Chuyện tình online : Hãy ở Đây, Ngay Trong Trái Tim Tớ !!! Phần 3 End
Chương 3
Sáng hôm sau đại thần đến đón tôi đi học, tôi im lặng ngồi sau xe, muốn thẳng thừng như những nhân vật nữ chính trong các bộ phim hàn quốc, hùng hùng hổ hổ nhìn thẳng mặt đại thần mà nói rằng : " Từ nay về cậu đừng đến đưa đón tôi nữa!! Tôi ổn rồi!! Không cần cậu phải quan tâm, sự quan tâm của cậu chỉ đem lại rắc rối cho tôi thôi!! Cậu đi đi!!” . Tôi thở dài thườn thượt, đúng là phim ảnh khác hẳn ngoài thực tế mà. Đang vừa rầu rĩ hút sồn sột hộp sữa vinamilk vừa nhăn mặt chỉ chỉ vào lưng đại thần thì cậu ấy đột ngột cất tiếng làm suýt chút nữa thì sữa trào lên tận mũi tôi. Gì đây nhỉ. Không lẽ cậu ấy có gắn một cái camera đằng sau lưng.
- Có chuyện gì thế???
- À…Không có gì!! Không có gì !!- Tôi lắc đầu quầy quậy, miệng vẫn ngậm cái ống hút.
- Ừm!! Đừng suy nghĩ nhiều!! IQ sẽ càng thấp xuống đấy!!
Tôi trợn mắt cắn nát cái ống hút, nghe cậu ấy nói đừng suy nghĩ nhiều trong lòng mới có chút ấm áp còn chưa lan tới đầu ngón tay thì cậu ấy đã ném ngay vào giữa mặt tôi một cục nước đá to đùng. Chữ càng là sao chứ. Bộ tôi ngốc lắm sao. Nhìn thế này thôi chứ IQ cũng hơn khối người ấy chứ. Đại thần mà ghê gớm à. Cùng lắm IQ cũng chỉ 180 hay 190 gì đó thôi chứ gì. Hức. Thật ức chế quá mà.
Sáng nay tôi có 4 tiết học nên sau khi hết 2 tiết của môn học đầu tôi và miss Thanh kéo nhau xuống căntin uống nước. Đang đi xuống cầu thang gần tầng hầm giữ xe thì một nhóm 4 sinh viên nữ chặn tôi lại, cầu thang phía này thường ít người đi nên lúc đó chỉ có tôi, miss Thanh và 4 người kia. Một cô gái có vẻ xinh nhất trong nhóm bước đến trước mặt tôi, chu đôi môi đỏ chót ra rồi chống một tay vào hông õng ẹo lên tiếng.
- Này!! Mày là Trinh hả?? Năm 2 quản trị phải không ??
Tôi trố mắt nhìn đôi môi đỏ chót nhoai lên nhoai xuống trước mắt, trong lòng thầm liên tưởng đến 2 quả nhót được bọc thêm 2 quả ớt cao sản bên ngoài. Lại liếc nhìn 3 người còn lại, mặt ai cũng hầm hầm như đạp phải phân chó, miệng thì chóp chép nhai kẹo cao su y như mấy mụ già đang nhai trầu, bõm bẽm bõm bẽm thiếu đường rớt cả răng ra ngoài. Miss Thanh khẽ huých nhẹ vào hông tôi rồi thì thào, miệng chỉ khẽ nhếch lên nhưng từng từ vẫn trôi ra nhanh gọn bắn thẳng vào tai tôi :
- Tớ đi tìm viện binh !! Cố gắng cầm cự !!
Tôi há hốc miệng tính quay đầu trừng nó thì môi quả nhót đã lên tiếng :
- Sao ??? Câm rồi à ??
- Trinh đây này !! Tôi vô can !!
Miss Thanh nhanh nhảu đẩy tôi ra phía trước rồi mỉm cười giả lả. Tôi hoảng sợ quay đầu nhìn nó, ánh mắt rực lửa " Sao cậu dám làm thế hả??”. Đáp lại tôi, nó chỉ nháy mắt một cú rồi quay người chạy thẳng. Tôi nhìn đám khói sau lưng nó, âm thầm cảm thán " Đúng là nữ hoàng thể dục có khác”. Quay đầu lại nhìn môi quả nhót, khóe môi tôi giật giật nở ra được một nụ cười cứng hơn cả đá. Cuối cùng, tôi cũng bị cưỡng bức đến khu đất hoang phía sau nhà kho của trường. Đây chẳng phải là nơi hay dùng để giải quyết những ân oán giang hồ trong trường sao. Bình thường nghe đến nơi này tôi chỉ nhếch mép cười rồi lảng đi với thái độ " Có liên quan gì đến mình đâu mà”. Bây giờ thì phải cảm ơn thượng đế rồi, cảm ơn người đã cho con thấy cái sự liên quan gắn bó chặt chẽ giữa mỗi sinh viên với ngôi trường đại học thân thương này. Sau khi ép tôi vào vách tường, 4 người kia đứng vây quanh, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, mà mỗi phân ở đây lại tỏa ra cái khí du côn không thể nói gì hơn. Trời ơi!! Cả đời tôi có bị như thế này bao giờ đâu, kinh nghiệm đâu ra mà xài bây giờ hả trời. Thôi đành làm liều vậy.Tôi nuốt ực nước miếng, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Ơ!! Bạn tìm mình có chuyện gì không??
Lại môi quả nhót lên tiếng, khẽ hất mái tóc vàng chóe ra phía sau lưng, quả nhót đưa mặt lại sát mặt tôi :
- Không biết à?? Tưởng mày phải biết rõ chứ??
Tôi cố nén ham muốn được giơ chân đạp cái cặp môi quả nhót ra xa, trưng ra bộ mặt hòa hoãn nhất có thể rồi đáp lại:
- Chắc là có hiểu lầm gì rồi??? Có gì chúng ta tìm đâu đó ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng nha!!
Vừa nói hết câu, cả 3 người kia cười ré lên, liên tục la hét " Hiểu lầm kìa!! Hiểu lầm kìa!!!”. Tôi thật muốn nhắc nhở họ, cười vừa vừa cả mắc nghẹn kẹo cao su mà tắc thở chết bây giờ. Quả nhót vẫn nhìn chằm chằm tôi, miệng mím chặt. Đột nhiên cô ta đưa chân lên kéo theo đôi giày cao gót 10 phân đạp thẳng vào miếng băng trắng nơi chân tôi. Đau!!! Quả thật là rất đau!! Tôi hét lên một tiếng rồi ngã phịch xuống nền đất, hai tay ôm cổ chân, cắn chặt răng ngước nhìn quả nhót.
- Muốn ngồi thì ngồi đó đi!!- Quả nhót bước một bước đến trước mặt tôi rồi cúi người nhìn tôi như thể đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu- Thoải mái chứ hả?? Ngồi trên xe của anh Phong chắc còn thoải mái hơn nhỉ??
- Cô….cô…
Tôi trừng mắt nhìn quả nhót, cố kìm nén nước mắt, cổ chân truyền lại từng cơn đau nhức nhối.
- Giờ thì biết tại sao rồi chứ??- Quả nhót khẽ nhếch môi cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc- Thứ như mày sao lại dám quấn lấy anh Phong như thế hả?? Mày không biết xấu hổ à?? Không tự nhìn lại mình à??
Tôi cắn môi, cảm nhận mùi tanh trong miệng, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào quả nhót cố gằn từng tiếng một:
- Tôi không có quan hệ gì với Nguyễn Minh Phong cả!!
" Bốp”. Quả nhót giáng vào mặt tôi một cái bạt tai nảy lửa, má tôi nóng bừng lên đau rát. Tôi vẫn không khóc, tiếp tục ngẩng mặt nhìn cô ta. Mặt cô ta giờ đây tràn ngập tức giận cùng ghen tị, khuôn mặt xinh đẹp méo mó.
- Mày còn nhìn tao à?? Hừ- Quả nhót quay người vẩy vẩy 3 người kia-Dạy nó tìm về đúng vị trí của bản thân đi !!
Nhìn 3 người cao to kia tiến lại, tôi khẽ run rẩy, nổi căm tức lẫn bất lực dội lên trong lòng. Thôi xong. Trần Lê Ngọc Trinh tôi đây giờ sẽ tàn đời ở ngay đây, có khi làm con ma vất vưởng ở nhà kho luôn cũng nên. Cũng hay đó chứ nhỉ, trẻ mãi không già. À không. Tôi phải làm thiên sứ thiên thần ở thiên đường chứ. Mắc mớ gì mà phải làm con ma đầu đường xó nhà kho. Tôi co người ôm đầu hứng từng trận đòn tới tấp, đau quá, đau chết mất thôi. Miss Thanh, tớ sẽ tìm cậu báo thù, đồ phản bạn, sao cậu không tới nhanh đi hả ?Còn đại thần nữa. Từ khi gặp cậu ấy là mọi chuyện xui xẻo đều đổ dồn xuống đầu tôi. Cậu là sao chổi của đời tôi hả đại thần ??? Đại thần chết tiệt. Tôi đau quá. Đếm từ 1 đến 3, cậu mà không xuất hiện thì tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu nữa đâu. Tôi sẽ chỉ thẳng mặt cậu mà hét mà đuổi cậu đi đi, đi cho khuất mắt khỏi cuộc đời tôi đấy. Tôi sẽ đếm đây. 1....1......1.......1.......2.5....Tôi ngất đi trong khi chưa đếm được đến 3. Chỉ cảm thấy có rất nhiều tiếng la hét, của anh tôi, của miss Thanh và một vòng tay rất mềm mại rất ấm áp và an toàn. Tôi dần mất đi ý thức.
Tôi chầm chậm mở mắt ra, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng xộc vào mũi,. Khẽ thều thào, tôi nhận ra cổ họng mình khô rát, chỉ phát ra những tiếng khẹt khẹt như giấy nhám chà vào nhau vậy. Nghiêng mặt qua một bên, tôi thấy ngay một mái đầu đang dựa sát ngay giường mình. Nhìn bản mặt đại thần bỗng dưng tôi chả muốn kêu nữa. Sao không có ai khác mà lại chỉ có cái đồ đáng ghét này ở đây nhỉ. Tại ai mà tôi ra nông nổi này cơ chứ ? Giờ lại còn định khiến tôi ngất thêm lần nữa vì khát nước hay sao ? Hix. Thôi nước là trên hết vậy. Tôi cố đưa tay chạm vào tóc đại thần, thật muốn giật cho bay nguyên cả đầu luôn mà. Đầu đại thần bỗng vụt ngẩng phắt lên, cậu chụp lấy tay tôi rồi nắm chặt. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ thâm quầng, cậu ấy nở một nụ cười mừng rỡ rồi khẽ thì thầm :
- May quá !! Cậu tỉnh rồi !! Thật may!!
- Khẹ..t..khẹt…
- Sao?? Cậu đau ở đâu?? Ở đây à??- Đại thần hoảng hốt đứng dậy xăm soi khắp người tôi, giọng nói đầy lo lắng- Hay ở đây???
Tôi ngao ngán thở ra một hơi, không chắc người bên cạnh mình đây có phải là đại thần cao cao quý quý Nguyễn Minh Phong không nữa. Liếc mắt nhìn chai nước để trên cái bàn bên cạnh, tôi đưa tay chỉ chỉ vào đó. Đại thần liền hiểu ý, rót một ít nước ra cốc rồi đem lại bón từng thìa cho tôi. Hức. Tàn phế thật rồi. Vừa uống xong cốc nước thì ba mẹ và anh trai tôi vào, mẹ tôi khóc nức nở ôm tôi đến ghẹt thở, ba và anh thì khẽ cười xoa xoa đầu tôi đầy trìu mến. Ôi!! Hạnh phúc gia đình là đây!!
- Phong về nghỉ đi cháu!! Cháu ở đây từ hôm qua đến giờ chắc cháu cũng mệt rồi!!- Ba tôi vỗ vỗ vai đại thần khuyên bảo.
- Bố anh nói đúng đó!! Em về nhà nghỉ ngơi đi!! Con bé Trinh tỉnh rồi mà!!- Anh tôi gật gật đầu đồng ý
Đại thần đến gần tôi, vuốt vuốt lại tóc tôi rồi khẽ nói:
- Chiều tớ lại vào nhé!!
Tôi gật đầu. Đại thần chào cả nhà rồi ra về, nhìn bóng lưng có chút mệt mỏi của cậu ấy, những cảm xúc khó tả lại dâng lên trong lòng tôi. Sau khi đại thần vừa đi khỏi thì miss Thanh ló mặt vào, nước mắt tèm nhem bôi bôi trét trét trên khắp người tôi. Ăn xong bát cháo tôi nằm ngay ngắn trên giường nghe miss Thanh tường thuật lại câu chuyện. Ba tôi đã đi nói chuyện với bác sĩ, còn anh tôi thì chở mẹ về nhà lấy thêm một số đồ dùng cá nhân. Chỉ còn lại hai đứa nên càng dễ nói chuyện hơn. Ra tôi đã ngất xĩu gần 24 tiếng đồng hồ, thật ra thì do trong quá trình mê man tôi cứ kêu la đau kinh quá nên bác sĩ mới tiêm thuốc giảm đau cho tôi, thế là tôi ung dung ngủ đã đời cho đến tận sáng hôm nay mới tỉnh. Bây giờ trên người tôi ngoài cái cục u to tướng đỏ tươi rói ở cổ chân ra thì khắp người đều bị bầm đến tím xanh tím đỏ, trên mặt thì bị xước mấy đường ở má trái, má phải cũng có nguyên một vết bầm. May chưa đụng gì đến xương. Tôi mím môi nhìn chằm chằm con bạn, lên tiếng chất vấn hỏi tội:
- Thế tại sao hôm qua cậu lại bỏ tớ mà chạy trước một mình thế hả???
Miss Thanh ngước đôi mắt ươn ướt đầy hối hận của nó lên nhìn tôi:
- Tớ đã bảo là đi kêu viện binh mà!! Tại tớ chạy nhanh hơn cậu nữa- Rồi nó lại thở dài- Tớ tưởng cậu ứng phó nổi!! Ai ngờ….chậc chậc!!
- Nè nè!! Cậu nghĩ tớ là gì hả??- Tôi chỉ chỉ vào mặt nó la lên- Tớ đang bị thương nữa cơ mà!! Hừ!!
- Ôi!! Thôi thôi!! Tớ vô vàn ngàn lần xin lỗi cậu!!-Miss Thanh chắp tay thành khẩn nhìn tôi- Là lỗi của tớ!! Lỗi của tớ!! Cậu tha thứ cho tớ đi nha!! Dù gì tớ cũng tìm được viện binh hùng mạnh đến!! Đã trả thù cho cậu rồi và đảm bảo tuyệt đối sẽ không có lần sau!!
Tôi chau mày tò mò rồi khoanh tay hỏi :
- Chuyện thế nào?? Kể tớ nghe đi!!Để xem có hay ho thú vị tới mức tớ tha thứ cho cậu được không đây.
- Ahehe!! Đảm bảo sẽ hài lòng quý khách!!- Miss Thanh hắng hắng giọng rồi nói tiếp- Lúc tớ chạy đi tìm viện binh ấy, chạy ra khỏi tầm ngắm của 4 con đậu hũ thối kia là tớ điện ngay cho anh cậu, tiếp sau đó là đại thần, tiếp đó là con Lan rồi tiếp nữa là…
- Thôi thôi!! Kể chuyện kế tiếp đi!!- Tôi nhăn mặt xua xua tay
- Thì phải có đầu có đuôi chứ!! Thiệt là!!- Con bạn chu chu miệng rồi bóc một quả nho bỏ vào miệng- Anh trai cậu và đại thần là hai người đến sớm nhất, mà anh trai cậu ấy, không những đến một mình mà có cả đám theo sau, trông cứ như đàn em theo sau đại ca chuẩn bị ra trận vậy đó.
- Cậu có nhầm không đấy?? Anh tớ á??
- Nhầm sao được!! Lúc tớ tới khu đất hoang là đã thấy cậu nằm dài dưới đất rồi!! Đại thần lao tới đầu tiên, trông như con sư tử đang điên ấy, mặt cậu ấy khi ôm cậu chạy đi bệnh viện trắng toát không còn một hột máu!!- Miss Thanh lại bóc thêm một quả nho nữa bỏ vào miệng
Tôi khẽ giật mình, từng lời của con bạn như thấm vào tim tôi, cảm giác rất ngọt ngào nhưng cũng rất kì lạ và mâu thuẩn.
- Anh cậu mới ghê kìa!! Bảo một đám người lôi xềnh xệch 4 con đậu hủ thúi kia lên tầng thượng của dãy B, tầng 11 cơ đấy!! Xong rồi còn bắt chúng nó xếp thành một hàng ngang sát lan can, nhìn chúng nó lúc đó như sắp chảy nước đến nơi vậy!!- Vừa nói con bạn vừa hoa tay múa chân đầy hứng thú- Anh cậu chỉ từng đứa một và nói " Chúng mày là ai mà dám động vào em tao hả?? Muốn bay xuống dưới kia chơi không??”!! Ôi!! Nghe mạnh mẽ lắm cơ!! Cả lũ quỳ xuống lạy đến dập cả trán, nước mắt nước mũi tè le luôn!! Ahahaha!!
- Anh tớ?? Khó tin thật!!
Con bạn bĩu môi nhìn tôi:
- Tớ nghi lâu rồi nhưng giờ mới dám chắc chắn 100% anh cậu là trùm của trường mình đấy!!! Đảm bảo sau vụ này không ai dám đụng nửa sợi lông chân của cậu đâu!!
- Hả???
Tôi há miệng kinh ngạc nhìn con bạn. Anh tôi là trùm!! Đại ca của cả trường sao?? Chết mất!! Sao không nói sớm để tôi còn nhờ vã cơ chứ. Học hơn 1 năm rồi vì cái chuyện này mới lòi ra, không thì có lẽ ổng định giấu đến khi ra trường luôn chắc. Thật là đại ca đầu gấu xấu tính gian manh mà. Ngồi nói chuyện thêm một lát rồi miss Thanh cũng về chuẩn bị đi học. Ăn thêm một ít cháo mẹ mới nấu mang đến rồi uống thuốc, tôi nằm dài xuống giường, kéo tấm chăn mỏng đắp lên tận cằm. Nhìn mông lung lên trần nhà, tôi nghĩ vẩn vơ về những gì vừa mới diễn ra. Quen đại thần mới hơn 3 ngày mà đã đủ chuyện xảy ra, quả thật ở bên cạnh đại thần người thường cũng hóa ra bất thường mà. Nhớ tới lời con bạn nói, lại tưởng tượng ra khuôn mặt trắng toát của đại thần, những cử chỉ ân cần, ánh mắt lo lắng, tim tôi bỗng đập thình thịch. Vội vàng lắc lắc đầu, tay giữ chặt một bên ngực, tôi nhắm chặt mắt khẽ lầm bầm " Không có gì hết!! Không có gì hết!!”.
Cà kê cưa kéo mãi đến ngày thứ 8 thì tôi cũng phải xuất viện. Mấy vết bầm tím cũng đã mờ đi ít nhiều, chân cũng đi lại được dù phải đi hơi khập khiễng. Suốt 7 ngày ở bệnh viện, ngày nào đại thần cũng ghé vào thăm tôi, khi thì đem vào trái cây, khi thì đem vào canh gà,…Cũng là 7 ngày tôi ra sức áp bức bóc lột cậu ấy hết mức có thể, hễ muốn ăn gì là chỉ cần trở mình rồi rưng rưng ôm cái chân đau là đại thần ngay tức khắc chạy đi mua. Cảm giác sai khiến được đại thần làm tôi khoan khoái thoải mái còn hơn cả thần dược, có lẽ vì thế mà tôi mới mau lành bệnh thế này. Hix. Biết thế tận hưởng ít ít tí mà được ở lại bệnh viện mãi cũng tốt. Suốt ngày ăn rồi ngủ rồi đọc truyện rồi lại coi hoạt hình mà không cần phải đi học hay làm tiểu luận gì lại có nô lệ hầu hạ thật là tốt. Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, âm thầm tiếc nuối những tháng ngày sung sướng đã qua. Đọc truyện chán chê, tôi lê xuống bếp giúp mẹ chuẩn bị buổi tối
- Tối nay Phong qua nhà mình ăn tối đây!!- Mẹ tôi vừa nếm canh vừa nói
- Vâng!!- Tôi vừa gọt cà rốt vừa ậm ừ trả lời
- Nó là đứa tốt đấy!! Không có điểm nào để chê cả!!!- Mẹ liếc tôi đầy ngụ ý- Đẹp trai, tốt bụng, lễ phép, giỏi giang lại chăm sóc cho con chu đáo như thế!!
- Ôi thôi mà mẹ!!-Tôi nhăn mặt càu nhàu, sao mà giống như phiên bản 2 của chị Hằng thế này không biết. Nghĩ tới chị Hằng tôi liền chuyển ngay đề tài, ném đá qua ông anh đại ca của mình- Mà mẹ nè!! Thay vì lo cho con mẹ lo cho anh hai với chị Hằng trước đi kìa!!Chị Hằng cũng tốt không có chỗ chê vậy!!
- Cái con bé này!! Chỉ được tài lanh!! Chuyện anh con và chị Hằng đã ra mắt gia đình hai bên rồi!! Chờ hai đứa nó tốt nghiệp rồi ổn định công việc là cho cưới luôn chứ bàn gì nữa!!
- Anh hai tốt số thật!!
- Con cũng lo đi là vừa!!- mẹ dí ngón tay vào trán tôi trách yêu- Không có ai hơn nổi thằng Phong đâu !!
- Xì !!!-Tôi chu chu miệng làu bàu
Buổi tối hôm nay có cả chị Hằng và miss Thanh, xem như là một buổi tiệc nhỏ mừng tôi ra viện vậy. Tôi ngồi giữa đại thần và con bạn, đối diện là ông anh và chị Hằng. Kể ra thì nhìn 2 người cũng đẹp đôi, chắc vài bữa đám cưới tôi phải lò mò xin làm phù dâu mới được.
- Nghe nói mai em đến thành phố G để tham gia cuộc thi thiết kế phần mềm trẻ rồi hả ??- Ông anh tôi hướng đại thần hỏi
- Vâng !! Ban tổ chức nói phải ra trước một ngày để chuẩn bị ạ !!- Đại thần từ tốn trả lời
Tôi thoáng giật mình. Mai đại thần phải đi vậy mà tôi không biết gì cả, cảm thấy có chút đột ngột.
- Ồ !! Phải đi gấp thế à ??- Ba tôi ngạc nhiên hỏi
- Vâng !! Tụi cháu đã chuẩn bị hết trong tuần rồi ạ !!
Cả nhà hỏi han đại thần về phần mềm mới, tôi im lặng ăn cơm. Miss Thanh khẽ huých vào hông tôi thì thầm :
- Mai người ta đi rồi kìa !!
- Liên quan gì chứ ?? Ăn cơm đi !!- Tôi gắp một đống thức ăn bỏ vào bát cho con bạn-Ăn đi !!
Miss Thanh bĩu môi xì xì mấy tiếng rồi cũng an phận ngồi yên.Khẽ thở dài, tôi liếc nhìn đại thần rồi âm thầm gắp một con tôm bỏ vào bát cho cậu ấy.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, ông anh tôi chở chị Hằng về nhà, miss Thanh cũng hào hứng ra về sau khi chụp cả đống ảnh đại thần đang rửa bát, trước khi về còn trao cho tôi cả chục cái nháy mắt vô tình nhưng đầy cố ý. Ba mẹ tôi thì ngồi ở phòng khách coi tivi nhấm nháp trà nóng. Tôi với đại thần ngồi ngắm sao ở sân thượng, bầu trời trong vắt không có chút mây chi chít đầy sao. Đại thần chỉ cho tôi từng chùm sao trên bầu trời, còn cả chùm sao riêng của tôi và cậu ấy. Nghe toàn tên tiếng anh mà tôi chóng hết cả mặt, đại thần khẽ cười rồi đổi lại những tên tiếng việt nghe rất là dễ thương.
- Đẹp thật !!- Tôi trầm trồ ngước nhìn bầu trời
- Ừm !! Ở thảo nguyên ngắm sao còn đẹp hơn !!
- Aa .Tớ cũng muốn đến đó ngắm sao !!- Tôi vươn hai tay lên bầu trời khẽ hét lên
- Tớ sẽ đưa cậu đi !!-Giọng đại thần trầm ấm quẩn quanh từng cơn gió mơn man lên tóc tôi.
Tôi quay qua nhìn đại thần, bắt gặp ánh mắt của cậu ấy cũng đang nhìn mình. Khuôn mặt cậu ấy chìm trong bóng tối, một tia sáng đèn đường chiếu lên một góc trên khuôn mặt khiến cậu ấy nhìn càng mờ ảo. Tôi nhận ra nụ cười ấm áp của cậu, trong lòng chợt thấy xao xuyến lạ kì. Quay khuôn mặt đi chỗ khác, tôi khẽ áp hai lòng bàn tay vào hai má, cái lạnh dìu dịu từ lòng bàn tay thấm vào má làm tan đi đôi chút nhiệt độ ấm nóng.
- Tôm hôm nay của nhà cậu rất ngon rất ngọt !!
- Sao cơ ??
Đại thần cười ra tiếng, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi đầy ngụ ý. Tôi ấp úng cắn cắn môi cười ngốc ngếch.
- Mai cậu đi rồi ??
- 5 ngày sau tớ sẽ về !!
"The end"
Chương Ngoại truyện : Đó là tín vật !!
Vào một ngày đẹp trời trước đám cưới của bạn Đại thần và Trinh Trinh nhà ta khoảng 1 tháng, hai người dự định dán lại giấy dán tường trong phòng để chuẩn bị cho đám cưới , Đại thần muốn thuê kiến trúc sư bố trí lại nội thất căn phòng và dán lại giấy dán tường luôn, thế nhưng Trinh Trinh nhà ta lại phản đối kịch liệt vì thuê người khác chuẩn bị phòng tân hôn cho mình thì mất hết cả lãng mạn. Thế là bạn Trinh Trinh khóc lóc, năn nỉ, lê lết kiên trì bám chân Đại thần cả ngày làm bạn ấy gân xanh gân đỏ nổi tít lên mặt, cuối cùng đành phải đồng ý cùng Trinh Trinh nhà ta dán lại giấy dán tường còn nội thất thì để sắp xếp sau. Bạn Trinh trinh rất là kích động, vui vẻ đi chọn rất nhiều giấy dán tường hoạt hình dễ thương, chỉ biết sau khi xách về nhà thì mặt Đại thần đen thui lại như đít nồi. Đúng ngày hẹn, bạn Trinh Trinh hớn hở ôm một đống đồ lon ton chạy vào phòng ngủ Đại thần ngồi chờ bạn ý tan tầm. Nhìn quanh căn phòng rộng, bạn Trinh Trinh tuy đã nhìn quen nhưng cũng phải âm thầm cảm thán, ba mẹ đại thần không ở thành phố này, Đại thần sau khi học đại học ở đây thì sống chung với anh họ- một nhân vật cũng khá là thú vị, chậc chậc, có điều tác giả sẽ nói đến sau. Căn hộ hiện Đại thần đang sống và là tổ ấm tương lai của hai người do bạn ấy mua trả góp từ năm hai đại học, nằm trong khu chung cư hiện đại của thành phố giá không hề rẻ. Ra trường 2 năm cuối cùng Đại thần của chính thức sở hữu được nó, bạn Trinh Trinh sau khi biết được điều này thì vô cùng nể phục bạn Đại thần, dùng ánh mắt lấp lánh đầy sao nhìn bạn ý suốt 24 giờ liền,rồi sau đó âm thầm ngồi tự kỉ ở một xó góc tăm tối bụi bặm khóc than cho số phận một nhân viên văn phòng nho nhỏ, đồng lương cũng nho nhỏ của mình. Sau mấy phút hồi tưởng bạn Trinh Trinh chép chép miệng mấy cái kết hợp lắc lắc đầu rồi ngoác miệng cười sung sướng : « Tiền của Đại thần sau này cũng là tiền của mình thôi !! Nhà này cũng là nhà của mình nha !!Hahaha !! ». Đang cười ha hả thì điện thoại reo, nhìn dòng chữ nhấp nháp : Phong thần calling.. .mà bạn Trinh Trinh giật thót cả người , khẽ đảo mắt lẩm bẩm : « Thiệt là thiêng mà !! ».
- Alô !! Anh chưa về sao ???
- Xin lỗi em !! Anh có cuộc họp đột xuất nên có lẽ về muộn !!
Bạn Trinh Trinh khẽ xì một tiếng nhưng nghe loáng thoáng trong điện thoại có tiếng người trao đổi rồi tiếng giấy tờ loạt xoạt như là đang họp nên cũng không hỏi gì thêm, chỉ ậm ừ mấy tiếng. Đại thần dặn dò xong cũng tắt máy. Nhìn chằm chằm điện thoại, bạn Trinh Trinh hừ hừ bực bội, liếc mắt khắp phòng lại thấy bực hơn, xoay trái xoay phải rồi làu bàu : « Phòng con trai gì mà gọn gàng sạch sẽ thế không biết !! Lần nào tới mình cũng bày bừa mà vẫn cứ sạch !! Hừ !! Để xem... ». Bạn Trinh Trinh nhếch môi cười hai tiếng đầy nham hiểm rồi nhảy tót lên giường bạn Đại thần tay tung gối chân đá chăn, vừa quăng loạn xạ vừa hét : « Ta báo thù a !! A ya ya ya !! Kungfu panda đây !! yaaa.. ». Hai tiếng sau, 8h tối, bạn Đại thần nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà, nhìn giày của bạn Trinh Trinh ở bật cửa lại nhìn hộp gà rán trên tay liền nghĩ đến khuôn mặt tươi cười đáng yêu kia không khỏi mỉm cười ngọt ngào. Đại thần nhìn khắp nhà không thấy bạn Trinh Trinh đâu nên đi thẳng vào phòng ngủ, tính ôm bạn ý vào lòng ấm áp mà xin lỗi một tiếng, ai ngờ cửa phòng ngủ vừa mở, lời còn chưa kịp thoát ra thì Đại thần đã sớm xây xẩm mặt mày vì đống hổn loạn bày ra trước mặt. Phòng ngủ đã sớm biến thành chuồng heo, lông vũ từ gối bay tứ tung, chăn đệm lộn xộn rớt một đống dưới sàn, kệ sách tuyệt không còn quyển nào còn nguyên vẹn nằm trên kệ, may thay cái tủ áo quần và cái máy vi tính vẫn còn nằm nguyên. Mà cái con heo duy nhất trong chuồng thì nằm co ro an tĩnh ngủ ở một góc giường, trên người phủ cái bao gối rách, lông vũ vương khắp người. Đại thần thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương, đặt cặp tài liệu sang một bên rồi nhẹ nhàng bước đến gần giường. Nhìn khuôn mặt hồng hồng đang ngủ say sưa, đôi mắt vốn to tròn trong trẻo nhắm nghiền, hàng lông mi khẽ rung rung, đôi môi căng mọng nhỏ xinh nhìn rất muốn cắn một cái, bạn Đại thần cúi người khẽ hôn nhẹ lên đôi môi đó. Lấy chiếc bao gối rách ra khỏi người bạn Trinh Trinh, liếc nhìn đám lông vũ bám đầy trên mái tóc dài đen nhánh xõa tự do trên ga giường, bạn Đại thần bỗng thấy mọi mệt mỏi tan biến, một dư vị hạnh phúc len lỏi trong lòng.
Sáng hôm sau, bạn Trinh Trinh uể oải vừa ngáp vừa vươn tay duỗi người đầy thỏa mãn rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
« Sao mình lại nằm đây nhỉ ?? »- Bạn Trinh Trinh ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện ra đây là phòng ngủ dành cho khách ở nhà bạn Đại thần liền vội vàng bật dậy, kiểm tra trên người áo quần đầy đủ mới khẽ thở phào. Thật ra bạn Trinh Trinh và bạn Đại thần đã yêu nhau hơn 5 năm nhưng tuyệt đối chưa bao giờ vượt rào, đi quá giới hạn a. Vừa thở phào xong bạn Trinh Trinh lại trợn mắt há miệng nghĩ đến việc ngày hôm qua, phòng ngủ của Đại thần vẫn còn..vẫn còn chưa dọn dẹp aaaaaaa. Bạn Trinh Trinh cuống quýt bay ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn quanh phòng khách thì đã thấy bạn Đại thần nhàn nhã ngồi trên uống cafe trên sopha, tay cầm một tờ báo đọc chăm chú. Bạn Trinh Trinh nuốt nước bọt, nhón chân đi từng bước từng bước một đến cửa ra vào, cuối thấp người đi qua ghế sopha đối diện Đại thần, tay vừa chạm đến nắm cửa thì một tiếng nói không lạnh không nóng vang lên sau lưng :
- Trần Lê Ngọc Trinh !! Chìa khóa xe và túi xách của em ở đây !! Không lấy về à ??
Bạn Trinh Trinh ầm thầm chảy nước mắt, quay người nhìn bạn Đại thần trưng ra một nụ cười tươi rói :
- Em quên mất !!
- Ồ !!- Đại thần đưa mắt từ tờ báo lên nhìn thẳng bạn Trinh Trinh, khẽ nhướng mày- Còn quên gì nữa không nhỉ ??
- Hờ hờ !!! Em dọn !! Em dọn ngay đây !!!
Thế là bạn Trinh Trinh đành đau khổ cầm chổi cầm khăn lau dọn chuồng heo do mình tạo nên. Tình cờ, trong công cuộc lau dọn vĩ đại đó, bạn Trinh Trinh đã phát hiện ra một bí mật của bạn Đại thần- đó là do bạn ý đoán thế- một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm tầng trên cùng của kệ sách, cái tầng mà bình thường bạn Trinh Trinh không thể mò mắt tới được cho đến ngày hôm nay. Chiếc hộp gỗ nhỏ đặt gọn được trong lòng bàn tay,hình điêu khắc bên ngoài rất tinh xảo và đẹp mắt. Tiếc thay nó lại có khóa, bạn Trinh Trinh vô cùng tò mò nhưng cũng đành chịu. Sau đó, ngẫm nghĩ lại, chiếc hộp này nằm trong phòng Đại thần lại cất ở nơi kín đáo như thế, lại còn có khóa, như vậy chắc chắn trong này phải chứa một bí mật kinh thiên động địa của Đại thần a. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng , đợi đến tối Đại thần về, bạn Trinh Trinh miệng cười hì hì đeo đám bạn ấy đến tận phòng tắm. Đại thần nhếch môi cười, đưa mặt lại sát mặt bạn Trinh Trinh thổi phù một cái rồi nói :
- Em muốn tắm chung với anh sao ??
Bạn Trinh Trinh kinh ngạc đỏ mặt, nhảy lùi ra sau, miệng lắp bắp, mắt nhìn chằm chằm vào phần ngực trần cơ bắp của bạn Đại thần, cả người như bốc hỏa chạy biến ra khỏi phòng tắm. Tuy đối với bạn Trinh Trinh mặt dày hành động đeo bám này hoàn toàn bình thường nhưng đối với bạn Đại thần là cực kì mất kiên nhẫn, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt long lanh ướt át, đôi môi khẽ chu chu lên nhõng nhẽo. Khẽ thở dài một tiếng, Đại thần buông tập tài liệu trong tay ra nhìn bạn Trinh Trinh đang kê cằm lên bàn, hai tay bíu chặt cạnh bàn chăm chăm nhìn mình rất tập trung. Đưa tay gõ nhẹ lên cái đầu đối diện, Đại thần bất lực nói:
- Công phu đeo bám của em luyện tới tầng thượng thừa rồi!! Được rồi!! Muốn hỏi gì thì hỏi đi!!
Bạn Trinh Trinh kích động kéo chiếc hộp gỗ đem đặt trước mặt bạn Đại thần rồi hỏi đầy chờ mong:
- Trong này là bí mật gì của anh?? Em muốn xem!!
Đại thần hơi ngớ người nhìn chiếc hộp gỗ, đã bao lâu rồi không lấy nó ra ngắm. Cầm chiếc hộp gỗ lên, Đại thần khẽ vuốt vuốt nó rồi mỉm cười. Kí ức thời thơ ấu dần hiện về, rõ ràng trong tâm trí.
Mười lăm năm trước, bạn Đại thần là một đứa nhóc 10 tuổi. Tuy rằng là nhóc nhưng vẫn là một tiểu đại thần trong đám nhóc cùng tuổi. Mùa hè năm ấy, Đại thần về quê ngoại để nghỉ hè, Đại thần vốn là một đứa trẻ ít nói, không thích những hoạt động vui chơi chạy nhảy của những đứa trẻ cùng tuổi nên chủ yếu chỉ ngồi trong vườn cây ăn trái của ông ngoại để đọc sách mà thôi. Vào một buổi trưa, ăn cơm xong đại thần lại đem sách ra ngoài vườn ngồi đọc, đang chăm chú đọc thì bỗng nghe thấy một tiếng nói phát ra từ hàng rào cuối vườn:
- Vườn này đầy ổi luôn nè Trinh Trinh ơi!!
- Nhỏ miệng tí đi!! Chủ vườn nghe thấy bây giờ!!
- A!! Có xoài nữa nè!!
- Mấy cái đứa này!! Díp miệng lại coi nà!! Chó rượt bây giờ!!
Đại thần hiếu kì, đứng lên núp sau một thân cây xoài to nhìn ra phía hàng rào. Bốn cái đầu nhỏ ló ra, một trong số đó dần dần với tay qua hàng rào đưa chân vắt ngang qua, nhanh nhẹn trèo lên hàng rào. Đại thần tròn mắt nhìn cô bé trước mắt, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại có thể trèo qua hàng rao cao như thế, hai bím tóc cột đuôi gà đong đưa qua lại khi cô bé quay nhìn xung quanh. Sau đó cô bé cúi đầu lui nói:
- Để tớ vào thám thính trước!!
- Khéo chó cắn toe mông đấy!!
- Tớ tìm hiểu kĩ rồi!! Nhà này cột chó đằng sân trước hết rồi!!
- Khéo chủ nhà bắt được là về nhà cũng toe mông đấy!!
- Yên tâm tớ chạy rất nhanh!!
- Khéo…
- Thôi!! Có muốn ăn xoài ăn ổi không hả??- Cô bé cắt ngang lời bạn nói, trừng mắt một cái rồi nhảy xuống hàng rào. Ba cái đầu còn lại vẫn nhô lên, 6 con mắt yên lặng nhìn theo.
Đại thần ôm sách đứng dựa lưng vào gốc cây khẽ nhíu mày " Ra là ăn trộm”. Nghiêng đầu nhìn cô bé đó lần nữa rồi mỉm cười, nụ cười đầy thâm ý của bạn tiểu Đại thần. Cô bé kia vẫn không hay biết có người đang theo dõi mình, nhón chân đi từng bước, vừa đi vừa nhìn xung quanh, thấy không có ai liền thở phào ngẩng đầu nhìn những trái ổi trái xoài đầy hấp dẫn treo lúc lắc trên cành cây. Đang đưa chân trèo lên cây ổi gần nhất, mắt vẫn không rời những chùm ổi trên cành, cô bé bỗng nghe tiếng hỏi :
- Cậu đang treo cây hái ổi à??
Vẫn không dừng động tác trèo, cô bé thản nhiên trả lời:
- Hỏi thừa!! Trèo cây ổi dĩ nhiên là muốn hái ổi!!
- Ồ!!!
Một tiếng ồ cất lên cũng là lúc cô bé đứng hình, trợn mắt quay người nhìn xuống. Một thằng con trai đang đứng dưới gốc cây ngước mắt nhìn cô bé mỉm cười. Tay cô bé run rẩy, mắt nhìn chằm chằm người kia : " Xinh đẹp ghê!!”. Ngắm nhìn một phút lại thấy có chút không đúng, nghĩ tới nghĩ lui, cô bé bỗng thấy mình như là đi ăn trộm đã bị bắt quả tang đi, khẽ nuốt nước miếng rồi vừa nở nụ cười hoàn toàn ngây thơ trong sáng vừa trèo xuống.
- Hiểu nhầm nha!! Con chim của tớ bị sẩy lồng, tớ thấy nó bay vào đây nên trèo lên tìm thôi!!- Cô bé nói xong liền ngẩng đầu nhíu mày chỉ lên cây ổi- Vừa nảy mới thấy nó đậu trên cây ổi này á!!
- Ồ!!!
- Thật đó!! Tớ xin thề dựa trên danh dự của anh trai tớ luôn đấy!!
Đại thần vẫn không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô bé, tay xoay xoay cuốn sách. Cô bé bị ánh mắt Đại thần nhìn thì có chút chột dạ đành cúi đầu rặn ra vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Tớ từ nhỏ mồ côi cha mẹ!! Phải sống ở côi nhi viện!! Hằng ngày thấy ba mẹ những bạn cùng lớp toàn mua ổi cho mấy bạn ấy ăn nên tớ thấy rất tủi thân!!- Vừa nói cô vé vừa quệt quệt nước mắt- Vậy nên tớ rất muốn ăn ổi a!! Nên tớ mới tới đây hái a!! Tớ đảm bảo khi hái xong sẽ trả tiền a!!
- Ồ!! Hồi nãy cậu có nói đến anh cậu!!
- A hả?? Có sao?? Chắc cậu nghe nhầm a!!
- Thế à!!
Đại thần nhíu nhíu mày rồi quay người bước đi. Cô bé thấy Đại thần bỏ đi thì thoáng mừng thầm nhưng lại thấy kì lạ nên hỏi với theo 1 câu:
- Cậu đi đâu đấy??
Đại thần vẫn bước chậm rãi, đầu vẫn không quay lui, khẽ nhả ra 2 tiếng:
- Đi kêu ông tớ!!!
- Cái gì????-Cô bé khẽ hét lên một tiếng, nhìn chằm chằm lưng đại thần một hồi rồi bỏ chạy. Quay lại hàng rào thì trèo mãi không lên, ra là hàng rào này cao nhưng bên ngoài cô bé cũng bạn đã khênh đá chêm lên nên mới trèo qua được, phía trong này thì làm gì có đá chêm, không có đá chêm thì làm sao mà trèo ra.
Cô bé cuống quá kêu lên mấy tiếng với lũ bạn bên ngoài, thành ra một trong 3 ngoài làm thành 1 tổ hợp loạn xà ngầu náo động nên cả những vị trưởng bối trong nhà. Thấy đông người trong nhà đi ra, cả 3 bạn nhỏ bên ngoài hàng rào bị dọa sợ chết khiếp co giò chạy mất hút, chỉ còn một cô bé lẻ loi tội nghiệp muốn ra cũng không được mà vào cũng không xong. Thế là nước mắt giả hóa thành nước mắt thật. Bạn Đại thần ung dung lại gần nói nhỏ bên tai cô bé tội nghiệp kia.
- Chết chắc rồi trộm ơi!! Ông tớ dữ lắm nha!!- Nói xong còn lè lưỡi chậc chậc mấy tiếng.
- Hức!! Chết mình rồi!!-Cô bé nước mắt gần tràn ra hốc mắt, thút thít nói, tay run run chống vào hàng rào- Toe mông thật rồi!!
- Muốn bình yên không?- Đại thần lại khẽ nói bên tai cô bé
- M..uốn!!- Cô bé quay nhìn Đại thần như thể đang gặp vị cứu tinh của đời mình
- Ừm!! Với một điều kiện!!-Đại thần mỉm cười nhìn cô bé
- Là gì??
- Là cậu hằng ngày phải tới đây chơi với tớ!!- Vừa nói vừa chỉ thẳng vào mặt cô bé- Chỉ một mình cậu thôi!!
- Hả???- Cô bé tròn mắt, đôi mắt to tròn ướt át đầy nước nhìn càng lấp lánh tràn ngập sự ngạc nhiên.
- Thế nào?? Có ổi có xoài ăn miễn phí!!- Đại thần hướng mắt về những người đang đi đến- Còn không bị toe mông!!
Cô bé liếc nhìn những người đang đi đến, tiếng nói ồn ã vọng lại càng thêm kinh sợ. Nghĩ kĩ thì mình cũng không bị thiệt gì bèn nhìn Đại thần gật gật đầu: "- Tớ đồng ý!!”
Đại thần mỉm cười hài lòng rồi chạy đến phía những người kia nói to:
- Bạn ấy là bạn con!! Thấy ổi với xoài nhiều quá không biết ăn cái nào nên mới hét như thế !!
Những bật trưởng bối gật gù « Ra là thế !! » rồi đi lại vào nhà. Còn có người lên tiếng gọi « Cô bé vào nhà chơi », ai cũng thấy mừng vì Đại thần có bạn, còn là con gái nữa, nhưng có 1 vấn đề mà ai cũng thắc mắc « Cô bé ấy vào bằng đường nào vậy ?? ».
Thế là từ đó, ngày nào cô bé kia cũng đến chơi với bạn Đại thần, tất nhiên là đường hoàng mà đi vào từ cổng chính.
- Này Phong Phong !! Hái cho tớ trái xoài kia đi !!-Cô bé chu chu miệng đẩy cuốn sách qua một bên, chỉ chỉ trái xoài to chín vàng trên cành.
- Đã bảo cậu đừng gọi tớ là Phong Phong rồi mà !!-Đại thần nhíu mày nhưng vẫn nhìn theo hướng cô bé chỉ
- Thì tên tớ là Trinh nên gọi là Trinh Trinh !! Tên cậu là Phong thì phải gọi là Phong Phong chứ sao!!
- Lí lẽ của người sao hỏa !!
- Phong Phong hái xoài cho tớ !!!
- Được rồi !! Được rồi !! Đúng là phiền phức mà !!- Miệng nói phiền nhưng chân vẫn bước đến gốc xoài, Đại thần khẽ nheo mắt ước lượng rồi nhẹ nhàng đu người trèo lên cây.
- Kia kìa !! Tới chút nữa !!! Chút nữa a !!- Trinh Trinh ở dưới nhảy nhót chỉ trỏ qua lại không ngừng
Ở bên trên, Đại thần cố gắng vươn tay bắt lấy quả xoài, khổ thân, bạn Đại thần mới 10 tuổi, tuy là thuộc dạng cao nhưng cũng chỉ là cao trong đám nhóc, tay vẫn ngắn, vươn mấy cũng chả chạm đến được quả xoài. Liếc nhìn người phía dưới phấn khích không ngừng, đành cắn răng nhíu mày bước thêm một bước ra phía cành cây, đúng tầm với, trái xoài nằm gọn trong tay. Vừa vui mừng giơ quả xoài lên cho người phía dưới thấy cũng là lúc Đại thần hiểu rõ định lí lực hút của trái đất. Nằm dưới đất, đau đến mức muốn ngất đi nhưng bạn Đại thần vẫn ngẩng đầu gắng cười với Trinh Trinh :
- Xoài của cậu nè !!!
- Huhuhuh !! Tớ không cần nữa !!- Trinh Trinh vừa gạt quả xoài vừa khóc lóc quỳ xuống cạnh Đại thần- Cậu có sao không vậy ??
Đó là lần đầu tiên Đại thần thấy một người khóc nhiều đến vậy, khóc mãi cho đến khi cậu băng bột xong nằm trong bệnh viện, Trinh Trinh vẫn còn khóc. Nhìn đống nước mắt nước mũi nhem nhuốc đâỳ trên khuôn mặt Trinh Trinh, Đại thần bỗng thấy vui, ít ra Trinh Trinh khóc nhiều như vậy chắc là rất đau lòng mà là đau lòng vì mình. Vài ngày sau bạn Đại thần ra viện, nằm ở nhà tĩnh dưỡng, ngoài cái chân gãy bị bó bột ra thì không còn bị gì nghiêm trọng nữa. Chân bó bột nhưng vẫn có thể đi cà nhắc ra vườn cùng ngồi chơi với Trinh Trinh được. Từ ngày Đại thần bị ngã Trinh Trinh càng tới chơi nhiều hơn. Đến ngày Đại thần tháo bột, lúc ra khỏi nhà Trinh Trinh đem tháo một chiếc cột tóc hình 2 viên bi xinh xắn trên đầu mình xuống rồi nhét vào tay Đại thần rồi mỉm cười rạng rỡ :
- Nếu đau hãy nắm nó thật chặt nhé !! Tớ sẽ truyền thêm sức mạnh cho cậu !! Đây là giao ước của chúng ta nhé !!
Đại thần ngơ người nhìn chằm chằm vào sợ dây cột tóc, khẽ nắm thật chặt rồi mỉm cười nói :
- Ừm !! Là giao ước của chúng ta !!
Lúc xe chạy rồi, Trinh Trinh vẫn chạy theo một đoạn phía sau, hét lên :
- Tớ ở nhà đợi cậu về ăn mừng đó nha !! Nhớ về sớm !!
Đại thần ở trên xe vừa cười vừa vẩy vẩy tay, trong lòng thấy ấm áp không thôi. Tuy nhiên, lúc Đại thần về, Trinh Trinh không có ở đó, ông ngoại nói có ai đó tới tìm rồi đón Trinh Trinh về nhà rồi. Đại thần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nắm chặt sợi dây cột tóc trong tay ngồi chờ đến cuối ngày mà Trinh Trinh vẫn không đến. Rồi lại tiếp tục chờ từ ngày này sang ngày khác nhưng vẫn không thấy bóng đang bạn Trinh Trinh đâu cả. Chờ đến hết mùa hè, lúc chuẩn bị năm học mới cũng cố nán lại vài ngày để đợi nhưng vẫn không đợi được. Cuối cùng đành thất vọng cầm thứ duy nhất Trinh Trinh để lại-sợi dây cột tóc hình viên bi-quay về thành phố, ông ngoại thấy Đại thần buồn liền an ủi có tin gì sẽ báo ngay nhưng vẫn không lòng vơi đi nổi buồn đầu tiên vương trong lòng cậu bé 10 tuổi, một nổi buồn không tên..
Cho đến mười năm sau, cuối cùng bạn Đại thần cũng tìm được cô bé năm xưa. Cô bé có tướng khóc kinh người, cô bé với khuôn mặt tèm nhem nước mắt nước mũi ngày xưa, cô bé đã lấy đi trái tim cậu từ lúc 10 tuổi.Rốt cục Đại thần không phải nhìn vật thay cho người nữa rồi. Lúc đó, khi nhìn thấy cô bé ấy ngồi khóc trong mưa, rồi nhìn thẻ sinh viên lấy tạm trong túi xách cô bé để đăng kí vào viện, Đại thần đã sớm quyết định : « Lần này tớ nhất định không để cậu chạy mất !! Trần Lê Ngọc Trinh !!! »
Trở về hiện tại, trong lúc bạn Đại thần chìm vào kí ức ngọt ngào thì bạn Trinh Trinh đứng bên cạnh đã hết kiên nhẫn.
- Này !! Tóm lại anh có cho em xem không hả ???
Nghe tiếng hét đầy phẫn nộ của bạn Trinh Trinh, đại thần giật mình thoát ra khỏi kí ức, trên tay vẫn cầm chiếc hộp gỗ.
- Em phải trả lời anh một chuyện đã !!- Đại thần đặt hộp gỗ xuống lại bàn rồi ngước nhìn Trinh Trinh chăm chú nói.
- Ừm !! Anh hỏi đi !! Hỏi xong phải cho em coi đồ trong hộp đấy !!- Trinh Trinh ngồi xuống chiếc ghế gần đó không quên cầm theo chiếc hộp xoay xoay trong tay.
- Lúc em mười tuổi em có về vùng quê nào chơi không ??
- Ừm !! Ừm !! Có a !! Quê nội em !! Em đi với anh hai nữa!!
Đại Thần nheo nheo mắt, đưa 2 ngón tay thon dài vuốt vuốt cằm hỏi tiếp:
- Em trở lại thành phố lúc nào??
- Lúc đó ba em bị tai nạn phải phẩu thuật nên bác em liền đưa em và anh hai trở lại thành phố ngay!!
- Vậy…vậy em có nhớ ai..Ý anh là em có người bạn nào thân thiết ở đó không??
Bạn Trinh Trinh khẽ chau mày, ngừng xoay hộp gỗ nhìn bạn Đại thân khó hiểu:
- Sao anh lại hỏi vấn đề đó??
- Hộp gỗ!!!- Đại thần nghiêng nghiêng đầu đáp trả ánh mắt của bạn Trinh Trinh
- À à!! Em có nhớ một cậu bé a!! Bằng tuổi em mà rất là xinh đẹp !!- Trinh Trinh vỗ tay một phát rồi nói thêm- Hình như cậu bé đó còn bị gãy chân vì trèo cây a !! Sau đó hình như phải đi viện !! Ôi !! Lúc đó ba bệnh nên em cũng không nhớ rõ nữa !! Chỉ nhớ về ba thôi !!
- Rồi đó !! Mở ra cho em đi !!- Sau một hồi chỗng cằm nghĩ ngợi cuối cùng bạn Trinh Trinh vẫn không quên mục đích chính của mình. Đại Thần Lắc đầu, kéo hộc bàn lôi ra một chiếc chìa khóa nhỏ rồi mở hộp khỗ ra. Bạn Trinh Trinh nhanh chóng chụp lấy rồi lùi ra ghế ngồi xuống săm soi. Trong hộp là một sợ dây cột tóc hình hai viên bi rất dễ thương nhưng đã cũ, loại cột tóc này thời nay cũng không mấy người dùng nữa. Càng nhìn bạn Trinh Trinh càng thấy quen mà vẫn không nhớ ra được gì.
- Ô !! Quen mắt ghê a !! Hình như lúc bé em cũng đã từng có dây cột tóc loại này a !!- Nhìn sợi dây một hồi, bạn Trinh Trinh lại quay nhìn Đại thần dò hỏi- Mà sao anh lại giữ thứ này ??
- Chậc !! Đó là tín vật !!!
- Là tín vật ?? Nhưng là của ai a ?? Của ai vậy ?? Sao nhìn quen ghê !! Sao mà không nhớ ra vậy này !!! Aaaa.. !! Anh nói xem nào !! A quen ghê cơ !!!.....
Đại thần dựa người lui lưng ghế khẽ thở dài, liếc nhìn bạn Trinh Trinh ngồi loay hoay ở ghế rồi lẩm bẩm : « Cũng may là còn nhớ về mình!! Cưới xong phải dắt về đó lại thôi !! »
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét