(Chuyen tinh online) Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang tinhyeuonlineteen.blogspot.com : Tao Ghét Mày Phần 04
Chuyện tình online
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tao Ghét Mày Phần 04 | Truyện Teen | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/tao_ghet_may_ph_n_04/2012-01-14-915#ixzz2ihQdEF5j
Chương X
Bênh viện
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 7 - 06/11/2010
- Khổ ghê! Tại đuổi theo thằng này mà trời mưa. Có mỗi một cái dù sao che được cho cả hai đứa.- Nó chép miệng lắc đầu. Xông thẳng vào màn mưa, nó đi theo con đường lúc nãy về nhà Hoàng
- Cái con nhỏ này. Về tới nhà cũng không chịu trả áo khoác cho mình nữa. Làm giờ lạnh quá đi- Hoàng vừa đi vừa run cầm cập. Hoàng đi vào một ngõ vắng cho đỡ mưa mà không biết trong đó có một đám du côn đang tụ tập
- Cái thằng này đâu rồi không biết. Đi gì mà nhanh dữ vậy?- Nó tức tối vì đã gần đến nhà Hoàng mà vẫn chưa thấy tăm hơi nó đâu. - Ghét rồi. Cho lạnh luôn.- Nói rồi nó quay người đi thẳng về nhà. Và nó chui vào một ngõ tối cho đỡ gió. Ở đó, cái người nó đang tìm kiếm đang gặp nguy hiểm
- Mày có biết mày vừa xâm nhập vào lãnh thổ của tụi tao không?- Đám du côn có khoảng 6 thằng. Thằng cao nhất, có vẻ là thủ lĩnh nói với Hoàng.
- Tôi xin lỗi. Tôi không biết.- Hoàng nhận ra ngay bản chất hung hăng của tụi này và ngay lập tức rút lui. Nhưng chúng đã chặn Hoàng lại.
- Không dễ thế đâu công tử à.- Bọn chúng nhìn Hoàng từ trên xuống dưới. Tất cả đều là hàng hiệu đủ để biết Hoàng là một công tử nhà giàu.
- Tôi không phải công tư nào cả. Xin lỗi các anh nếu tôi làm gì sai. Bây giờ tôi xin về- Hoàng vẫn nói giọng bình thản
- Muốn đi phải nộp tiền đã- Thằng đó cầm lên một khúc cây ngắn
- Nếu không thì sao?- Khuôn mặt Hoàng đanh lại, người căng cứng
- Thì mày phải bước qua xác tụi tao đã. - Nói xong, thằng đó ra hiệu cho đồng bọn xông ra đập Hoàng. Hoàng chống cự nhưng đúng là công tử thật. Đánh trả lại cũng không biết làm sao. Ngay lúc đó, nó đi ngang qua, tò mò nhìn vô nó thấy khuôn mặt baby kute đó. Nó xông vào
- Nè, làm gì đó?- Đúng là lớp trưởng thật. Giọng nó rất to và đanh thép. Mỗi tiếng nó nói đều chưa đầy uy quyền. Bọn đàn em lập tức dừng lại
- Cô em xinh đẹp. Đi đâu vô đây?- Thằng cầm đầu nở một nụ cười gian manh
- Thả bạn tao ra- Nó ăn nói cứ như dân giang hồ. Hoàng vẫn còn đau quá, đang ngồi tựa lưng vào tường.
- A con này láo- Thằng đó tức giận , xả không biết bao nhiêu là lời nói thô tục với nó. Nó vẫn cứ điềm tĩnh, một tay thọc vào túi áo nhắn tin cho ai đó mà không ai nghĩ ngờ hành động của nó.
- Thả ra ngay. - Nó vẫn chất giọng đó, lần này có vẻ quyền lực hơn nữa
- Muốn thả thì đánh tao đi. Một chọi một.- Thằng đó ngang nhiên đứng trước mặt nó mà khiêu khích. Nó vẫn rất bình tĩnh
- Nhưng phải kêu bọn đàn em của mày thả bạn tao ra. Sau đó tao với mày tay đôi- Nó lườm thằng cầm đầu làm thằng kia nóng máu
- Thả nó ra. - Thằng này khoát tay, tức thì nó bước tới bên Hoàng, mặc cái áo khoác lại cho khổ chủ. Rồi nhìn thằng cầm đầu
- Dù sao mày cũng là con gái. Tao chấp mày đánh trước.- Thằng này vừa nói vừa giờ bộ mặt gớm ghiếc ra sát mặt nó, đám đàn em cười hô hố, tỏ vẻ khinh bỉ
- Vậy tao không khách sáo- Nó cười khẩy, tung thẳng một quả đấm vào mặt thằng kia. Tiếp đó là những cú đá ngàn cân, những cú ra đòn rất quyết liệt. Thằng kia bị trúng đòn bất ngờ. Liền phản công nhưng nó đã tránh đựơc. Ngay lúc đó, tiếng còi cánh sát hú lên. Đám đàn em chạy bán sống bán chết. Thằng cầm đầu vẫn còn giận lắm. Thằng đó cầm một thanh gỗ phang vào đầu nó nhân lúc nó không để ý. Tiếng Huy từ ngoài chạy vô hét tên nó cảnh giác
-Lệ Mai. Cẩn thận!
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Nó giơ tay ra đỡ, chuẩn bị cho một cú đánh trời giáng. Nhưng nó ngạc nhiên là mình vẫn không sao. Bời vì cậu bạn có khuôn mặt baby kute đã đỡ giùm nó. Đầu cậu bạn rỉ máu. NÓ hét lên, đánh thằng kia tơi bời trước khi cảnh sát kịp xông đến.. Tiếng xe cứu thuơng vang lên, nó cùng Huy đưa Hoàng vào bệnh viện. Băng của thằng kia đã bị tóm gọn. Hoàng đang ở trong phòng cấp cứu. Hoàng đã nằm như thế đươc nửa tiếng rồi, mẹ Hoàng và nhỏ Thư chạy tới bên nó
- Hoàng đâu rồi con?- Mẹ Hoàng sốt sắng hỏi nó
- Hoàng đang trong phòng cấp cứu, vẫn chưa bíêt thế nào- nó trả lời mà mắt cứ nhìn đâu đâu. Nhìn nó như người mất hồn. Huy nhìn nó ái ngại, kéo mẹ Hoàng và nhỏ Thư ra chỗ khác cho nó được yên tĩnh.
Nó nhìn vào trong phòng cấp cứu mà bất giác rùng mình. Nó thở hắt ra, nước mắt khẽ tuôn rơi. Chính nó cũng không biết tại sao mình lại khóc. Nó nghĩ ngời lan man " Ngốc ạ. Ai bảo mày đỡ cho tao chứ. Mày mà có mệnh hệ nào thì sao tao sống nổi hả. Thiệt tình. Tao ghét mày . " Nó không nghĩ đựoc nữa. Nó ngồi xuống ghế ở hành lang, ngủ thiếp đi. Nó mơ một giấc mơ ngắn ngủi. Nó mơ thấy môt đám tang. Của một người có khuôn mặt baby kute. NÓ hét toáng lên
- Không!!!- Nó choàng tỉnh giấc. Giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Huy đang ngồi cạnh nó. Cậu bạn khẽ mỉm cươi trấn an nó
- Lệ Mai. Dậy đi nào. Hoàng không sao rồi. Nó đang ở phòng hồi sức cấp cứu. Không phải lo nữa rồi
- Hic hic.- Nó khe khẽ khóc
- Thôi nào. Mọi chuyện qua rồi- Huy vòng tay khoác lấy vai nó- Ngủ đi! Tất cả đã ổn rồi- Huy kéo sát đầu nó vào vai mình. Nó yên lặng, không khóc nữa mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của cậu bạn dễ thương.
Sáng hôm sau, nó tỉnh giấc. Nhìn sang bên cạnh, thấy Huy vẫn cứ vòng tay như thế từ tối qua. Nó cảm động quá, mi mắt rưng rưng. Nó không nỡ đánh thức cậu bạn dậy. Nó khẽ cựa mình, bất chợt, Huy choàng tỉnh giấc.
- Dậy rồi hả mày?- Huy nhìn nó khẽ cười
- Uhm. Cảm ơn mày- Nó cũng cười lại với cậu bạn
- Thôi. Vô xem Hoàng thế nào rồi.
Ở trong phòng hồi sức, Hoàng đang nằm đó. Bên cạnh là nhỏ Thư. - Hi Thư- Nó mỉm cười chào cô bé
- Chào anh chị. Mẹ em mới vừa về. May quá. Có anh chị ở đây. Anh chị coi anh Hoàng giùm em nhe. Em chạy đi mua đồ ăn sáng với. Đói quá chịu không nổi- Nhỏ Thư nói liến thoắng rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Nó và Huy ngòi xuống hai cái ghế cạnh đó. Chợt, mi mắt Hoàng chớp chớp. Nó mừng quá, nắm lấy tay Hoàng. Huy nhìn thấy cử chỉ của nó chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu
- Mày tỉnh rồi hả?- Nó hỏi Hoàng
- Uh. Đầu còn hơi đau. Đây là bệnh viện hả?- Hoàng vẫn còn tỉnh táo lắm
- Vậy là được rồi. Tao chạy ra ngoài mua đồ ăn. mày ở đây với Lệ Mai nhe- Huy nói xong, nháy mắt với Hoàng một cái mà không để cho nó thấy rồi chạy ra ngoài
- Mày ngốc thật đó. Sao tự nhiên lại đỡ cho tao làm gì?- Nó trách Hoàng
- Chứ để bây giờ mày cũng đang nằm trên giường bệnh với tao hả?- Hoàng cãi lại- Ai mới ngốc đây không biết.
- Hì. Mày mới là đồ ngốc đó. Làm sao tao bị thương được- Nó vênh mặt lên
- Sao không hả?
- Đai đen Karate, giải nhì võ thuật trẻ năm 2005 mà bị thương mới lạ à- Nó nói với Hoàng
- Thật á?- Hoàng trố mắt ra nhìn nó
- Chứ sao. Bộ mày nghĩ tao tầm thường lắm hả?
- Không. Tao chỉ nghĩ rằng thông thường mày phải là người bị nạn. Sau đó tao wánh tụi nó, mày đỡ thanh gỗ đó cho tao mới giống fim Hàn Quốc chứ. Đằng này thì ngược lại hoàn toàn.
- Haha. Mày mà cũng coi fim Hàn hả?- Nó cười khanh khách
- Hứ. Làm như tao đây băng giá lắm không bằng- Hoàng làm mặt giận như trẻ con
- Thôi mà. Hìhì............ Dù sao mày cũng ngốc quá đi- Nó vẫn nhất quyết kêu Hoàng ngốc. Không chịu thay đổi chính kiến
- Thiệt tình. Sợ mày luôn á- Hoàng giận dỗi quay sang bên kia. Còn nó thì cứ khúc khích cười.
- Hehe. Tối qua tao mà ở nhà là hôm nay mày hết sống đó nghe chưa!
- Hì. Dù sao thì....................tao cũng cảm ơn mày nhiều lắm- Hoàng nắm lấy tay nó, mặc kệ đống dây nhợ lằng nhằng của máy đo điện tâm đồ. Ở ngoài cửa, Huy và nhỏ Thư đã nhìn thấy hết. Kể cả khuôn mặt đỏ ửng dễ thương của nó.
- Mày mà cũng biết cảm ơn hả?- Nó lại đùa
- Có lẽ.- Tim Hoàng đập thình thịch. Bây giờ thì không chỉ có Hoàng biết trái tim mình đang đập ra sao mà cả nó cũng biết nữa. Máy đo điện tâm đồ của Hoàng đã tố cáo tất cả. Tim nó cũng đập nhanh. Hoàng khẽ thì thầm với nó
- Tao thích mày- Nhưng trớ trêu thay, lúc đó bệnh viện có một ca cấp cứu khác nên nó không thể nghe thấy. Nó hỏi gặng
- Gì cơ? Tao nghe không rõ
- Con quỷ này. Đáng ghét. Không nói nữa- Hoàng đỏ mặt, ghét thật" Tự nhiên lại......Làm sao mà nói lại được lần thứ hai đây?"-Ai biểu mày không chịu lắng nghe
- Không chịu nói hả? Cho mày chết luôn- Nó đứng dậy, bước ngay ra ngoài. Không biết nó có nghe thấy Hoàng nói gì không? Nó nở một nụ cười. Nụ cười toả nắng như khuôn mặt baby kute kia trong giường bệnh.
Chương XI
Karate vs Akido
---o0o---
Ngày đăng: CN - 07/11/2010
Hoàng đã nằm trong bệnh viện đựơc 3 ngày rồi. Ngày nào nó cũng vào thăm nhưng chưa lần nào Hoàng tìm được cơ hội thích hợp để nói với nó câu đó lần thứ hai. Mỗi lần vào, nó đều đem theo sách vở học trên trường giảng bài cho Hoàng. Hoàng bình phục rất nhanh. Có lẽ vì thấy nó, thấy nụ cười của nó. Nhưng cái điều mà Hoàng ghét nhất, đó chính là ngày nào nó cũng vào với Huy. Hôm nay là Chủ nhật, cũng là ngày Hoàng xuất viện. Nó và Huy đến thật sớm.
- Hey, khoẻ hẳn chưa?- Huy hỏi Hoàng, đúng cách lũ con trai nói chuyện với nhau.
- Rồi. Mai phải đi đập phhá một trận mới được. Nằm hoài trên giường bệnh ngứa ngáy tay chân quá- Hoàng tươi cười đáp lại.
- Khoẻ ròi thì dậy. Tao thu dọn đồ đạc cho. Mày với thằng Huy về trước- Nó ra lệnh
- Tuân lệnh lớp trưởng- Cả Hoàng và Huy đều đồng thanh hô, tay đưa lên chào làm nó không khỏi phì cười
- Biết điều thì biến- Nó chống nạnh- Biết bản cô nương là lớp trưởng còn ngồi đó mà đùa
Nói rồi, Huy và Hoàng đi ra ngoài hành lang đợi nó. Mẹ Hoàng đang làm thủ tục thanh toán viện phí. Nó đang dọn mấy cuốn sách thì thấy có rơi ra một tấm hình. Nó đang định cúi xuống nhặt lên xem thì bất thình lình, Hoàng chạy vô
- Ey, Lệ Mai. Không được đụng vào- Hoàng xông thẳng vô trong, nhặt tấm hình lên rồi chạy biến ra ngoài, không kịp để nó nói câu nào
- Cái gì mà thằng Hoàng giữ kĩ vậy ta?- Nó lẩm bẩm rồi lại cúi xuống dọn đồ. Lát sau, nhỏ Thư bước vô trong phụ nó.
Ở bên ngoài, Hoàng vừa đi vừa nhìn tấm hình vừa lẩm nhẩm:" Khỉ thật! Không biết nó đã thấy tấm hình đó chưa nữa?"
Trời hôm nay đẹp thật. Xanh không một gợn mây. Sau khi đã hộ tống Hoàng về nhà, nó và Huy sóng bước về nhà. Vừa đi, hai người tồn tại trong đầu hai dòng ý nghĩ khác nhau. Lúc đi ngang qua trường cấp một, Huy rủ rê nó
- Ey Mai. Ăn kem không?- Huy chỉ tay vào một ông già với cái xe đạp và thùng kem to đùng ở đằng sau. Xung quanh có mấy nhóc nhỏ xíu cũng đang đợi
- Uh.- Nó nhìn cảnh đó thấy buồn cười. Nhớ lại ngày xưa anh Bảo cũng hay mua kem cho nó. Đám con nít vây quanh ông già ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và Huy.
- Ôi chao. Hai anh chị này lớn rồi àm còn đi ăn kem con nít kìa- Một nhóc kêu lên. Nó phì cười. Còn Huy thì đùa nghịch
- Chứ lớn thì không được ăn kem hả? Ông cho con hai cây
- Anh lớn thì phải nhường con nít chứ- Mấy đứa đang đứng đằng sau phản đối. Cuối cùng thì nó và Huy đành phải đợi lũ nhóc mua kem xong mới ăn được. Nhưng trớ trêu thay, thùng kem chỉ còn một cái.
- Mày là con gái ăn kem không tốt đâu. Để tao ăn cho- Huy nói rồi cầm cây kem cắn luôn, không cho nó miếng nào
- Ê, đồ ăn gian. Chính mày rủ tao đi ăn kem mà. Trả đây. Con gái thì sao chứ- Và thế là nó và Huy cứ giành qua giành lại cây kem như hai đứa con nít. Ông già bán kem nhìn thấy cũng lắc đầu cười. Cả tụi nhóc nữa. Hai đứa cứ cắn qua cắn lại rồi cuối cùng cây kem cũng hết. Chính nó cũng không nhận ra nó và Huy đã cùng ăn hết một cây kem như thế nào. Chỉ biết đó là cây kem ngon nhất mà nó từng ăn. Cây kem giá 500 đồng .
- Trời đẹp thế này mà đi vè thì phí nhỉ!- Huy ngước nhìn trời, nói một câu bâng quơ
- Ừ. Trời đẹp thật.- Nó cũng phải gật gù đồng ý
- Đi chơi không?- Huy chìa tay ra rủ nó đi
- Đi- Nó cười đồng ý nhưng không nắm tay cậu bạn. Nó bước lên trước, mắt không rời bầu trời xanh- Nhưng đi đâu?
- Đi bất cứ nơi đâu mày thích. Hay đi lượn một vòng kiếm đồ ăn nhé!- Huy đề nghị
- Ok. - Gì chứ nói đến ăn là mắt nó sáng liền hà.
Nó và Huy cứ vừa đi vừa chọc ghẹo nhau rất vui. Người đi đường nhìn tụi nó cũng không khỏi bụm miệng cười. Thật trẻ con. Mà Huy cũng thật vui tính. Nó và Huy cứ cười không ngớt, làm rộn vang cả con đường.
Buổi chiều, nó đang nằm trong phòng lướt web thì nhỏ Thư em Hoàng qua rủ nó đi chơi.
- Chị Mai ơi! Đi chơi với em không?- Trông cô bé vẫn thật dễ thương. Mái tóc dài ít khi cột nay đã được buộc lên gọn gàng. Cả chiếc kẹp nơ hồng hồng cũng biến mất. Thay vào đó là kẹp tăm cổ điển màu đen. Cả style ăn mặc của cô bé cũng khác trước. Thay vì váy hay quần lửng, cô bé mặc jeans và áo phông trông thật "bụi". Và cũng thật dễ thương.
- Ủa, sao bữa nay em khác quá zậy?
- Em muốn đăng kí đi học võ giống chị- Nhỏ Thư nói làm nó đang uống nước, suýt chút nữa đã phun ra ngoài rồi
- Hả?- Nó ngạc nhiên hỏi lại
- Thật mà. Em muốn đi học cho anh Hoàng lác mắt. Chị đừng nói với anh Hoàng nha!
- Ok. Nhưng mà em định học cái gì?
- Karate- Cô bé đáp mà không suy nghĩ
- Được thôi.- Nó lồm cồm bò dậy, xỏ cái áo khoác ra ngoài rồi khoác vai nhỏ Thư bước đi.
Đó là một lò võ rộng. Có cả Karate, Aikido và Vovinam nữa. Mỗi khu vực được ngăn cách bởi một bức tường cao. Nó bước vào đăng kí. Nó đăng kí cả cho nó và nhỏ Thư làm cô bé trố mắt ra nhìn
- Chị giỏi rồi đăng kí chi nữa?
- Chị đã giỏi thì có người còn giỏi hơn nữa. Vả lại, lâu không tập, chị cũng kém đi chứ
Nó và nhỏ Thư bước vào trong. Sau khi mặc bộ võ phục, đai trắng, nó cảm thấy buồn cười. Đã bảy năm kể từ khi nó không đeo đai trắng nữa. Nó đã đai đen. Không những thế nó đã tam đẳng. Cấp bậc của nó không thấp thế này. Ngày học đầu tiên, người dạy tụi nó là anh Võ Khánh Đạt. Anh Đạt có nước da ngăm đen, mái tóc màu đen huyền và khuôn mặt.........khá quen thuộc.
- Tôi tên là Võ Khánh Đạt. Tôi sẽ là người dạy các bạn vào những ngày chủ nhật và thứ ba. Mỗi tuần chúng ta chỉ học ba buổi nên buổi còn lại sẽ do một người khác đảm nhiệm. Mong các bạn sẽ hợp tác.- Nói xong, anh Đạt cúi gập người chào. - Đầu tiên, tôi sẽ chỉ cho các bạn một số đòn thế của Karate. Mỗi bạn sẽ lần lượt lên đây nhé và các bạn hãy tận dụng hết tất cả những điều mình biết nhé. Có thể sẽ rất hữu ích cho tôi trong việc dạy các bạn
Người đầu tiên bước lên là một anh chàng khá đô con. Anh ta nhanh chóng bị hạ gục. Lúc này nó mới quan sát những người còn lại. Lớp có khoảng 20 người. Hầu hết đều trạc tuổi nó và nhỏ Thư. Người kế tiếp là nhỏ Thư. Cô bé khá là lúng túng. Anh Đạt lắc đầu khi thấy bộ mặt nhỏ Thư, anh ra đòn rất nhẹ nhàng. Và tất nhiên, nhỏ Thư ngã xuống nhưng không đau đớn gì. Người kế cuối, một cô gái tóc ngắn bước lên. Cô gái có vẻ rất tự tin. Ra đòn khá chính xác và cũng rất mạnh. Nhưng đây là Aikido. Anh Đạt cũng khá ngạc nhiên về việc có một môn sinh Aikido trong lớp Karate. Cô gái đã thua. Dĩ nhiên rồi. Người cuối cùng là nó. Nãy giờ nó đã quan sát. Anh Đạt chắc chỉ ở Tam đẳng như nó là cùng. Nó tự tin bước lên. Chiều cao của nó chẳng là gì so với anh Đạt. Nhưng dáng vẻ tự tin của nó làm anh nhoẻn miệng cười. Dưới lớp, mọi người quan sát và lo lắng cho cô gái yếu ớt như nó. Chỉ có nhỏ Thư và "chị Aikido" hồi nãy là vẫn cười.
- Em cứ thả lỏng người nhé. Anh sẽ không ra đòn nặng đâu. Cứ tự tin thể hiện hết những gì em có.- Anh Đạt cười với nó.
- Dạ vâng.- Nó tự tin đáp lại.
Anh Đạt đợi hoài không thấy nó ra đòn hay xuống tấn phòng thủ, anh chủ động tấn công trước. Nó vẫn cười, hất mái tóc sang một bên. Nó nghiêng người né đòn rồi lấy chân anh Đạt làm điểm tựa, nó tung người lên, giơ chân đá một cú thật mạnh rồi lấy tay chắn ngang. Anh Đạt té xuống. Phần thắng thuộc về nó chưa đến 30 giây trước con mắt thán phục của mọi người.
- Em...............Có thật là mới chỉ đai trắng không vậy?- Anh Đạt đứng dậy, khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên
- Ơ, không...............Em đi học cho vui- Nó ấp úng
- Em đã ở đai nào vậy?- Anh Đạt hỏi gặng
- Tam đẳng huyền đai- Nó tự hào khi nhắc đến danh hiệu đó
- Hèn chi. Anh mới chỉ Nhị đẳng. Em hãy qua đăng kí lại đi nhé.- Anh Đạt nhìn nó lắc đầu- Em không học được lớp này đâu.
- Sao vậy ạ?- Nó trơ mặt ra nhìn
- Vì cô giáo kia còn tệ hơn anh nữa. Lớp này dành cho người chỉ mới nhập môn.
Nó đành phải bước ra ngoài phòng đăng kí. Nhỏ Thư không còn cách nào khác, ở lại học một mình. Nó bước ra ngoài, ngó sang lớp Aikido. Và thế là nó ..............hùng dũng bước vào. Bên đó cũng đang diễn ra quá trình thử trình độ học viên.
- Em thử được không ạ?- Nó lên tiếng hỏi thầy dạy bên đó.
- Được. Cứ tận dụng những gì em có nhé.- Thầy giáo khoảng 30 tuổi. Nó xuống tấn phòng thủ. Thầy tấn công. Thầy giáo rất dày dặn kinh nghiệm. Thế nên những đòn Karate của nó không còn phát huy tác dụng nữa. Duy chỉ có một người trong lớp Aikido nhìn nó chăm chú.
- Em nên qua bên lớp Karate của thầy Đạt. Tập luyện chung với anh ấy để lên đai sẽ tốt hơn học một môn võ mới như em- Thầy giáo nhận ra ngay nó học Karate- Em là Lệ Mai phải không?
- Sao thầy biết ạ?- Nó ngạc nhiên
- Thầy đã có lần xem em thi đấu trên TV. Thầy rất ấn tượng mặc dù em không phải là nhà vô địch.
- Em cảm ơn thầy ạ- Nó đứng nói chuyện với thầy một lúc rồi quay trở lại lớp anh Đạt. Anh Đạt đã quyết định đề nghị với trung tâm cho nó cùng anh đảm nhiệm lớp này và sẽ đi thi lên đai vào lần tới. Và khỏi phải nói cũng biết nhỏ Thư sung sướng đến cỡ nào. Giờ học kết thúc. Nó và nhỏ Thư tung tăng ra về. Trong võ đường, có một người nhìn theo hai đứa nó mà phì cười. Người đó mặc trang phục Aikido. Và người đó cũng không biết rằng bên lớp Karate, anh Đạt đã nhìn thấy hết mọi hành động của người đó. Người đó có..........................khuôn mặt baby kute và nụ cười toả nắng......................
Chương XII
Lập kế hoạch
---o0o---
Ngày đăng: Thứ 3 - 09/11/2010
Hôm sau, thứ hai đầu tuần, chào cờ, tất nhiên rồi. Mặc áo dài mệt thật. Đẹp thì có đẹp nhưng mà bất tiện quá. Nó ghét mang giày búp bê. Nó chỉ thích những đôi bata hoặc giày thể thao. Nó sở hữu cả một tủ giày thể thao nhưng chỉ có đúng một đôi để mặc áo dài. Chán thật. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
Dương đi rồi, sáng không còn ai chở nó đi học nữa. Huy thì chở Huyền. Đã đành là đi bộ rất mệt nhưng cũng rất vui mà. Vui nhất là khi gặp lại một người
- Ey Lệ Mai- Tiếng của một thanh niên đi xe máy đằng sau gọi nó
- Anh gọi em?- Nó ngơ ngác
- Chứ ai vào đây. Bộ không nhớ anh sao?- Anh chàng đó tỏ vẻ thất vọng
- Uhmmmmmmmmmmm- Đúng là nó không nhớ thật. Nó chỉ biết khuôn mặt ấy rất quen, quen lắm mà nó không thể nhớ ra
- Anh là Đạt bên lớp Karate nè. Mới gặp hôm qua mà sao quên nhanh thế?- Anh ta có vẻ trách móc
- A. Em nhớ rồi. Anh Võ Khánh Đạt. Em cnhớ cái mặt anh nó quen quen nhưng lại chịu không nhớ nổi đã gặp anh ở đâu- Nó gãi đầu phân trần
- Đi học hả?
- Dạ. - Nó mỉm cười đáp lại
- Học trường nào đó?
- Dạ em học Thăng Long.
- Lên xe đi anh chở đi. Anh cũng có việc đi ngang qua đó
- Dạ???- Nó còn đang bối rối thì anh đã kéo nó lên xe. Anh Đạt chạy xe khá nhanh.Không hiểu sao ngồi sau xe anh Đạt nó lại cảm thấy có cái gì đó rất đỗi thân quen
- Em học lớp nào? Anh cũng có một thằng em học lớp 10 đó
- Em học 10A2. Bạn ấy học đâu hả anh?- Nó hỏi lại
- Ủa, vậy là cùng lớp với nó rồi. Nhưng mà em của anh đã sang Singapore rồi. Nó tên Dương
- A!!! Thì ra anh là anh trai của Dương hả? Hèn chi em thấy giống giống. Võ khánh Dương và Võ Khánh Đạt. Thế mà em không nhận ra sớm ha- Nó ngạc nhiên thấy rõ
- À, thì ra em là cô bé tên Mai mà nó hay kể. Đúng thật nhỉ!- Anh Đạt gật gù nhận xét
- Đúng gì hả anh?
- Nó nói em rất hay cười.................
- ................- Nó đỏ mặt mà không biết nói gì
- Và học cũng rất chiến nữa.
- Hơ, thôi. Đến trường rồi. Em chào anh nha. Cám ơn anh Đạt đã cho em nhờ xe- Nó luống cuống leo xuống xe, vấp vô cái chân trống, ngã nhào. May thay, anh Đạt đã kịp giữ tay nó lại
- Cẩn thận chứ cô bé- Anh nói rất trìu mến làm nó đỏ mặt. Nó vội vàng chào anh rồi bước vô trường. Đợi cho đến khi bóng nó khuất hẳn, anh mới quay xe đi. Thật ra anh có công chuyện gì ở đây đâu. Chỉ là......................Anh Đạt nghĩ thầm:" Nó còn nói em rất dễ thương!"
Bước vô lớp, không khí vui tươi lại tràn ngập. Sắp Tết rồi mà. Chỉ cần học hết tuần này là lớp nó sẽ được nghỉ Tết. Nghĩ thấy vui thật đấy. Vô chỗ ngồi của mình, nó không quên liếc sang thằng bạn ngồi cạnh. Hoàng đang ngồi gục mặt xuống bàn, dáng vẻ coi bộ mệt mỏi ghê. Nó đang định lay Hoàng dậy thì Huy đã chụp lấy tay nó. Nó giật mình quay lại
- Để cho nó ngủ thêm một lát đi. Hôm qua nó thức tới gần 3 giờ sáng đó.
- Trời đất, làm gì mà thức khuya zậy?- Nó la toáng lên, Huy phải lấy tay bịt miệng nó lại kéo ra ngoài
- Tối qua cô Hạnh gọi điện nhờ nó làm bài thuyết trình ngoại khoá cho lớp. Hôm nay phải nộp mà cô quên khuấy đi mất. Mãi đến 9h tối qua cô mới gọi cho nó. Lúc đó nó đang đi chợ nữa mới khổ. Biết nó giỏi tin nhất lớp nên cô mới nhờ. - Huy giải thích cho nó
- Ờ, tội nghiệp nó quá ha- Nó nhìn vô lớp, ánh mắt ái ngại. Nó chép miệng- Khổ thân
- Ăn sáng chưa?
- Chưa. Định lát nữa lên canteen nè.
- Nghe nói hôm nay trên canteen có trò gì gì đó để đón Tết á. Nhờ vậy nên tiết tư được nghỉ đó.
- Thiệt hả?- Mắt nó sáng rỡ. Huy gật đầu- Oh yeah
- Làm gì vui dữ vậy chị hai?- Huy nói nhỏ, đủ để nó không nghe thấy. Huy mỉm cười nhìn theo nó rồi thọc tay túi quần quay vô lớp.
Giờ ra chơi, canteen thật đông. Canteen trường nó vốn đã rộng nay còn được kê thêm ghế. Nhìn cứ như là một show diễn vậy. Mà đúng thế thật. Luật chơi rất đơn giản. Những ai muốn được ăn free thì phải lên bục hát một bài. Còn không thì phải trả giá đắt gấp đôi. Ôi!!! Nó đang đói mà chỉ còn đúng 7 ngàn lẻ. Đủ để mua một ổ bánh mì. Chẳng lẽ nó không còn cách nào khác sao??? Đang suy nghĩ vẩn vơ, nó đã thấy nhỏ Vy lớp nó đứng trên bục. Nhỏ hát bài Ngày tết quê em. Bài hát hay quá. Nó thầm ngưỡng mộ nhỏ, lúc đó, nó cảm thấy tự ti về giọng hát của mình. Không ngờ, Huy và Hoàng đã đứng sau nó tự bao giờ. Vẫn cái dáng vẻ mệt mỏi, Hoàng vừa đi vừa ngáp. Còn Huy, cậu bạn hào hứng thấy rõ. Cũng phải thôi, nhỏ Vy vừa hát mà.
- Mày không định ăn sáng hả Lệ Mai?- Huy hỏi nó
- Có chứ. Nhưng mày nhìn luật chơi thì biết- nó uể oải đáp lại
- À, ra vậy. Sao mày không hát một bài đi?- Huy khích lệ tinh thần nó- Tao chưa được nghe mày hát bao giờ
- Thôi. Tao hát dở lắm. Không dám hát đâu- nó lắc đầu quầy quậy.
- Thế mày có muốn ăn không?- huy cao giọng hỏi
- Có chứ nhưng mà.......- Nó chưa kịp trả lời thì Hoàng đã ngắt lời nó
- Để tao hát cho- Hoàng lại quay về với khuôn mặt baby kute ngày nào. Tuy đôi mắt vẫn còn díp lại nhưng nụ cười trên môi đã cho thấy Hoàng khá hoà hứng. Hoàng bước đi làm cho Huy hơi khó chịu. Dù gì thì Huy cũng đã lên kế hoạch bắt nó phải hát. Thế mà Hoàng lại phá đám
-Uhm. Mình sẽ hát bài Đoản xuân ca.- Hoàng mới nói đến đó, đám con gái đã vỗ tay rào rào, hò hét inh ỏi. Dù gì thì vẻ đẹp baby kute của Hoàng cũng đã hút hồn khá nhiều người, trong đó có cả nó nữa.- Nhưng mình sẽ hát hay hơn...........nếu có bạn Lệ Mai hát cùng- Hoàng chỉ xuống dưới, nháy mắt với Huy rồi nở một nụ cười ranh mãnh. Trời đất ơi. Cái thằng này làm gì vậy chời? Nó nghĩ thầm. Khổ thân. Tụi bạn nó cứ đôn đốc nó lên. Cuối cùng, nó đã cầm lấy micro và hát. Nó hơi run nhưng ..................
- Woa. Giọng Lệ Mai cao quá
- Mai hát hay thật ý
- Cả Hoàng nữa kìa
- Cả hai trông hợp thật đó
- Nhìn cũng xứng đôi nữa
Tất cả những lời khen, lời trầm trồ đều làm nó thấy tự tin hơn. Huy nghe nó hát một đoạn rồi bỏ ra ngoài. Huy muốn nó hát, nhưng chưa bao giờ muốn sự việc lại xảy ra như vậy. Lời thán phục cuối cùng làm Huy thấy nhói lòng. Huy cũng không hiểu tại sao. Huy nhìn vô trong. Nó và Hoàng đang ăn chung một ổ bánh mì. Rõ ràng là đang rất vui...........Nhưng không có Huy. Tan học, nó về chung với Huyền. Huy chở nhỏ Vy về nhà nhỏ rồi tiện thể vô chơi. Nhà nhỏ Vy không lớn nhưng lại rất ngăn nắp. Huy ngồi xuống ghế, nói chuyện với nhỏ Vy trong khi nhỏ gọt trái cây cho Huy.
- Chuyện của mày và Mai sao rồi?- Vy hỏi
- Tao cũng không biết nữa!- Huy ngán ngẩm trả lời
- Không biết là sao? Tao đã phải đóng giả bạn gái của mày cả một học kì mà mày không làm nó lên cơn ghen được hả?- Nhỏ Vy trừng mắt nhìn Huy
- Chẹp. Thì biết vậy chứ sao giờ.
- Chẳng lẽ Mai không hề để ý đến mày?
- Tao không biết. Mày nghĩ cách giúp tao đi Vy. - Huy nài nỉ
- Mày thích nó thiệt hả?- Nhỏ Vy hỏi
- Maybe.....- Huy trả lời nhát gừng
- Vậy là có rồi. Tao còn lạ gì cái lũ con trai tụi mày. - Nhỏ Vy tỏ vẻ hiểu biết
- Không lạ thì giúp tao đi. Tao chỉ có mày là bạn thân từ cấp hai. Tin tưởng mày chứ biết tin ai bây giờ.
- Nhưng mà phải nghĩ cách. Mai đâu có dễ bị lừa.- Nhỏ gật gù, tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ- Mày có thấy hình như Hoàng thích Mai không?
- Mày cũng nhận ra vậy là đúng rồi- Huy buồn rầu đáp
- Đối thủ nặng kí đó. Xét về mặt ngoại hình á, mày cũng cao ráo đẹp trai nhưng nó chỉ thua mày có 3 phân, kèm theo khuôn mặt baby hút hồn hết đám con gái. Xét về mặt quyền thế á, nhà mày là nhà trọ, nhà nó là khách sạn, hơn nữa còn có nhà thuốc bên cạnh. Xét về mặt học tập, mày và nó năm nào cũng học sing giỏi nhưng mày nghĩ coi đã năm nào mày hơn phẩy nó chưa? Xét về tính cách á, con gái thường thích những chàng trai lạnh lùng, lâu lâu mới cười kìa. Nhưng mà tuýp người của nó thì tao không biết.- Mỗi lời nói của nhỏ Vy càng làm Huy thêm mất hy vọng - Nhưng mà mày có một lợi thế
- Lợi thế gì?- Khuôn mặt Huy tươi tỉnh lên
- Mai ở trọ nhà mày. Như vậy, khả năng tiếp cận của mày sẽ cao hơn. Vì vậy mày phải tìm cách phát huy thế mạnh này.
- Có lý. Nhưng tao phải làm sao?- Huy lại trố mắt ra hỏi
- Thì mày cứ giả bộ qua hỏi bài chẳng hạn. Qua càng nhiều càng tốt. Mày chưa nghe câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén à?- Nhỏ Vy bày kế cho Huy, khuôn mặt vẫn nở nụ cười đểu giả
- Được rồi. Tao về nhà đây. Tao sẽ qua phòng nó liền- Nói xong Huy phóng liền ra cổng. Chỉ kịp ngoía lại chào nhỏ Vy
- Thiệt tình. Mấy thằng này dại gái thấy ớn. Chỉ có mình là bình thường. Chỉ có anh đẹp trai của mình là number one thôi.- Nhỏ Vy vừa quay vô vừa mơ mộng tới anh chàng đẹp trai nào đó...........
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét