nếu thấy đúng tôi cũng nghe, vì thế tôi và anh chưa bao giờ to tiếng với nhau cả… Đôi lúc anh cũng làm tôi bực, nhưng chưa lần nào tôi giận anh cả… Tôi không phải là một người cao thượng nhưng cũng ko phải là một người quá ích kỷ nên rất ít khi giận người khác…
Anh hứa sẽ lên nhà tôi chơi sau khi anh thi xong… Nhưng thi xong anh có quá nhiều việc phải lo, việc gia đình ba ốm, dẫn em đi thi, đi đám cưới giúp ba, làm việc nhà giúp mẹ… Nên anh không có nhiều thời gian để quan tâm tôi, nếu nói không buồn thì đó là nói dối nhưng nói buồn thì tôi thấy mình ích ký quá thì phải…
Anh hay nói với tôi mỗi khi anh làm việc mệt anh nhớ tới tôi và anh hết mệt… Tôi thật sự rất vui vì điều đó…. Và rồi anh cũng cho tôi một cái hẹn lên nhà tôi chơi… Ông trời cũng khéo trêu người thật, bữa đó mưa to lắm, chắc anh không qua được… Nói không buồn nhưng lòng lại rất buồn, đóng cửa phòng, bật nhạc thật to… Chắc ông trời cũng hiểu nỗi lòng tôi nên trời nắng lên, thế là anh đến bên tôi… Tôi nói đùa với anh muốn tới nhà tôi phải gửi xe và đi qua đò, nhìn mặt anh lúc ấy buồn cười thật…. tôi hỏi anh đi tiếp không hay về, may mà anh nói lỡ đi rồi đi luôn…sự thật là nhà tôi không phải đi qua đò…. Hihi.
Chuyện gì anh cũng kể cho tôi nghe nên tôi biết anh tin tưởng tôi nhiều lắm….tôi cũng vậy tôi tin anh nên nhiều chuyện riêng tư tôi cũng kể cho anh nghe, những bí mật của tôi tôi cũng cho anh xem. Tôi và anh có nhiều dự định hẹn hò lắm nhưng chẳng có cơ hội…. Tôi viết những điều ngốc nghếch tôi tự nghĩ ra lên giấy và gấp thành những con hạc, nhờ nó mang yêu thươg đến anh… Chắc anh đọc được anh sẽ bảo tôi là người ngốc nhất còn sót lại quá… Hìhì.
*
Anh bỏ nhà đi, chuyện mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, khi anh buồn, anh bế tắc anh có nhớ về tôi không? Những suy nghĩ đó làm tôi buồn… Hồi trước có chuyện gì buồn, chán , mệt mỏi tôi đều than với anh và tôi đã hết buồn… Còn bây giờ buồn chỉ biết ngồi nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc mong manh đã qua, tôi tìm cho mình một khoảng lặng… Nhiều lúc tôi nhớ anh lắm, nước mặt tôi cứ rơi theo suy nghĩ, và giờ đây ngồi viết ra những điều này nước mắt tôi cũng rơi… Tôi đang kiếm tìm những hạnh phúc đã qua hay chăng… Những lời hứa tôi không đặt lên trên niềm tin tôi dành cho anh… Tôi tin anh vì tôi biết anh cũng yêu tôi! Nhiều lúc muốn yêu ai đó trọn vẹn cũng khó thật, cuộc sống luôn áp đặt nên tình yêu luôn phải thử thách…
Tôi và anh đã chia tay, tôi đã buồn và khóc, đó là điều tôi không hề muốn nghe… Tôi chỉ biết khi không còn yêu nữa thì có quá nhiều lí do để chia tay, tôi cũng chẳng muốn hỏi vì tôi sợ câu trả lời từ anh sẽ làm tôi bị tổn thương. Cứ mãi trong suy nghĩ tôi và anh là 2 mãnh ghép không thuộc về nhau là đủ với tôi rồi…
Một người chỉ với vài lần gặp gỡ nhưng đã để lại ấn tượng đặc biệt nơi con tim tôi… Tôi chợt giật mình khi nhận ra bắt đầu là giả tạo nhưng kết thúc lại thấy mình quá thật lòng…
*
Hôm nay…Có lẽ tất cả sẽ trở lại, tôi, chỉ mình tôi tự lực tất cả, tôi không dựa dẫm, tôi không buồn nữa. Tôi đã xóa tất cả, những hình ảnh trong tâm trí, mọi tin nhắn khó quên, mọi lời yêu ngọt ngào, mọi entry…. cho tất cả.
Khó quên lắm chứ nhưng biết phải làm gì… Mệt lắm rồi, đau cũng lắm rồi… Mình nhận được gì chứ hình như là nước mắt, hình như là tổn thương… Nhận được rồi thì phải cho đi thôi… tình bạn, sự kiêu hãnh, sự mạnh mẽ, điều mất nhiều nhất là lòng tin… Không còn dám tin vào bất kì ai… Không còn muốn nghe giải thích, bây giờ cảm giác sợ lun đeo bám…
Chẳng hiểu sao mắt cứ ướt nhòe, môi khẽ rung lên… Cả buổi tối ngồi nghĩ sao phải thế này chứ… Rồi lại cười buồn cho một cuộc tình vừa mới chớm nở đã phải chia xa….. Vậy thì phải quên thôi, quên thật thôi…Chắc có lẽ lần này là thật rồi….
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét