(Chuyen tinh online)Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang tinhyeuonlineteen.blogspot.com: Cái Mền 37 Độ Phần 1
Chuyện tình onine
Cái Mền 37 Độ
Blog tác giả :
@neuduocluachonbansechonlamgihomnay.wordpress.com
Các truyện khác cùng tác giả: Ôm tim anh bỏ chạy, Gối thư tình, Quán rượu Tình yêu...
Đời là bể khổ ~~~
Cái mền 37 độ - Chương 01 Đời là bể khổ
- Tao đã dặn mày không được giục xương gà cho Boss sao mày vẫn giục…
Tiếng gào đau đớn của một người con gái vang lên trong đêm tối bên hông căn nhà có xác một con chó con lông màu cà phê sữa. Sau đó là những tiếng nấc uất nghẹn trong cổ họng của cô gái. Cô đưa bàn tay run rẩy ra vuốt lớp lông mềm mại trên đầu và lưng của chú chó nhỏ. Tối hai hôm trước Boss vẫn còn vẫy đuôi mừng rỡ khi cô đi làm về, vậy mà bây giờ nó nằm đây sau nhiều giờ liền đau đớn vì mắc xương ở cổ. Siêu thị M&A mấy ngày nay hàng về liên tục để gấp rút chuẩn bị cho việc khai trương nên cô tăng ca hai ngày liền tới khuya và ngủ lại nhà bạn. Bịch cháo vẫn còn âm ấm cô mới mua cho Boss. Nhưng Boss chết rồi. Boss chết rồi thì sao Boss ăn được nữa.
- Làm gì ghê dữ vậy? Tui cũng đâu có cố ý đâu. Gặm xương gà xong không quăng cho chó thì quăng đâu.
Con nhỏ xấc láo đang lý giải hành động độc ác của nó. Nó thừa biết là Boss còn nhỏ nhưng vẫn giục xương gà cho Boss.
Trong lúc phẫn nộ, cô gái đứng bật dậy xô con nhỏ vào tường. Con nhỏ liền la lớn:
- Má ơi, con Lan nó quýnh con. Đau quá má ơi. Huhuhu.
Chương 1 ĐI VỀ NƠI ĐÂU
Vụt… Vụt…
Tiếng roi tre vút trong không khí tàn nhẫn quật vào người Lan. Người đàn bà xăm mày xăm môi vừa đánh Lan vừa xổ ra một tràng những từ ngữ tục tĩu:
- Đ.m.m, mày đánh con tao. Thứ mày ăn nhiều cho mập h. @#$&%!%&$#@...
Lan oằn mình trước những nhát roi bén nhọn của bà mẹ ghẻ. Mười năm. Từ khi người đàn bà này về căn nhà này là từng đó thời gian cô phải sống trong sợ hãi. Làm bất kỳ việc gì cũng phải nhìn thái độ của bà ta, ăn cũng không dám ăn no, ngủ cũng không dám ngủ đủ giấc. Ba Lan đi làm xa tuốt ở bên Lào thỉnh thoảng mới về thăm nhà. Những lúc đó bà ta lại nấu những bữa cơm thịnh soạn, ngọt ngào nói cười với cô, ăn đi con, ăn nhiều để có sức mà học. Một bà mẹ kế quá đỗi tuyệt vời thương con chồng như vậy thì làm sao ba có thể tin những gì cô nói về bà ta.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi rơi xuống nở bung trên nền gạch. Bất giác, có gì đó trong Lan thôi thúc cô phản kháng lại. Sự phẫn nộ uất ức dồn nén bao năm đã vỡ bụp vì bị quá tải. Lan xô bà mẹ kế vào tường, gào khàn đặc:
- Bà đã dồn tôi tới bước đường này. Được rồi. Tôi đi. Tôi đi ra khỏi cái nhà này là được chớ gì. Tất cả tài sản của ba tôi đều là của bà hết đó. Lụm hết đi.
Bà mẹ kế tức điên vung tay định bạc tai Lan thì cô đã kịp hất mạnh cánh tay bà ta ra rồi ôm Boss chạy thẳng xuống hừng sông.
***
Dòng sông Đakla xanh mát chảy ngược vẫn êm đềm trôi theo hướng Tây – Tây Nam hợp với sông Kroong Po Ko từ hướng Bắc đổ xuống thành sông Se San hùng vĩ. Cuộc hành trình của sông Đakla chưa dừng lại ở đó mà nó còn chảy sang tận xứ sở Campuchia hòa mình vào sông Mê Kông và cuối cùng mới đắm mình trong biển Đông bao la.
Đứng cạnh ngôi mộ mới đắp của Boss bên rẫy bắp xanh rờn, Lan bật khóc nức nở. Gió từ sông thổi lên rất mát, len lách qua những tán lá ngô xào xạt như muốn an ủi Lan.
Ở nhà, Lan vẫn thường chui rúc trong căn gác nhỏ tối như hũ nút sau khi làm xong tất cả việc nhà, không phim, không truyện, cô độc trong không gian u ám quanh mình. Năm lớp mười một, sau khi học tiết văn về tác phẩm Người trong bao của nhà văn A.P.Sê-khốp, mấy đứa trong lớp đã nói Lan rất giống nhân vật "người trong bao” Bê-li-cốp. Cô không đi giày cao su, không cầm ô và cũng không mặc áo bành tô, không đeo kính râm, không nhét bông vào lỗ tai nhưng cô giống ông ta ở điểm thích thu mình vào trong một cái vỏ. Cô câm lặng, cam chịu, để mặc sự đau khổ dày vò bản thân, sống lờ đờ như một bóng ma.
Chuyện tình onine: Gió chợt thổi mạnh. Côn trùng kêu ran rát tấu lên những bản nhạc của đồng quê. Lan dõi mắt ra dòng sông êm đềm. Đôi mắt cô nhuộm một màu nước của dòng Đakla hiền hòa. Phương Hòa – nơi cô cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay yêu thương của mẹ. Hồi còn bé xíu, mẹ thường dắt cô xuống đây bẻ bắp về nấu ăn. Cô thường lũn cũn đi trên bờ sông hát vang những bài hát thiếu nhi:
- Đi học về là đi học về, con vào nhà con chào cha mẹ. Cha mẹ khen rằng con rất ngoan, mẹ âu yếm hôn hai má con…
Năm Lan lên bảy, mẹ ốm nặng rồi qua đời bỏ đứa con gái nhỏ lại cho người chồng thường xuyên vắng nhà đi làm ăn xa. Sau đó hàng xóm vun vén rồi bà nội cũng thúc giục, thế là ba Lan lấy người phụ nữ bán thịt heo ở chợ đã ly dị chồng có một đứa con gái nhỏ hơn Lan hai tuổi. Ba yên tâm giao Lan cho người đàn bà đó rồi đi biền biệt, thỉnh thoảng mới tạt về nhà đưa tiền cho bà ta. Những lúc đó ánh mắt bà ta sáng lên, giọng dẻo quẹo như mạch nha: "Dì sẽ mua cho con quần áo mới. Đi chợ với dì con!”. Rồi bà ta cũng chở cô đi mua đồ thật. Thế nhưng sau đó, chúng đều nằm hết trong tủ quần áo của con Duyên. Nhiều khi Lan thèm thuồng cái bánh hay que kem bà ta mua cho con Duyên biết bao và chỉ được ăn phần thừa mứa nó cho. Từ cấp một cho tới cấp ba chẳng bao giờ được bà ta cho tiền tiêu vặt, muốn đóng khoản tiền nào đó cũng phải canh lúc nào bà ta vui mới dám xin. Cô đi học cấp ba bằng chiếc xe đạp cọc cạch đạp bốn cây số để đến ngôi trường trong thị xã. Có lần xe bị gãy cổ lái, cô ngã xe, bị cổ tay lái đập vào ngực đau buốt. Ba không biết vì bà ta không báo. Ông ngoại thương cô lấy tiền tiết kiệm mua cho xe đạp mới. Sau đó ít lâu thì ông mất. Những người yêu thương cô đều lần lượt qua đời. Cô như con tàu mất lái đâm sầm vào đảo hoang, để rồi kì thi đại học và cao đẳng vào tháng bảy vừa rồi cô bỏ trắng bài thi.
Lan nhếch môi cười khẩy. Bà ta muốn cô cút xéo khỏi nhà từ lâu rồi, giống như mấy đứa con gái trong xóm bỏ nhà đi bụi. Sau đó bà ta sẽ móc mỉa với người ta rằng, con đó nó đi theo trai, vài ba bữa vác cái bụng bầu về cho coi. Bà ta thích ngồi lê đôi mách bàn chuyện thiên hạ lắm mà. Mặc dù sống chung dưới một mái nhà nhưng bà ta và đứa con gái xấc láo luôn coi cô như người dưng nước lã, suốt ngày mắng mỏ chì chiết, soi lỗi vặt để đánh đập bằng cái roi quất bò. Mấy con bò bà ta bán hết rồi, bán sắm vàng đeo đầy cổ, đi tái tạo lại dung nhan để kéo dài tuổi xuân. Nhớ mấy con bò của cô quá. Chúng đều hiền lành giống cô. Cô vẫn thường dắt bò xuống bờ sông cho chúng gặm cỏ, còn mình thì nằm dài trên bãi cỏ ngắm trời mây đến xẩm tối mới về.
Ngồi sụp xuống cỏ, Lan úp mặt vào hai đầu gối khóc vùi. Cô nói là cô sẽ đi. Nhưng cô biết đi đâu bây giờ?
Cái mền 37 độ - Chương 02 Tạm biệt phố núi
Hơn nửa đêm, Lan lê những bước chân nặng nề về nhà. Bà dì ghẻ và con Duyên đã ngủ, cửa không khóa. Lan nhếch môi cười khẩy. Ít ra bà ta còn có chút lòng tốt không bắt cô phải ngủ ngoài đường.
Lan leo lên căn gác xép tối thui rồi ngồi thu lu trên giường trong bóng tối đặc quánh. Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi dưới bờ sông ngẫm về cuộc đời, cô đã hạ quyết tâm phải rời khỏi ngôi nhà này. Cô muốn được như dòng Đakla chảy một hành trình dài rồi đổ ra biển lớn. Những lằn roi rát buốt trên người thôi thúc cô phải bứt ra khỏi cái vỏ ốc nhút nhát, đừng nên sống cuộc sống như thế này nữa. Một blogger đã viết trong blog của anh ấy mà cô tình cờ đọc được khi lướt web trong giờ tin ở trường rằng: "Khi thực sự lâm vào bước đường cùng, người ta sẽ bật dậy và càng mạnh mẽ hơn. Những hạt mầm vẫn có thể đâm chồi dù ở cuối đường hầm tối tăm lạnh lẽo…”1 Cô đã trưởng thành, đủ mười tám tuổi, đã có thể tự quyết định con đường mình sẽ đi. Ở dưới bờ sông, cô đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định chọn Sài Gòn làm nơi tìm kiếm cơ hội cho tương lai của mình. Những anh chị sinh viên đi học ở Sài Gòn về đều nói rằng Sài Gòn rất nhộn nhịp và náo nhiệt, có những tòa cao ốc văn phòng hiện đại, những siêu thị rộng thênh thang máy lạnh chạy ro ro mát rượi, những con đường tuyệt đẹp tấp nập người và xe. Các anh chị học xong hầu hết đều ở lại Sài Gòn, số người về quê chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Gió chợt rít gào bên ngoài cửa sổ. Đêm không tĩnh lặng. Lan nghe thấy tiếng lá rơi rào rào, tiếng rặng tre trước nhà vặn mình kẽo kẹt và cô còn nghe rõ mồn một trong gió tiếng mèo hoang kêu gào.
Chuyện tình onine: Lan bật điện thoại. Màn hình hiển thị những con số khô khan. 00:59. Đây là chiếc điện thoại Samsung của Viettel tặng kèm khi mua gói cước super sim. Không nhạc nhẽo hay lướt web cành cành, chỉ để nghe, gọi, nhắn tin và rọi đường đi trong đêm tối bằng chức năng đèn pin.
Những ngày đầu đi làm ở siêu thị, việc nhiều vô cùng. Nhiều khi Lan thấy đuối sức ghê gớm nhưng vẫn ráng đi làm vì thời buổi này xin được việc rất gian nan. Công ty MA thuê lại tòa nhà ba tầng Koroco trước đây cũng là siêu thị nhưng đã ngừng hoạt động lâu ngày nên hàng hóa ngổn ngang bám đầy bụi bặm. Lan phải đẩy xe chất đầy hàng di chuyển từ tầng hai xuống tầng một, sau đó cùng với các chị lau chùi hàng trăm kệ hàng. Rồi hàng về, toàn những thùng to, cô phải đẩy xe từ bên ngoài vào trong siêu thị hết chuyến này đến chuyến khác, tối nào về cô cũng ngồi bóp chân. Mấy ngày này siêu thị gấp rút để kịp ngày khai trương nên công việc càng nhiều thêm. Nặng nhất vẫn là đẩy xe chất đầy sách tới các kệ sách rồi vất vả kéo ịch những chồng sách nặng trịch xuống. Nhưng sung sướng nhất vẫn là lúc được nhận tiền lương, cầm cục tiền hơn triệu rưỡi mà rơm rớm nước mắt, bởi vì đó là những đồng tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt của mình.
Hàng tháng ba Lan vẫn đều đặn gửi tiền về nhưng bà Nga đều giữ hết, vậy mà thỉnh thoảng lại tru tréo hết tiền hết bạc. Con nhỏ xấc láo lâu lâu khoắn của bà ta một ít đi cho trai. Trên đời có bốn cái ngu nhất là làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu, vậy thì có lẽ dại trai cũng là một trong những cái ngu nằm ở top 10.
Lan bật đèn bàn ngay đầu giường, quơ cuốn tập rứt một đôi giấy rồi kê lên đùi cắm cúi viết đơn xin nghỉ việc.
***
Tầng hai siêu thị M&A được phân ra làm ba khu. Đầu tiên nhìn từ ngoài vào là khu Văn phòng phẩm, kế đó là khu Thời trang và cuối cùng là Nhà sách. Sau khi nộp đơn xin nghỉ việc cho anh chàng tổ trưởng tổ Sách, Lan đi tới mấy kệ sách xếp sách với chị Thơ kiếm thêm một ngày công. Tiền lương tháng này cô sẽ nhờ chị Thơ nhận giùm mình.
Chị Thơ là người Quảng Ngãi từng ở Sài Gòn mấy năm trời. Sau khi tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật, chị vào làm cho một công ty Áo cưới. Khi nghe người họ hàng ở Kon Tum thông báo một trường tiểu học tuyển giáo viên Mỹ thuật, chị bỏ việc đến phố núi với mong muốn trở thành giáo viên dạy vẽ. Trong thời gian chờ đợi trường thông báo giảng thử, chị Thơ xin vào làm trong siêu thị. Lan có hỏi chị về thành phố Sài Gòn nhộn nhịp, chị than phiền rằng, thành phố đất chật người đông, kẹt xe quá trời quá đất, đi làm xa lắc xa lơ. Thế nhưng Lan vẫn háo hức lắm, cô muốn đặt chân đến Sài Gòn một lần cho biết. Có một điều thú vị là các chị gái ở trong xóm cô đi học ở Sài Gòn nhiều năm nên về giả tiếng rặc Sài Gòn. Ví dụ như là "chời ơi” hay là "uống rụ” rồi "hổng biết đâu” "hổng dám đâu má”. Lan muốn đi Sài Gòn để thỏa mãn những tưởng tượng được thêu dệt trong cô từ lâu về thành phố năng động và đông dân nhất Việt Nam. Sau vụ bị đập tối qua, Lan đã quyết định "khăn gói quả mướp” đến sống ở thành phố 8 triệu dân đó. Cô sẽ rời xa căn nhà có bà mẹ ghẻ ghê gớm và đứa con gái xấc láo.
- Chị Thơ, tối mai em đi Sài Gòn tìm việc làm.
Lan vui vẻ nói cho Thơ biết về chuyến đi. Vé xe cô mới mua ban sáng. Xe khách Kon Tum – Sài Gòn sẽ lăn bánh vào lúc 7h30 tối mai.
- Em nói thiệt hở Lan? Đi Sài Gòn?
Chị Thơ có vẻ ngạc nhiên trước thông tin mà Lan vừa nói. Bởi lẽ mới ngày nào khi hai chị em ngồi lau rượu xếp lên kệ, Lan tâm sự với chị rằng rất có thể cô sẽ gắn bó lâu dài với công việc bán hàng siêu thị.
- Em muốn sống tự lập. - Lan cười trả lời.
Mười tám tuổi, cái tuổi chưa hẳn đã trưởng thành nhưng vẫn có thể sống tự lập mà không cần gia đình bao bọc, nhất là cái vỏ bọc của bà mẹ ghẻ Lan càng muốn xé bọc thoát ra. Luôn thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình thì tiếp tục ở đó làm gì. Cô muốn được trôi đi như dòng Đakla đến một nơi nào đó mà cô thấy thực sự bình yên. Lan lựa chọn Sài Gòn là điểm đến vì muốn trải nghiệm một cuộc sống nhộn nhịp, năng động. Không thể cứ thu mình vào trong vỏ ốc cả cuộc đời. Cô cũng cần phải có ước mơ, có lý tưởng sống, có mục tiêu để phấn đấu. Cô còn trẻ lắm, chỉ mới mười tám tuổi thôi. Cô muốn được đi xa để mở mang tầm mắt, để học thêm nhiều điều mới mẻ. Sống khổ cực quen rồi nên Lan nghĩ rằng mình có thể chịu khổ được khi đến Sài Gòn. Cô có thể đi rửa chén, chạy bàn hay bán hàng siêu thị… việc gì cô cũng làm được. Mấy đứa bạn học chung ở cấp ba đều đang học ở Sài Gòn, tụi nó sẽ giúp cô tìm nhà, tìm việc làm. Dù có khó khăn nhọc nhằn đến mấy Lan cũng quyết không hối hận.
Chỉnh mấy cuốn sách cho ngay ngắn, Thơ quay sang cười cười:
- Nếu em đã quyết định rồi thì chị còn biết nói gì nữa. Nhưng mà chị nói nè, không phải ai cũng sống được ở Sài Gòn đâu. Chị ở rồi nên chị biết. Khói bụi, kẹt xe rồi cướp giựt ghê lắm… Chị về đây xin việc cũng bởi vì chán ngán mấy cảnh như vậy. Ở phố núi chị thấy bình yên hơn Sài Gòn nhiều.
Chị Thơ nộp hồ sơ vào một trường tiểu học ở Măng Đen, nơi được mệnh danh là Đà Lạt phiên bản 2. Măng Đen có khí hậu mát mẻ quanh năm với rừng thông bạt ngàn từ 30 – 70 tuổi đời, có những hồ nước trong xang rộng lớn như Toong Zori, Toong Po, Toong Dam… và cả những con suối, thác nước đẹp nổi tiếng như Paish, Dakke, Lo Ba. Lan vẫn còn bị ấn tưởng bởi cái Tết năm lớp 12 đi Măng Đen với mấy đứa bạn. Sương mù giăng kín rừng thông. Cô đứng co ro dưới tán thông, sương xuống dày đặc bám đầy trên tóc và quần áo nhưng cảm giác tuyệt vô cùng vì chưa từng trải qua bao giờ. Phố núi yên bình là thế nhưng nơi đây không thể chắp cánh cho những ước mơ bay cao và bay xa. Thế nên, Lan mới phải đi dẫu biết rằng con đường cô chọn lắm gian truân và thử thách, không thể biết trước được những nguy hiểm gì sẽ rình rập chực vồ mình.
***
Trời chiều tắt nắng. Gió thổi mạnh qua bãi mía dập dìu như sóng biển. Lan dựng xe đạp rồi đứng trên bờ kè lồng lộng gió dõi mắt nhìn về hướng dòng chảy của sông Đakla. Có một câu chuyện cổ được lưu truyền từ bao đời nay rằng, ngày xưa các ông tiên thường ngồi đánh cờ trên thác Yaly (nay là làng Măng La của người Ba Na, xã Ngọc Bay, T.P Kon Tum), sau đó du ngoạn tới đoạn sông hiền hòa đẹp đẽ2. Thế nên người xưa mới có câu: "Bát tiên quá hải”. Dòng Đakla chảy qua thành phố chính là nơi tám ông tiên dừng chân thưởng ngoạn.
Rút từ trong túi xách ra bức thư viết tay cho ba, Lan đưa tay ra trước gió. Tờ giấy trắng tung bay phần phật bên trên có những chữ được viết nắn nót.
Ba, con sẽ sống tốt ở Sài Gòn…
***
Lan đạp xe về nhà khi trời đã xẩm tối. Không có Boss vẫy đuôi mừng rỡ như mọi khi, lòng cô trĩu nặng. Boss là con cái, hiền khô và rất đáng yêu, hai mắt nó to tròn như hai hòn bi ve. Con Duyên tàn nhẫn quá. Chính nó đã giết Boss của Lan.
Lúc Lan dắt xe đạp vào trong bếp, bà Nga đang ngồi ăn cơm ngước mắt nhìn cô bằng cái nhìn hằn học. Có lẽ bà ta vẫn đang tức anh ách vì tối qua bị cô xô vào tường. Thấy Lan bước chân lên cầu thang, bà Nga hỏi giật lại:
- Mày không ăn cơm đi con kia. Định để ốm đói rồi về ba mày càm ràm tao hẳn?
Lan lạnh nhạt buông một câu:
- Tôi ăn rồi.
Cầu thang cút kít dẫn Lan lên căn gác xép tối tăm. Không bật điện, cô cứ thế để nguyên túi xách, quần áo ngả người xuống giường. Ngôi nhà thường là nơi ấm êm và yên bình để người ta trở về sau một ngày tất bật. Nhưng với Lan, ngôi nhà này từ lâu đã không còn sự ấm áp mà vốn dĩ một ngôi nhà cần phải có. Lòng cô luôn lạnh khi ở đây, lạnh tái tê khắp mọi ngóc ngách trong tâm hồn. Nắng Kon Tum không thể sưởi ấm được lòng cô, hy vọng rằng nắng Sài Gòn có thể làm được điều đó.
***
Sáng sớm. Khi sương vẫn còn giăng kín quanh những dãy núi, rẫy bắp, phủ lớp màn trắng xoá dọc sông Đakla, Lan trở dậy xuống sân lui hui quét lá. Những chiếc lá tre khô quắt queo xào xạt dưới từng nhát chổi. Hàng tre vẫn rì rào như mọi ngày, phát ra giai điệu êm ái đặc trưng của xóm bờ sông. Những rặng tre có từ rất lâu rồi, từ trước khi Lan sinh ra, chắn gió, chắn bụi khi trời nổi bão. Lan hít vào thật sâu không khí dịu mát của buổi sáng trong lành, lắng tai nghe bản giao hưởng của tre, của gió. Giờ này sáng mai cô đã ở Sài Gòn. Thế nên cô cần phải hít hà cho căng tràn lồng ngực không khí trong lành ở quê nhà làm hành trang khi đến xứ lạ, để rồi mỗi khi thấy nhớ nhà sẽ nhớ lại được cảm giác khoan khoái mà cô đang tận hưởng lúc này.
Roẹt!
Nghe có tiếng kéo cổng, Lan ngẩng đầu lên bắt gặp cái liếc mắt sắc lẻm của con Duyên. Cô cũng lườm lại nó rồi lui hui nhóm lá tre thành đống để đốt. Thằng bồ con Duyên phóng vụt tới trên chiếc Exciter rồi cua đầu xe một vòng rất đẹp như để biểu diễn cho Lan coi. Con Duyên ngồi lên xe ôm eo thằng bồ chặt cứng. Hai đứa nó cười giòn tan rồi chở nhau vù đi mất hút khỏi con đường xanh ngắt một màu tre.
Đốt xong đám lá, Lan đi ra cổng dạo bộ trên con đường làng quen thuộc đẹp đến mơ màng. Những bông hoa muỗng lúp xúp trong đám lá xanh rậm rì trước ngôi nhà của cô Sách hàng xóm sát nhà Lan. Cô mất lâu rồi vì một căn bệnh hiểm nghèo, căn nhà hiện tại được chồng cô cho thuê. Lan vẫn còn nhớ hồi còn bé xíu vẫn thường đu trên yên sau xe đạp của cô Sách để cô chở đi học. Cô hiền giống mẹ Lan và cũng rất thương Lan.
Lan lững thững đi xuống mấy bậc thang đất rồi băng qua rẫy mía, rẫy ngô để đến bờ sông nơi tối qua cô đắp mộ cho Boss. Ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt vẫn còn đẫm hơi sương lành lạnh cạnh ngôi mộ bé nhỏ, Lan bó gối nhìn dòng Đakla trôi lững lờ. Sương dần tan. Ngục Kon Tum thấp thoáng bên kia bờ sau những tàng cây cổ thụ. Những hình ảnh này sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí cô. Và dù cho ở bất kỳ đâu đi chăng nữa cô vẫn sẽ luôn nhớ về phố núi yên bình có dòng sông Đakla hiền hòa chảy quanh.
***
Sáu giờ chiều, Lan xách ba lô to đùng đi xuống cầu thang. Bà Nga đang nướng thịt gà thơm lừng dưới bếp. Chất ba lô lên yên sau xe đạp, Lan nói với bà dì ghẻ:
- Tối nay tôi đi Sài Gòn.
Bà ta quay phắt lại trừng mắt:
- Ba mày cho chưa mà mày đi?
Lan không trả lời, lúi húi quấn dây thun quanh ba lô.
- Sao tao hỏi mày không trả lời con kia? Mặt mày vô tích sự đi Sài Gòn làm được gì ở đó. Sướng không muốn mà muốn khổ. Ở nhà có lúa gạo ăn, đi Sài Gòn phải kiếm từng đồng mua gạo đó mày biết chưa? Thứ mặt mày ăn gì mà ngu dữ?
Bà ta muốn chửi, Lan cứ để cho bà ta chửi. Có lẽ bà ta nghĩ tới mùa lúa không ai phơi nên hăm he để cô không đi nữa. Bức thư viết tay đã được gửi bảo đảm sang Lào cho ba Lan. Cô kể trong thư chuyện Boss chết, bà ta đánh cô bằng roi quất bò, mắng chửi cô như thế nào… Ba sẽ nửa tin nửa ngờ thậm chí là không tin những gì cô nói. Và dù ba có can ngăn, cô cũng đã hạ quyết tâm phải rời khỏi căn nhà này.
Dắt xe ra khỏi cổng rồi vẫn nghe thấy tiếng chửi mắng tục tĩu của bà Nga, Lan ngán ngẩm trèo lên xe dông thẳng.
***
Bến xe Kon Tum nhộp nhịp. Tiếng những người phụ xe gọi khách í ới. Có rất nhiều người mang ba lô, tay xách nách mang đủ thứ đồ tập trung cạnh những chiếc xe khách đã quay sẵn đầu xe. Vài người trẻ vai đeo balo, tay lướt điện thoại. Lan nghĩ chắc hắn đó là sinh viên ở các trường Đại học trong Sài Gòn. Xe đạp của Lan được mấy anh phụ xe chất lên trần cột dây với một chiếc xe máy, còn ba lô to đùng thì được quăng ịch ra đằng sau xe. Cô trèo lên xe ngồi xuống ghế ghi trong vé, ghế kế bên cạnh cửa sổ có một người con trai tai gắn earphones ngả đầu, mắt nhắm nghiền.
Đúng 7h30, xe lăn bánh. Quay mặt về phía cửa kính, Lan ngắm nhìn những cửa hiệu sáng choang trong ánh đèn nê ong, ngắm đường phố chìm trong ánh đèn đường vàng ấm cúng. Rồi xe đi ngang qua cầu Đakla. Mặt nước sông óng ánh dưới hàng điện thắp sáng dọc bờ kè. Lan thầm thỉ trong lòng. Tạm biệt phố núi.
Cái mền 37 độ - Chương 03 Cuộc sống nơi hẻm phố
Xe khách rời khỏi địa phận tỉnh Kon Tum bắt đầu chuyến hành trình dài dằng dặc đến thành phố náo nhiệt. Hai bên đường tối đen như mực toàn rừng cây, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe máy vụt qua. Lan rút điện thoại ra coi giờ. 21:13. Có lẽ còn rất lâu nữa xe mới tới Sài Gòn. Ngả người ra ghế đang định chợp mắt một chút thì cô bị giật mình bởi tiếng nhạc chuông kinh dị của anh con trai ngồi kế bên.
- Mày làm gì tắt máy hoài tao không gọi được mày? - Giọng anh ta gắt gỏng với người vừa gọi tới. - Sáng mai tao có mặt ở bến xe miền Đông. Ra chở tao mày…
Cúp máy, anh chàng di ngón tay qua màn hình rồi chọt chọt lia lịa. Lan liếc mắt nhìn thấy điện thoại cũng xịn. Anh này ăn mặc khá mốt, áo thun đen, quần jean xanh chà rách đầu gối, tóc cắt mái linh tinh theo kiểu đầu khá hot. Nghe giọng giống mấy anh người Sài Gòn đóng phim chiếu trên ti vi nên Lan nghĩ chắc anh này là người Sài Gòn.
Chiếc điện thoại không phát bản nhạc rùng rợn, quái quái nữa mà rung èn èn. Lần này Lan nghe giọng anh chàng khá vui vẻ:
- Ừ. Anh đang trên đường về Sài Gòn… Em đang coi hình cô dâu chú rể anh gửi hả?... Có. Nhi gửi cho em túi thổ cẩm nó dệt. Ha ha…
Nói chuyện điện thoại xong, anh ta lại chọt chọt ngón tay trên màn hình rồi ngồi cười một mình. Lan tò mò liếc mắt sang thấy những bức ảnh chụp một đám con trai ngồi nhậu trong nhà rông. Bất chợt, chàng trai quay sang nhìn Lan, cô bối rối quay mặt sang hướng khác.
***
Bến xe miền Đông tấp nập người và xe. Lan phờ phạc bước xuống xe khách rồi đứng chờ lấy xe đạp và ba lô. Mới nãy cô có gọi cho con bạn đang học Đại học Sư Phạm ra đón, chắc nó cũng sắp tới nơi rồi. Đây là lần đầu tên đặt chân đến Sài Gòn nên dĩ nhiên là mù tịt không biết phải đi đường nào, lạng quạng lỡ lạc như chơi hay bị cướp giựt hết đồ đạc thì khóc ròng. Cục tiền vẫn còn cộm cộm trong túi quần. Đây là tiền lương hai tháng đi làm ở siêu thị của Lan. Trước tiên cô cần phải thuê được một chỗ trọ ổn định rồi mới tính chuyện tìm việc làm.
Đang loay hoay cột ba lô lên yên sau xe đạp thì Lan nghe tiếng con bạn oang oang:
- Lan ơi Lan! Hú!
Lúc ngẩng đầu lên, Lan thấy Vy ngồi trên chiếc Mio Classico màu trắng mới cáu cạnh dựng bên đường đang vẫy tay gọi cô. Rồi cô còn nhìn thấy có một chiếc ô tô màu đen bóng nhoáng đỗ xịch bên cạnh Vy, anh chàng ngồi cạnh cô trên xe khách mở cửa ngồi vào trong, chiếc xe phóng vù đi mất hút ngay sau đó.
Leo lên xe, Lan đạp tới chỗ con bạn. Cười tươi hết cỡ, cô hỏi Vy:
- Mới mua xe hả?
Vy cười trả lời:
- Ừ. Giờ bà đạp xe đi theo tui nha.
Sài Gòn chưa vào giờ cao điểm, các ngả đường thông thoáng, không có tình trạng kẹt xe quá trời như chị Thơ nói. Những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, dây điện chằng chịt bắt chéo rồi cuộn tròn một cục đủ kiểu. Trên đường phố, Lan bắt gặp nhiều gánh hàng rong bán đồ ăn sáng bên thúng mẹt nồi nhôm mà ở Kon Tum rất hiếm gặp.
Vy lái xe máy song song với Lan, tới khúc nào cần cua là nó la lên: "Quẹo trái!” hay "Quẹo phải bà!”. Sau cùng, hai đứa cua vào một con hẻm rồi Vy thắng kít trước căn nhà mà nó đang ở trọ. Ngôi nhà này có bốn tầng nhìn cũng khá khang trang, kín cổng nhưng tường không cao lắm. Vy dựng chân chống xe rồi thò tay vào cái lỗ vuông dưới cổng đẩy then cài để kéo roẹt cánh cổng qua một bên. Lúc hai đứa dắt xe vào trong sân, Vy kéo cổng lại, cài then như cũ. Vừa quảy ba lô nặng trĩu lên vai vác vào nhà, Lan bị điếng hồn bởi con chó nhật phi từ trên cầu thang xuống sủa inh ỏi. May sao nó đã bị xích lại chứ trong đầu Lan đã tưởng tưởng ra cảnh nó lao tới táp cô cái phập.
Bà chủ nhà đi từ trên lầu xuống la con chó bằng giọng Bắc:
- Lu, không được sủa nữa con. Trật tự nào.
Rồi bà nhìn Lan cười tươi rói mà theo như Lan thầm đánh giá đó là nụ cười của sự quý phái. Răng bà ấy đều như hai hàng bắp và trắng sáng như mấy người đóng quảng cáo kem đánh răng. Động tác bước xuống cầu thang của bà cũng rất tao nhã, toát lên phong thái của giới quý tộc giàu sang.
- Chào cháu.
Lan lễ phép cúi đầu chào bà chủ nhà:
- Dạ, cháu chào cô.
- Cháu đến để thuê phòng phải không?
- Dạ.
- Vy, dẫn bạn lên phòng đi cháu.
Sau đó, Lan đi theo Vy bước lên mấy bậc thang gỗ sơn đen đi ngang qua tầng một là tầng của bà chủ nhà có phòng ngủ và một phòng bếp để lên tầng hai. Theo Vy vào phòng, Lan nhìn căn phòng sáng choang rèm hồng nhạt có lắp máy lạnh thì thào hỏi ngay giá thuê phòng:
- Phòng này bà thuê nhiu tiền vậy?
Vy cởi áo khoác ra chỉ còn áo hai dây màu xanh dương ngồi phịch xuống giường nệm.
- Tui thuê ba triệu một tháng. Điện nước xài thoải mái.
- Cái gì? Ba triệu một tháng á hả?
- Ừ. Hồi mới vào Sài Gòn, người quen giới thiệu tới đây nên thuê luôn.
Lan vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô không thể tiêu hóa nổi cái giá mà Vy vừa tiết lộ. Tiền thuê nhà ngang ngửa với tiền lương của một nhân viên văn phòng. Với gia đình khá giả có ba mẹ kinh doanh nội thất như Vy thì số tiền đó không là vấn đề nhưng với Lan thì khác, số tiền đó bằng cục tiền đang cộm cộm trong túi quần cô.
- Làm gì mà mặt mày bà bí xị vậy? Đi tắm rửa đi rồi đi ăn sáng với tui. Tám giờ tui phải đi học rồi. - Vy dặn dò. - Nếu bà thấy buồn thì đi loanh quanh trong hẻm thôi nha. Đừng đi ra ngoài đường lớn không an toàn đâu.
Lan gật gật rồi thả bịch ba lô xuống sàn nhà soạn quần áo để đi tắm.
***
Quán bán đồ ăn sáng mà Vy dẫn Lan tới cách nhà mấy chục bước chân. Người ta căng hai cái dù lớn kê mấy cái bàn gỗ con con sát nhau xếp mấy cái ghế nhựa xanh đỏ xung quanh. Ba cái nồi to vật vã bốc khói nghi ngút tỏa mùi thơm ngào ngạt của nước riêu cua, nước hầm xương bò trong không gian chật hẹp của con hẻm. Phở khô, phở tái, bánh canh, bún bò có đủ cả. Hai đứa gọi hai tô phở rồi ngồi húp xì xụp. Cách đó mấy mươi bước chân có xe bánh nướng dựng chỗ mảng tường đen thui do bám khói, trên xe cũng có một cái nồi bán bánh canh. Chếch bên tay phải ngay góc con hẻm vuông góc với con hẻm này là tủ bánh mỳ thịt để bên cạnh một nồi xôi trên lò than đỏ rực. Ở đây muốn ăn gì là đi mau lẹ tới các hàng quán có đủ thứ món để kêu, nóng hổi vừa thổi vừa ăn chẳng cần phải đi đâu xa xôi. Xóm bờ sông nhà Lan thì khác, không có nhiều hàng quán như thế này. Muốn ăn sáng phải đạp xe đi hết con đường làng có hàng tre xanh ra ngoài đường lớn mới thấy dãy ki-ốt bán đồ ăn sáng. Còn Sài Gòn hẻm phố chằng chịt như mê cung chỗ nào cũng thấy hàng quán, xe bánh mỳ, nước mía…
Lúc nãy khi đi ngang qua một quán cóc, Lan thấy một chú tóc bạc ngồi dựa tường trên cái ghế nhựa thấp tẹt, để ly cà phê trên cái ghế nhựa cũng thấp tẹt luôn. Ở Kon Tum dù là quán cóc lề đường cũng có ghế dựa hẳn hoi, bàn là bàn chứ chưa thấy quán nào lấy cái ghế bé tẹo làm bàn cả. Một điều thú vị nữa là nghe một anh chàng ăn mặc bảnh bao gọi điện cho bạn: "Tao đang ngồi uống cà phê trước hẻm nhà tao. Mày chạy xe qua đi…” Lan nghe thấy hay hay bởi vì mấy thằng bạn cô gọi điện rủ đi uống cà phê thường nói thế này: "Tui đang ở quán cà phê Eva…”. Ở đây không có Eden, Eva hay Adam gì hết, người Sài Gòn rủ nhau tới hẻm uống cà phê. Như chị chủ quán ban nãy cũng nói với đứa con gái: "Chạy ra đầu hẻm mua giùm mẹ kí bì”. Đến Sài Gòn rồi mới thấy Sài Gòn không chỉ có những tòa cao ốc chọc trời, những khách sạn, nhà hàng sang trọng mà còn có những con hẻm chật hẹp nhưng mát mẻ. Ngồi ở đây mới cảm nhận được cuộc sống hẻm phố đang phập phồng thở một cách rất sống động và độc đáo mà chỉ ở Sài Gòn mới có.
- Sao bà? - Vy cười hì rồi hỏi Lan. - Bà thấy ở đây được hông?
Lan cười nhạt rồi trả lời:
- Giá thuê phòng trọ mắc quá bà. Nếu tui ở với bà thì tui phải đóng tới một triệu rưỡi. Bà kiếm cho tôi chỗ khác đi.
- Bà đưa tui một triệu cũng được. Có gì đâu. Hai đứa mình là bạn mà.
Lan định nói một triệu vẫn mắc nhưng lại thôi. Bạn bè thì bạn bè nhưng có phải chị em ruột đâu, giờ thì cười nói vậy thôi nhưng làm sao tránh khỏi những toan tính này kia. Nhất là chuyện tiền nong thường rất dễ mích lòng nhau. Mang tiếng là share phòng mà người này đóng tiền phòng gấp đôi người kia như vậy coi sao được.
- Tạm thời bà cho tui ở nhờ vài bữa, chừng nào tìm được công việc phù hợp tui sẽ kiếm phòng trọ gần chỗ làm cho tiện nhen.
- Ờ, vậy cũng được.
***
Vy đi học để laptop lại cho Lan lên mạng tìm việc làm nhân tiện ngó xem có chỗ trọ nào giá rẻ bình dân trong con hẻm nào đó an ninh đảm bảo. Mấy con bạn học trường Đại học Kinh tế cũng nói sẽ kiếm chỗ trọ cho Lan. Tụi nó đứa ở ký túc xá, đứa ở với chị, có đứa ở ghép chật chội đủ người nên Lan đâu thể vác ba lô tới xin một chỗ trú chân.
Bỏ qua các tin rao vặt tuyển nhân viên kinh doanh cần 2-5 năm kinh nghiệm và cần bằng Cao đẳng hoặc Đại học, Lan thấy có mấy nhà hàng khách sạn cần tuyển nhân viên nhưng tài khoản lại chưa xác thực. Rê chuột một hồi, cô vẫn lấy giấy bút ra ghi lại địa chỉ và số điện thoại của những nơi đó rồi ngồi bấm từng số một trên điện thoại.
- Alo. - Giọng một người phụ nữ vang lên bên đầu dây khi điện thoại kết nối.
- Dạ, chị cho em hỏi quán cà phê còn tuyển nhân viên phục vụ không chị.
- Còn. - Giọng nói lạnh lùng đáp lại.
- Dạ… - Lan thấy hơi nhát khi nói chuyện với giọng nói lạnh lùng vô cảm đó. - Em muốn xin việc làm.
- Muốn xin việc thì chiều tới đây.
- Dạ, dạ. Chiều em tới. Em chào chị.
Tắt điện thoại, Lan ngồi thừ người nhìn màn hình laptop. Trong lòng gợn lên một chút hụt hẫng nhẹ. Một thân một mình cun cút ở xứ lạ không biết có trụ lại được ở đây không. Bà mẹ ghẻ nói đúng chứ chẳng sai. Phải kiếm từng đồng mua gạo, rồi trả tiền nhà, điện, nước… Với một đứa chỉ có tấm bằng tốt nghiệp THPT như Lan thì không dám mơ tới những công việc lương năm sáu triệu một tháng mà chỉ cần kiếm được hơn hai triệu là mừng lắm rồi. Cô từng nghĩ rằng việc gì mình cũng làm được chẳng hạn phụ hồ, bán dạo… nhưng đó là ở Kon Tum thân yêu mới dám nói vậy chứ còn ở Sài Gòn đi làm thuê làm mướn cho người ta liệu có dễ dàng kiếm được đồng tiền của người ta không?
------------
Lời tác giả: Ở Sài Gòn thấy mấy anh có nói tới cụm từ "lô cốt" là sao ta? Không hiểu.
Buổi trưa nắng gắt. Thành phố nhuộm một màu nắng vàng ươm như mật ong dẹo quẹo dinh dính trên da. Hơi nóng bám theo Lan ngay cả khi cô và Vy bước vào quán cơm. Trong quán, khách ngồi kín các dãy bàn, đa phần là nhân viên văn phòng. Nam đóng sơ vin thắt cà vạt còn nữ mặc sơ mi trắng váy đen. Lan đoán có lẽ đó là các nhân viên của ngân hàng nằm đối diện quán cơm. Vy nháy mắt với thằng con trai đang bưng bê, thế là thằng đó đi kiếm ghế dọn dẹp sơ sơ kiếm được cho Lan và Vy hai chỗ ngồi kế nhau. Hai đứa gọi hai dĩa cơm sườn được bê tới rất nhanh sau đó. Vy nói chủ quán và mấy đứa phục vụ quen mặt nên nhiều lần được ưu tiên phục vụ trước và luôn được ăn dĩa cơm đặc biệt. Lan nhoẻn cười. Điều đó là dĩ nhiên. Khách quen ngày nào cũng ăn thì chất lượng phục vụ tốt hơn với những vị khách tiềm năng như Lan. Cô đã nghĩ tới việc sẽ tự nấu ăn khi tìm được chỗ trọ ổn định.
Đang gặm cục sườn dai nhách dai nhơ như thịt con gà cồ già cách đây không lâu bà dì ghẻ làm cho cả nhà ăn thì điện thoại Lan rung èn èn trong túi quần. Cô rút ra thấy số của ba. Khẽ thở dài, Lan bước ra ngoài đứng bên hông quán cơm bấm nút nghe:
- Con nghe ba.
- Dì nói con xô em cắm đầu vào tường quýnh nó rồi bỏ nhà đi. - Hình như ba Lan đang cáu. - Con bắt đầu hư hỏng từ bao giờ vậy Lan?
Lan cười nhếch môi. Bà dì ghẻ có lẽ đã gọi điện cho ba và tru tréo những điều đó. Hay lắm. Xô con Duyên cắm đầu và còn đánh nó. Sao bà ta không nhắc gì đến những nhát roi tre đã quất vào người cô?
- Tối qua ba mệt đi ngủ sớm, sáng phải đi làm nên giờ ba mới gọi được về nhà thì dì nói con bỏ nhà đi. Giờ con đang ở đâu? Về nhà ngay đi con. Hụ hụ.
Nghe tiếng ba họ khục khục trong điện thoại, Lan thảng thốt:
- Ba bị đau hả ba?
- Ừ, ba bị cảm ho.
- Sao ba không nghỉ ở nhà mà lại đi làm?
Ba Lan là một trong những người nông dân lam lũ đầu tắt mặt tối vì cuộc sống khó khăn mà phải sang Lào mưu sinh. Ba làm đủ nghề nặng nhọc như bốc vác, thợ nề… và bây giờ là công nhân thi công công trình ở Champasack.
Ba Lan ho mấy cái nữa rồi trả lời:
- Tối qua ba uống thuốc nên giờ cũng thấy đỡ đỡ rồi. Con đang ở đâu?
- Ba, con đang ở Sài Gòn, ở chung với con Vy, ba cũng biết con Vy mà. Con định tìm việc làm ở đây.
- Sống xa nhà vất vả, cực nhọc lắm. - Ba Lan khàn giọng nói. - Về nhà gắng ôn tập năm sau thi Đại học đi con. Ba làm ở đây cũng vì con mà…
Nước mắt Lan trào ra, cô không thể chịu đựng được nữa. Cô gào lên trong điện thoại:
- Ba à, tối hôm kia bà ta đánh con bằng roi tre ba à. Ba đi làm xa ba chẳng biết gì cả… Huuuu… Con khổ lắm…
Lan òa khóc. Ba cô đi làm tuốt luốt ở bên Lào, ba chẳng biết những chuyện gì xảy ra ở nhà. Ba về nhà một năm được mấy lần thấy bà dì ghẻ nói cười ngọt xớt với Lan ba liền tin rằng cô sống rất tốt. Lan kể với ba rằng cô bị đánh đập như thế nào thì bà ta nói Lan hỗn hào, ăn cắp tiền cho trai. Có lần ba đã tát Lan khi cô cãi lại bà dì ghẻ. Bà ta nói gì ba cũng tin còn Lan nói mười thì họa hoằn ba tin được một. Trên đời có những người miệng lưỡi nói dối không chớp mắt, thêm mắm dặm muối về những người mà họ ghét. Lan là đứa con chồng mà bà dì ghẻ ghét cay ghét đắng.
Lan gào lên:
- Con ghét bà ta. Con ghét con Duyên. Con sẽ không về nhà đâu. Huhuhu.
***
Sau một hồi khóc lóc kể lể với ba, cuối cùng ba Lan cũng đồng ý cho cô ở lại Sài Gòn. Lúc Lan quay lại thấy Vy nhoẻn cười đứng đằng sau chìa ra bịch khăn giấy. Cô vẫn hay tâm sự với nó về bà dì ghẻ độc ác và đứa con gái xấc xược láo toét.
- Cám ơn. - Lan rút khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi.
- Bà quyết định rời khỏi cái nhà đó là lựa chọn sáng suốt. - Vy khẽ thở dài rồi nói tiếp. - Đừng buồn nhiều nữa. Ở đây bà còn có tụi tui mà, "người trong bao” há.
Lan phì cười. Tụi nó lâu lâu vẫn gọi cô là "người trong bao”.
Dĩa cơm và chén canh đã nguội ngắt từ lâu nhưng Lan vẫn ăn. Cô từ chối lời đề nghị để Vy mua dĩa cơm khác cho mình. Cô có cơm ăn là may mắn lắm rồi, ngoài kia còn biết bao người lam lũ mưu sinh không có cơm để ăn mà chỉ ăn bánh mỳ uống nước cầm hơi. Báo chí chụp cả những bức ảnh các em học sinh ở Tây Bắc đựng cơm trong bì nilong, chỉ có cơm trắng thôi không có cá hay thịt gì cả. Thật xót xa.
Điện thoại Vy chợt réo rắt một giai điệu bắt tai. Đó là bài hát Mùa ta đã yêu – Hồng Phước ft. Hương Giang Ido.
Đang đi trên con đường quen ngập tràn biết bao âm thanh yêu thương rộn vang. Ngày vui bước đi thênh thang. Mùa yêu đã về ngập tràn…
Vy vui vẻ bắt máy:
- Alo… Bà hỏi giùm tui rồi hả? Giá phòng nhiu vậy?... Ok. Được đó. Cám ơn bà nha.
Tắt máy, Vy quay sang cười tươi với Lan:
- Tại bà nói phòng chỗ tui thuê mắc quá nên tui nhờ con bạn kiếm giùm phòng trọ giá rẻ cho bà. Năm trăm ngàn được hông? Căn gác hơi chật nhưng mình bà ở được mà phải hông?
Lan mừng rỡ cười toét:
- Thiệt hả? Sao tìm được nhà nhanh vậy?
Năm trăm ngàn là cái giá có thể chấp nhận được. Gác xép chật chội nóng nực gì cũng được miễn chủ nhà cho thuê rẻ là cô đồng ý ngay.
- Con bạn tui là người Sài Gòn nên nhờ nó là nó kiếm rẹt rẹt liền. Bà chủ nhà là bạn của bà nội nó, bán tạp hóa đằng trước, ở đằng sau còn căn gác sát mái hơi chật và nóng nên cho thuê giá rẻ. Chút nữa mình tới đó coi thử luôn đi.
Lan gật đầu rồi rút tấm bản đồ thành phố nhét trong túi quần ra để lên trên bàn.Vừa hút trà xanh 0 độ, cô vừa nghiên cứu đường đi tới quán cà phê cô định xin việc.
- Bà tìm đường đi đâu vậy?
- Quán cà phê tui xin việc làm trên đường Pasteur.
- Phục vụ ở quán cà phê phải về khuya đó.
- Thì cũng phải ráng chớ biết sao giờ. Tui cũng đâu còn con nít đâu mà sợ. Đường phố Sài Gòn sáng choang mà.
- Nhưng mà lúc đi vào mấy hẻm tối thui sợ lắm bà. Bà lại đi xe đạp nữa. Nói bà nghe nè. - Giọng Vy nhỏ dần, gần như là thì thầm. - Có mấy thằng cha biến thái thấy con gái đi xe đạp một mình là chận tay lái rồi kéo quần khoe…
- Ặc ặc…
Lan bị sặc trà xanh, đưa tay vuốt ngực lên xuống, mặt đỏ gay. Vy hốt hoảng:
- Bà có sao không Lan?
- Bà nói thiệt hả?
- Ừ. Ai giỡn chơi làm gì vụ đó. Mấy con lớp Sư phạm Toán bị rồi. Bữa lớp Lý tụi tui với lớp Toán học Triết ngồi chung giảng đường nghe tụi nó kể lại.
- Gì ghê dữ bà. Vậy sao tui dám đi làm ban đêm.
- Vậy mới nói.
Vy uống ực lon nước yến rồi kể tiếp:
- Mấy người đó "hoạt động” không kể ngày đêm. Buổi trưa nếu đứng mấy chỗ vắng vẻ là gặp đó. Có con kia kể là nó dựng xe đứng chờ trước nhà bạn nó, chỗ đó ít xe qua lại thì có một ông đi xe máy tới. Lúc dừng xe lại ngay sát xe nó tự nhiên ổng kéo phecmotuya quần ra làm nó mất hồn đạp xe chạy thục mạng. Ổng đi theo rồi cười khằng khặc ghê lắm.
Lan nghe mà thấy nổi hết cả da gà. Có mấy người như vậy thật sao trời. Giữa đường giữa xá, giữa ban ngày ban mặt mà kéo quần ra… Trời ơi.
- Bữa đi thư viện Tổng hợp gặp một chị đang học Y. Quen mà nên tui xáp lại hỏi chị ấy về vụ đó thì được giải thích đó là một bệnh có tên y học là Exhibitionism. Một dạng lệch lạc hành vi tình dục1. Lời khuyên của chị ấy là không nên tỏ ra sợ hãi bởi vì mình càng sợ mấy gã đó càng thích thú.
Lan gật gật. Dù sao cũng được cảnh báo trước để chuẩn bị tinh thần nên có lẽ cô cũng sẽ làm mặt lạnh rồi lờ đi. Nhưng mà lỡ gặp mấy ông thích khoe của như vậy thật thì mắt cô có bị gì không nhỉ?
***
Vy chở Lan đến căn nhà cho thuê bạn nó giới thiệu. Căn nhà cũng nằm trong hẻm sâu phải đi vòng vèo hết quẹo trái rồi quẹo phải, sau đó lại đi thẳng rồi quẹo tiếp. Lan nghĩ bụng, kiểu này biết đường nào để ra được Pasteur.
Lúc Vy thắng kít trước một cửa hàng tạp hóa đã thấy bạn của Vy đứng đằng trước đợi. Cô nàng khá xinh, cắt tóc ngắn mặc quần đùi, áo cam vải voan.
- Chào bạn. Mình là Na. - Na cười chào Lan.
Lan nhoẻn cười, thấy vui vui khi được kết bạn với cô bạn người Sài Gòn dễ thương này.
- Ba đứa mình đều là đồng hương đó.
Lan tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô bạn này là người Sài Gòn sao là đồng hương với Lan và Vy được. Giọng nói rõ ràng là người Sài Gòn mà.
- Mình và anh Hai mình đều sinh ra ở Măng Buk. Sau đó hai anh em vào Sài Gòn sống với ông bà nội.
Lan nở nụ cười trước sự thân thiện của Na:
- Cám ơn Na nhiều nha vì đã giới thiệu Lan tới đây thuê nhà.
Na bật cười, chỉ tay về phía cầu thang gỗ:
- Trời ơi, mình quên mất tiêu. Nãy giờ ham nói chuyện. Để mình dẫn bạn lên gác coi phòng. Bà Mười bận chút chuyện nên nhờ mình coi cửa hàng giùm rồi dẫn bạn lên coi phòng luôn.
Vy chen vào:
- Bà dẫn Lan lên coi phòng đi Na. Tui ở dưới này coi quán cho.
- Ok.
Sau đó Lan đi theo Na lên gác. Lên hết cầu thang, cô nàng rút chùm chìa khóa ra tìm một chiếc chìa khóa có dán băn dính rồi cắm vào ổ khóa. Cửa bật mở, Lan đi vào nhìn căn phòng nhỏ xíu áp mái trống trơn trên tường có cây thánh giá bằng gỗ. Na đi tới một cánh cửa bên hông phía tay trái và mở nó ra. Bên ngoài có một ban công và một phòng tắm hơi bẩn một xíu.
Na cười nói:
- Phòng này trước đây cho một anh con trai người Nghệ An học Đại học Luật thuê. Hôm qua đi nhận bằng tốt nghiệp, ảnh qua trả nhà thông báo với bà Mười sắp lấy vợ nên phải tìm nhà khác. He he. Bạn gặp may đó nha. Mới nãy có hai sinh viên Luật nói là khóa dưới của anh đó tới hỏi thuê nhưng mà mình nói là có người thuê rồi. Bạn thấy sao? Phòng này được không? Nếu không thích mình vẫn tìm được phòng trọ khác cho bạn, cũng ở trong nhà dân luôn.
Lan cười toe, xua xua tay:
- Không cần đâu. Lan rất thích phòng này.
Nếu thuê chỗ khác sợ rằng giá nhà bị đẩy lên nữa. Căn phòng này quá tốt, có hơi nóng và ngộp một chút nhưng điều đó không thành vấn đề với Lan. Cô sẽ dọn tới đây ngay trong chiều nay.
Quay trở lại xuống dưới nhà đúng lúc bà Mười về, Lan lễ phép chào bà:
- Dạ. Con chào bà Mười.
Bà Mười cười thân thiện:
- Con coi phòng chưa con? Thấy được không con?
Lan gật đầu lia lịa:
- Dạ, được bà Mười. Chiều nay con dọn tới luôn.
***
Ba đứa con gái ngồi bệt xuống gọt cóc chấm muối ớt cay xè vừa ăn vừa cười ha ha sau khi lau chùi sạch sẽ căn phòng, ban công và phòng tắm. Lan cười tít cả mắt. Nếu không có hai cô bạn này, cô đã lơ ngơ như bò đội nón giữa phố xá tấp nập đất chật người đông này. Vy chở Lan đi mua tủ xếp, bếp ga mini, nồi niêu xoong chảo trong khi Na giúp cô mua thau, xà phòng, sữa tắm và những vật dụng cá nhân. Cô không biết phải cám ơn hai cô bạn như thế nào. Nếu ở Kon Tum thì chắc chắn cô đã mua mít sấy, chuối ép cho cả hai hoặc dẫn đi ăn nhưng ở đây cô chẳng rành đường và cũng không biết chỗ nào bán đồ ăn ngon.
- Ê hai bà. - Lan đã đổi cách xưng hô với Na cho thân mật. - Hai bà biết chỗ nào bán đồ ăn ngon không? Tui muốn mời hai bà đi ăn để cám ơn vì đã giúp tui.
Vy xua tay:
- Bạn bè giúp nhau có gì đâu mà phải mời ăn này nọ.
Lan quay sang Na, cô nàng cười toe toét:
- Nếu bà đã có lòng mời đi ăn thì tui không từ chối đâu nè. Mình đi ăn ốc đi.
- Ok. - Lan sôi nổi. Tui cũng thích ăn ốc.
- Ốc vỉa hè hẻm Trần Đình Xu ngon tuyệt vời nè.
Vy mới vừa nãy còn nói không cần mời ăn này nọ bỗng dưng hào hứng không kém Lan và Na:
- Tui thèm sò điệp nướng phô mai. Nhưng mà ăn ở hẻm Trần Đình Xu đông lắm.
Na hỏi Vy:
- Giờ mấy giờ rồi bà?
- Năm giờ rồi.
- Sáu giờ quán đóng cửa đó. Giờ đi không mấy bà?
Lan cũng đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi la lên:
- Chết rồi. Tui phải tới quán cà phê.
Na chưng hửng:
- Bà tới quán cà phê chi vậy?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét