(Chuyen tinh online) Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang tinhyeuonlineteen.blogspot.com : Cái Mền 37 Độ Phần 3 End
Chuyện tình online
Kết thúc bữa tiệc sinh nhật với bia và nhiều đồ ăn ngon cùng những người bạn thân thiết, Thắng chở Lan dạo phố Sài Gòn. Mới hơn 8 giờ đêm. Vẫn còn quá sớm để về nhà. Hay nói đúng hơn là anh cố tình giải tán sớm bữa tiệc để có những phút giây riêng tư bên cô. Lan uống hai ly bia, chỉ hai ly thôi vậy mà đầu óc váng vất như say. Cô vòng tay ôm Thắng, nằm dựa đầu lên lưng anh để anh chở lòng vòng qua nhiều ngả đường tấp nập.
Rồi Thắng bất ngờ dừng xe trước một nhà nghỉ trong con hẻm vắng vẻ. [Chết rồi Bôn ơi, chị không gánh được đâu Bôn… Thằng này "cáo” quá]. Lan hốt hoảng:
- Anh. Sao anh lại dừng xe ở đây?
Cô lúng túng, ngượng ngập xen lẫn sợ hãi. Cô biết thừa nơi này là đâu. Nếu bước chân vào đó sẽ có chuyện gì xảy ra. Cô chưa muốn và chưa sẵn sàng để có thể dâng hiến cho anh tất cả. Lý trí mách bảo cô phải sáng suốt.
Thắng xuống xe, dựng chân chống xe mà Lan vẫn chưa chịu xuống. Ánh mắt cô nhìn anh bối rối. Nhưng anh đã bỏ qua và nắm tay cô dắt vào trong. Cô muốn rụt tay lại nhưng không được, run giọng nói:
- Anh, mình về đi anh…
- Đừng sợ em… Ở đây hai đứa mình mới có thể thoải mái nói chuyện.
Nói chuyện gì ở đây được? Ngồi ở quán cà phê cũng có thể nói chuyện mà. Chuyện gì sẽ xảy ra ở đây bất kỳ đứa con gái nào cũng biết. Cô uống hai cốc bia dù có hơi say một chút nhưng không có nghĩa là đầu óc cô mụ mị đi và để anh dắt vào trong đó.
Cô nói to:
- Anh, em không muốn vào đó. Anh chở em về đi.
Thắng quay lại nheo mắt nhìn Lan:
- Sao em lại nổi nóng với anh? Bữa nay là sinh nhật anh, anh muốn ở bên em một đêm không được sao?
- Anh… anh muốn qua đêm ở đây?
- Ừ.
Lan liên tục lắc đầu:
- Không, em không muốn. Em muốn về nhà trọ.
Thắng buông mạnh tay Lan ra:
- Em bị sao vậy? Hai đứa mình ngủ ở đây một đêm có chết không. Anh và em yêu nhau, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra.
- Em chưa thực sự sẵn sàng để làm chuyện đó… Anh-chở-em-về-đi.
***
Chuyện tình online: Trên căn gác tối, Lan ngồi dựa tường ôm gối nghĩ về trận cãi cọ tối nay giữa cô và Thắng. Tại sao anh lại làm như vậy? Anh yêu cô nhưng tại sao lại không hiểu cô. Cô chưa sẵn sàng để làm chuyện đó, đáng lẽ anh phải tôn trọng quyết định của cô nhưng đằng này anh hết nài nỉ chuyển sang tức giận, trên đường chở cô về không nói với cô một lời. Anh đang là sinh viên năm cuối, còn cô chỉ mới mười tám tuổi ngây ngô có biết gì đâu. Anh muốn cô chứng minh tình yêu của cô dành cho anh cũng không có gì quá đáng. Nhưng tại sao cứ phải qua đêm với nhau mới được?
Nhét earphones vào tai, Lan bật bài hát Khúc Thụy Du, thơ của tác giả Du Tử Lê, nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc.
"Hãy nói về cuộc đời khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới ngoài trống vắng mà thôi. Thụy ơi và tình ơi…”
Lan rất thích nghe bài hát này, giai điệu êm ái mượt mà thấm vào trong lòng. Lời bài hát khiến tâm trạng cô thấy khá hơn.
Đừng bao giờ em hỏi, vì sao ta yêu nhau, vì sao môi anh nóng, vì sao tay anh lạnh,vì sao thân anh run, vì sao chân không vững, vì sao và vì sao…?
Khẽ thở dài, Lan nằm xuống giường cố ru mình vào trong giấc ngủ.
***
Cả ngày Lan không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào của Thắng dù đã gửi hàng chục tin nhắn cho anh. Buổi sáng khi cô qua hỏi chú Kiệt thì chú nói anh đến trường từ rất sớm. Sau khi nghỉ việc ở quán cà phê trên đường Pasteur, Lan muốn nghỉ ngơi mấy ngày đi chơi với Thắng sau đó mới đi tìm việc làm. Không ngờ tối qua cả hai lại cãi nhau một trận. Ngồi quán cà phê vỉa hè bên này đường, thỉnh thoảng Lan lại nhìn qua nhà chú Kiệt chờ Thắng về.
Tối nay quán tấp nập khách, toàn đám thanh niên con trai. Sau một hồi lúi húi pha cà phê cho khách, Lan ngồi xuống ghế nhựa nghe đủ chuyện trên đời. Từ bóng đá, quần vợt cho đến chuyện ở đất nước bí ẩn nhất thế giới - Triều Tiên rồi báo mạng mấy ngày nay rùm beng chuyện căn biệt thự của một đại gia giàu có ở Sài Gòn bị đạo chích viếng thăm hay cô ca sĩ Linh Vy nào đó bị phóng viên chụp được ảnh say rượu ở quán bar… Rút điện thoại ra, cô soạn tin nhắn gửi cho Thắng.
"Chừng nào anh về? Anh vẫn còn giận em hả?”
Một anh con trai phóng vù tới trên chiếc SH rồi dựng chân chống xe ngồi xuống ghế nhựa. Anh chàng quay qua hỏi Hạnh:
- Chị, bà xã em tới chưa?
Chị lắc đầu:
- Chưa thấy.
Gửi tin nhắn đi rồi tận mấy phút sau vẫn không thấy Thắng trả lời, Lan thở hắt ra. Anh giận cô thật rồi. Chỉ vì cô không chịu "cho” anh. Có nhất thiết phải vội vàng làm chuyện đó khi cả hai chưa thực sự trưởng thành không? Tại sao không thể để dành cho đêm tân hôn. Cô biết quan niệm của mình xưa rồi nhưng "làm thân con gái phải biết giữ mình”, cô muốn trao cái quý nhất của mình cho người cô sẽ lấy làm chồng. Điều đó có gì không đúng nào. Anh nổi nóng, quát tháo với cô rằng như vậy có nghĩa là cô không yêu anh thật lòng. Thật lòng hay không phải cảm nhận bằng trái tim chứ sao lại ở chuyện "cho” hay không "cho”. Yêu không chỉ là cảm thông, chia ngọt sẻ bùi mà còn phải tôn trọng, gìn giữ cho nhau.
Ngẩng đầu lên thấy anh chàng đi SH vẫn ngồi một mình, Lan uống ngụm cà phê rồi bật màn hình điện thoại. Không có tin nhắn nào được gửi tới.
Nhạc chuông điện thoại của anh SH chợt réo inh ỏi.
"Wow fantastic baby. Woo~ I wanna dance, dance, dance, dance, dance…”
- Alo, bà xã hả?... Sao để anh chờ lâu lắc vậy? Gì? Mẹ em không cho đi hả? - Giọng anh chàng SH chợt buồn thiu. - Ừ, vậy ở nhà học bài đi.
Anh SH chọt chọt ngón tay vào màn hình điện thoại rồi áp lên tai:
- Tới hẻm uống cà phê mày. Ừ…
Nghe tiếng thắng xe, Lan ngẩng đầu lên nhìn thấy Thắng về vội băng qua đường. Nhìn thấy cô, Thắng không nói gì đẩy cổng định dắt xe máy vào thì cô đứng chắn trước đầu xe.
- Anh hơi mệt. - Thắng nói với Lan. - Bữa nay học cả ngày tối lên thư viện học bài giờ anh chỉ muốn ngủ.
- Anh vẫn còn giận em chuyện tối qua hả?
- Kh…không. - Giọng Thắng đứt quãng. - Anh mệt. Để hồi nào hai đứa mình nói chuyện tiếp nha.
Ở bên quán cà phê, anh chàng đi SH nheo mắt nhìn Thắng rồi nghĩ trong đầu: "Thằng nhóc đó học ngành Tài chính - Ngân hàng nay cặp cô này mai cặp cô kia, thay người yêu như thay áo nổi tiếng từ hồi anh còn học trong trường. Ngay cả cô bé bán cà phê nó cũng không tha… ”
Bất ngờ vai bị đập mạnh một cái, anh ngẩng đầu lên thấy thằng bạn thân liền cười tươi rói:
- Mày đi cân đẩu vân hay sao mà tới lẹ dữ mày?
Nhân ngồi xuống ghế nhựa cạnh Tú dựa lưng vào tường, cười phì rồi trả lời:
- Tao có việc gần đây nên tiện đường ghé vào luôn. - Rồi anh nói to với chị chủ quán. - Chị, cho em ly cà phê.
Lúc Nhân quay sang định hỏi thằng bạn anh có phải nó bị "bà xã” cho leo cây không thì thấy Lan đi tới quán. Cô ngồi xuống ghế nhựa, nét mặt buồn bã. Sau đó, anh nghe chị chủ quán hỏi cô:
- Hai đứa cãi nhau hả?
Cô gật rồi lại lắc đầu, mặt vẫn buồn, không nói gì cả. Nhân thầm đoán, có lẽ cô cãi nhau với người yêu.
Tú quay mặt sang thấy Nhân nhìn Lan chăm chú như bị cô thôi miên.
- Ê. - Tú gọi Nhân.
Nhân giật mình:
- Gì mày?
- Con nhỏ đẹp đẹp đó có bồ rồi.
- Mày thấy thằng bồ bé đó rồi hả?
Tú chỉ tay về phía căn nhà Thắng thuê trọ:
- Nhà thằng bồ nó đó.
Rồi Tú hạ thấp giọng xuống làm ra vẻ bí mật:
- Thằng đó thay bồ như thay áo. Cặp tùm lum em trong đó có cả đứa con gái mà tao thích.
- Hèn gì nghe giọng mày vẫn còn cay cú… Chắc tức lắm hả?
- Tức. Đập cho nó một trận khi nó đá nàng để cặp với con khác nhưng vẫn tức. Nàng khóc như mưa rào, cứa cổ tay tự tử may mà gia đình cứu được.
- Mày kể tao nghe rồi. Mối tình đầu của mày. Cô nàng tên Trang, bây giờ là chủ tiệm bánh kem phải không?
Tú gục gặc đầu, nhìn Lan đang ngồi buồn thấp giọng:
- Tội nghiệp con nhỏ kia. Chắc nó không biết. Trước sau gì cũng bị đá… M. thằng đểu…
***
Thấy hơi đau đầu nên Lan xin chị Hạnh về nhà bà Mười khi chị còn chưa dọn quán. Cô leo lên căn gác tắm rửa rồi ôm gối nằm dài trên chiếu trúc. Lúc nãy, thái độ của Thắng với cô khác quá. Lạnh nhạt thờ ơ khiến cô thấy hụt hẫng vô cùng. Anh không hề nở một nụ cười nào với cô, lại còn gạt tay cô ra khỏi đầu xe. Anh cứ như một người nào đó không phải Thắng mà cô biết. Đâu rồi những hành động ôm ấp dịu dàng, những cái nắm tay thật chặt cùng những lời yêu thương cháy bỏng và cả những nụ hôn đắm say ngọt lịm. Hai đứa luôn hôn nhau trước khi tạm biệt nhau ai về nhà nấy cơ mà. Tại sao thái độ của anh đột ngột quay ngoắt 180 độ trở nên lạnh lẽo và xa cách đến vậy.
Mở cửa bước ra ban công đứng hóng gió vì Lan thấy sao trong phòng ngột ngạt quá. Cô nhìn xuống khoảng sân tối thui bên dưới cõi lòng man mác buồn. Thời gian nặng nề trôi đi. Cô ngồi bệt xuống nền gạch bông ôm gối thẫn thờ, cứ thế lặng yên nghĩ về Thắng. Con gái thường nhạy cảm hay nói đúng hơn là đa sầu đa cảm nhất là với những cô nàng thích nghe nhạc buồn như Lan. Cô cảm thấy bất an, bồn chồn và cả khó chịu. Anh chưa bao giờ tỏ thái độ lạnh lẽo như vậy với cô. Những khi mệt, anh vẫn cười, vẫn ôm cô, vẫn gửi những tin nhắn yêu thương cơ mà. Còn ngày hôm nay và cả tối nay, dù cho chỉ là một tin nhắn ngắn ngủi anh cũng không gửi cho cô.
Lan vẫn nắm chặt điện thoại trong tay mong chờ một tin nhắn chúc ngủ ngon từ anh. Chờ mãi, chờ tới tận nửa đêm vẫn không thấy, cô bật điện thoại soạn tin nhắn: "Chúc anh ngủ ngon!” rồi bấm nút gửi. Lại chờ. Chờ bằng cách nhìn những con số nhích dần lên nhưng điện thoại vẫn im lìm như buổi đêm vắng lặng. Bầu trời lặng câm. Gió lặng câm. Và cô cũng lặng câm, ngồi gặm nhấm nỗi cô đơn đang vây kín trái tim mình.
***
Con đường yên bình khuất mình dưới hàng cây cổ thụ. Mỗi khi có cơn gió thổi qua tàng cây, những chiếc lá già cỗi úa vàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đường hay đậu hờ trên vai chị lao công miệt mài quét đường. Quán cà phê Fiction ba tầng nằm ngay đầu một con hẻm sâu hun hút chỉ chạy lọt một chiếc xe máy. Tường sơn màu xanh lá cây, nội thất bên trong được thiết kế khá ấn tượng. Tất cả các tầng đều có giá sách gắn âm vào tường không nhét kín tiểu thuyết mà để xen kẽ bình hoa, gấu bông, hộp đựng bút, sổ tay hoặc treo khung ảnh các tác giả của những cuốn tiểu thuyết được xếp trên kệ. Tầng trệt kê những bộ sofa rộng rãi êm ái kèm những chiếc gối dễ thương rất thích hợp để khách ngả lưng đọc tiểu thuyết. Khách muốn ngồi nệm thì lên tầng một, còn nếu muốn hóng gió hít khí trời hay thả mình vào trong khoảng không của thiên nhiên thì lên tầng trên cùng có bức tường bám đầy rong rêu kê những chiếc lu gác lên trên cái gáo dừa bên cạnh cây chuối non, cây tre cây trúc tạo cảm hứng thi vi của miền quê. Ban công trổ ra bám đầy dây leo bìm bịp, hoa ti gôn, hoa giấy và rất nhiều những chậu cây cảnh xếp dưới chân các bộ bàn ghế khiến nơi này trở thành nơi hò hẹn thú vị của các cặp tình nhân.
Chủ quán tên Thùy, là một cô gái cao gầy, tóc nhuộm nâu uốn sóng. Nghe Lan nói có kinh nghiệm pha cà phê nên chị nhận vào ngay và xếp cô vào vị trí quầy pha chế. Giờ làm việc bắt đầu từ 4 giờ và kết thúc vào 9 giờ đêm. Quán có ba nhân viên nam, hai nhân viên nữ trong đó có hai người làm cố định ca 1 tới 4 giờ thì nghỉ. Ban đầu Thùy hỏi Lan muốn làm ca nào cũng được nhưng cô đã xin được làm ca 2 vì buổi sáng cô còn phải phụ chị Hạnh bán cà phê vỉa hè.
Khách của quán hầu hết đều là học sinh, sinh viên. Thỉnh thoảng quán cũng xuất hiện những chị gái mặc đồng phục công sở vào quán buôn chuyện sau giờ làm việc. Nhưng khách đến quán đều thích đọc tiểu thuyết hơn là ngồi tán gẫu. Họ thường vừa uống cà phê vừa chăm chú đọc sách, đôi khi gọi thêm bánh mỳ và ngồi hàng giờ liền. Bởi thế nên quán chỉ mở nhạc không lời để tránh làm mất hứng đọc sách của các độc giả.
Đứng trong quầy, Lan rút điện thoại ra coi giờ và cũng là để xem thử có tin nhắn nào của Thắng không. Nhưng thật đáng tiếc, màn hình trống trơn, chỉ có tấm hình nền hai đứa dựa đầu vào nhau cười tít mắt.
- Hù!
Có ai đó đập mạnh lên vai khiến Lan giật bắn. Cô ngẩng đầu lên thấy hai cô bạn nhìn mình cười toe toét. Na cười hì:
- Chỗ này được nè. Tui tới đây mấy lần rồi.
Vy chen vào:
- Đứng pha cà phê sướng nha. Khỏi chạy mỏi chân như quán cũ. Cái bà chủ quán dữ dằn đó để mình bả bán cho bả hết cái thói thích quát nạt người khác.
Lan mỉm cười. Cô không thấy buồn nữa. Nghĩ lại đúng là mình cư xử hơi quá với khách của quán. Dù sao cũng là khách quen mà trừng mắt lên với người ta đúng là muốn đuổi khách thật. Bị chủ quán chửi cũng đáng chẳng thể trách được chị ấy.
- Hai bà uống gì?
- Tui uống Mocha. - Na nói.
- Cho tui ca cao nóng. - Vy cười tít mắt.
Na chỉ bàn sát giá sách:
- Tụi tui ngồi ở kia chờ bà. Chừng nào bà hết giờ làm, ba đứa tụi mình đi ăn món Nhật nha. Tui cũng muốn giới thiệu hai bà với anh Bôn đẹp trai của tui luôn.
Vy cười hi hi:
- Giới thiệu với Lan chớ tui gặp rồi mà. Công nhận anh bà đẹp trai thiệt. Nhưng mà vẫn thua anh Bin của tui.
- Biết rồi khoe hoài. - Na cười phì.
***
Quán Shuichi Akai mới khai trương ngày 10.10 nằm trong con hẻm nhỏ yên tĩnh được đặt theo tên một nhân vật trong bộ truyện tranh nổi tiếng - Thám tử lừng danh Conan. Quán nhỏ, độc tông màu gỗ, kê những bộ bàn ghế bằng gỗ đơn giản. Thực đơn của quán khá phong phú bao gồm shusi, lẩu sukiyaki, bánh xèo okonomiyaki… và độc đáo nhất là món bánh nhân bạch tuộc takoyaki. Anh chủ quán kiêm luôn đầu bếp cùng với một cậu nhân viên phục vụ thay phiên nhau chạy bàn. Lan nghe Vy nói Na kết đứ đừ anh chàng chủ quán có má lúm đồng tiền dễ thương này.
Ba đứa gọi bánh takoyaki phủ lên trên khô cá bào và nước sốt, bánh xèo Nhật Bản và nồi lẩu. Món bánh xèo có thành phần đa dạng ngoài rau, tôm, thịt giống bánh xèo Việt Nam còn có bạch tuộc, mực, rong biển, cá, bắp cải… Các món ăn đều được dọn ra mà vẫn chưa thấy anh Bôn "đẹp trai” của Na tới nên cả ba quyết định "xử” trước.
Đang ăn thì điện thoại Na phát nhạc inh ỏi, cô cầm lên nghe:
- Alo. Anh không tới được hả?... Dạ… Ô key. Em biết rồi.
Tắt điện thoại, Na để bên cạnh rồi cười nói với hai cô bạn:
- Anh tui bận chút chuyện không tới được rồi. Thôi mình ăn tiếp đi mấy bà. Đồ ăn ở đây ngon tuyệt vời phải hông?
Vy nháy mắt:
- Chàng bà thích nấu thì món nào bà chẳng khen ngon.
Lan nhoẻn cười, nhai miếng bánh xèo rồi rút điện thoại ra. Màn hình trống trơn. Nhét điện thoại trở lại túi quần, cô uống ngụm trà sữa ngồi đờ đẫn chẳng buồn nhấc đũa. Hai cô bạn vẫn chọc nhau cười sặc sụa nhưng Lan không cười nổi. Rốt cục Thắng đang ở đâu và làm gì? Tại sao anh không trả lời tin nhắn của cô.
***
Sau khi ăn một bụng no nê ở Shuichi Akai, Lan đạp xe về nhà. Phố xá đèn đường bật sáng trưng, ô tô xe máy vụt qua Lan. Cô chậm rãi đạp qua con đường nhiều cây tách đôi công viên Tao Đàn rồi đạp thêm một quãng xa qua mấy ngã rẽ tấp nập nữa mới quẹo tay lái vào trong con hẻm nhà bà Mười. Về tới nhà đúng lúc chị Hạnh đang dọn quán, Lan dựng chân chống xe rồi chạy lại phụ chị dọn dẹp.
Lúc cô đang xếp ghế thành chồng thì có một chiếc Vespa LX dựng trước nhà chú Kiệt. Lan nhìn qua ngỡ ngàng khi thấy Thắng xuống xe chuyền tay lái cho một cô gái ăn mặt sành điệu. Và sau đó, họ hôn nhau trước mặt cô và chị Hạnh. Chị bất ngờ không kém Lan, còn cô thì thấy xây xẩm mặt mày. Thắng hôn cô gái đó xong quay sang quán cà phê nhìn thấy Lan nhưng anh lờ đi, thản nhiên vuốt tóc cô gái đi LX:
- Em về nghen. Mai gặp lại.
- Ok.
- Chúc anh ngủ ngon.
Sau khi tạm biệt cô gái, Thắng quay người đi vào cổng. Lan băng qua đường giữ cánh tay anh lại run giọng hỏi:
- Anh… cô gái đó là ai?
Rồi cô buột miệng chất vấn anh:
- Anh… bắt cá hai tay?
Thắng lạnh nhạt gạt cánh tay Lan xuống:
- Tôi và cô chia tay đi. Chán yêu rồi.
Lan nói khi nước mắt đã chảy dài, cổ nghẹn đắng:
- Anh nói cái gì?
Hơn 10 giờ sáng vẫn chưa thấy Lan xuống quán, chị Hạnh nhờ người quen coi quán rồi chạy qua quán tạp hóa hỏi bà Mười:
- Dì Mười, sao sáng nay con không thấy con bé Lan qua phụ con bán cà phê.
Bà Mười lắc đầu:
- Ủa, tao mới đi chợ về tưởng con nhỏ xuống rồi.
- Lên trển coi thử dì. Tối qua nó bị thằng Thắng xô té khóc dữ lắm.
Bà Mười vội lên phòng gõ cửa nhưng không nghe động tĩnh gì. Khi bà mở bật cửa ra thì thấy Lan nằm mê man, mồ hôi nhễ nhại. Bà Mười sờ trán Lan rồi giật tay lại hốt hoảng sờ tay chân cô:
- Chết rồi sao vầy nè con. Làm sao để chân tay lạnh ngắt vầy nè.
Chị Hạnh cuống quít:
- Phải chở con nhỏ đi bệnh viện. Để con qua kêu người ta cõng nó xuống.
Bà Mười kéo tủ xếp lấy áo khoác mặc cho Lan.
- Ờ ờ, đi liền đi.
***
Ngân hàng thứ bảy chỉ làm buổi sáng. Sau khi tắt máy tính, Nhân rời văn phòng vừa đi tới thang máy vừa gọi cho cô em gái:
- Đi ăn trưa với anh không Na?
- Anh Hai, bạn em bị bệnh đang đưa đi cấp cứu. - Na nói hấp tấp. - Thôi nha.
Cuộc gọi kết thúc, Nhân bấm số của Tú.
- Alo.
- Đi nhậu không mày?
- Tao đang đưa con nhỏ bán cà phê đi bệnh viện cấp cứu. Tao gọi lại cho mày sau nha.
Nhân hỏi ngay:
- Nhỏ nào?
- Con nhỏ quán chị Hạnh đó.
Giọng Nhân trở nên gấp gáp:
- Bệnh viện nào mày?
***
Khi đang nằm trong taxi với bà Mười và chị Hạnh trên đường đến bệnh viện, Lan ói ra máu. Lúc đến bệnh viện thì cô bị chảy máu mũi, Tú hoảng sợ cõng Lan chạy nhanh vào trong bệnh viện để lên băng ca. Sau đó, các y tá vội đẩy cô vào trong phòng cấp cứu.
Nhân chạy đến bệnh viện gặp Tú đang đi trong hành lang. Nhìn thấy áo Tú dính máu, Nhân nghe giọng mình run run:
- Bé đó có sao không?
Tú trả lời:
- Sốt xuất huyết. Đang cấp cứu trong kia.
Nhân chạy vội tới phòng cấp cứu thấy bà Mười, chị Hạnh và Na đang đứng trước cửa lo lắng. Anh từng đọc qua một thông tin y học nói rằng có trường hợp bệnh nhân sốt xuất huyết nhập viện nhưng các bác sĩ không thể cứu chữa kịp vì tiến triển bệnh quá nhanh. Tay Nhân run rẩy, lồng ngực nóng bức như bị lửa thiêu đốt, tim đập dồn dập. Không biết từ khi nào Lan như cây hoa mọc rễ đâm chồi trong tim anh, anh nghĩ đến cô, ngủ cũng mơ thấy cô. Nghe Tú nói cô bé phải đi cấp cứu, anh vội vã chạy tới bệnh viện chỉ để biết tình hình của cô ra sao.
- Ủa, anh Hai. Anh tới đây chi vậy? - Na chạy lại hỏi Nhân.
Không vồn vã như lúc nãy hỏi Tú, Nhân căng thẳng ngồi xuống ghế chờ đợi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Na chạy tới trước cánh cửa đứng ngồi không yên thỉnh thoảng nhảy lên nhảy xuống để dòm qua tấm kính trên cao. Do có hai anh em nên bà Mười dặn dò nếu có bất kỳ tin tức gì gọi ngay cho bà rồi bà và chị Hạnh cùng về để coi quán vì đều đang nhờ người trông giùm. Một lúc sau, Vy chạy vội tới hỏi Na rối rít:
- Trời ơi, tui lo quá. Tui gọi cho ba nó rồi. Chú ấy nói sẽ cố gắng tới Sài Gòn nhanh nhất có thể.
Giọng Na cũng lo lắng không kém:
- Tui cũng lo quá bà ơi. Bà Mười nói nó ói ra máu.
Thời gian nặng nề trôi qua. Cuối cùng thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng được đẩy bật ra. Nhân chạy tới đứng cạnh Na lo lắng nhìn chú bác sĩ gỡ khẩu trang. Bác sĩ nói với cả ba:
- Nhờ người nhà đưa vào bệnh viện kịp thời nên chúng tôi đã tiến hành chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân. Khi nào bệnh nhân được chuyển sang phòng bệnh, bệnh viện sẽ thông báo với mọi người.
Nghe bác sĩ nói Lan không sao, hàng lông mày Nhân mới giãn ra. Anh khẽ thở dài rồi chạy vội đi đặt phòng bệnh cho Lan.
***
Tỉnh dậy thấy dây truyền loằng ngoằng chích trên cánh tay, thấy gương mặt ba sạm đen nhìn mình đầy lo lắng, Lan nghẹn ngào gọi ba:
- Baaa…
Ba Lan chảy nước mắt nắm tay con gái:
- Con thấy trong người sao rồi con? Còn đau nhiều không con?
Lan lắc đầu, hàng nước mắt chảy dài. Lâu lắm rồi cô mới được gặp ba. Thật may ba không gầy đi nếu không cô sẽ rất đau lòng. Ba nói các chủ thầu xây dựng ở Champasack đều tin tưởng ba nên ba được giao nhiều công trình, bảo hộ lao động ở đó cũng tốt hơn trước rất nhiều và ba thấy yêu thích công việc hiện tại. Âu cũng là cái duyên đưa đẩy ba đến với đất Lào. Chỉ cần ba luôn mạnh khỏe thì cô cũng yên lòng.
- Nín đi con… Đang bệnh mà khóc mất sức…
Trong phòng không chỉ có ba của Lan mà còn có Nhân. Nhìn thấy cô nghẹn ngào gọi ba rồi không nói gì nữa mà chỉ khóc, anh thấy xúc động đến nao lòng. Tình phụ tử giữa hai cha con thật cao quý. Đã quá lâu rồi anh không được cảm nhận tình yêu thương của ba và mẹ anh. Ở Mỹ, khi Nhân đang học năm ba Đại học, anh gần như khuỵu ngã khi nghe tin ba hy sinh ở biên giới, cấp tốc về nước chịu tang ba, học kỳ đó anh phải học lại hầu hết các môn. Đau đớn thay mẹ kính yêu cũng bỏ lại anh và Na trên cõi đời này chỉ vài tháng sau đó. Hai anh em đều bị sốc nặng, không ăn không uống nhập viện hết cả hai. Sau đó vì quá đau buồn mà Na bị mắc chứng trầm cảm nặng, lực học tuột dốc không phanh từ học sinh giỏi xuống học sinh yếu, phải mất một thời gian dài nó mới lấy lại thăng bằng.
Cánh cửa đột ngột bị đẩy bật ra làm Lan đưa mắt nhìn sang mới phát hiện ra Nhân đứng trong phòng. Na và Vy cười cười đi vào phòng xách theo túi giấy đựng cơm hộp và cháo cho Lan. Na mở túi lấy cơm mời ba của Lan và anh trai. Nhân không ăn, để hộp cơm trên bàn bước lại nâng giường lên giúp Vy. Lan không khỏi ngỡ ngàng khi thấy Nhân có mặt ở đây.
Na cười nói:
- Anh Hai tui đó bà.
Lan quay sang nheo mắt cười với Nhân. Gặp anh mấy lần mà không biết anh là anh trai của Na để chào. Thấy Vy định đút cháo cho mình, Lan nói với cô:
- Bà ăn cơm đi Vy. Tui tự ăn cháo được.
- Bà tự ăn được không?
- Được mà.
Nghe Lan nói vậy, Nhân xếp chiếc bàn của bệnh viện đặt trên giường. Vy để tô cháo lên bàn rồi đưa muỗng cho Lan. Cô xúc muỗng cháo chậm rãi ăn. Nỗi đau rỉ máu mà Thắng gây ra cho cô vẫn nhức nhối không thôi, tiếp tục cắn nhay trái tim đã tan nát của cô. Khi còn mê sảng, cô thấy đầu mình đau khủng khiếp, bóng tối đổ ụp vào cô nhưng vẫn không thể sánh bằng nỗi đau buốt rát trong tim, nỗi đau không thể dứt nổi.
***
Tỉnh dậy khi đêm đã vào khuya, Lan đưa mắt nhìn sang ghế sofa thấy ba đang ngủ, không mền chỉ đắp hờ cái áo khoác cũ bạc màu vẫn còn ám bụi của công trường. Đặt chân xuống giường cầm chiếc mền của bệnh viện, Lan nhích từng bước một kéo theo giàn nhôm treo bình truyền lủng lẳng và dây nhợ loằng ngoằng đi tới sofa đắp mền cho ba rồi mở cửa bước ra ngoài đứng trước lan can.
Lan khẽ rùng mình khi cơn gió lành lạnh thổi thốc qua. Cây dầu già cỗi vươn tán lá xanh ngắt vào hành lang chỗ cô đứng lao xao rì rào. Lan lắng tai nghe tiếng lá cây bị gió thổi rơi xuống sân. Hình như cây đang buồn vì lá rời bỏ cây, cựa mình trong nỗi đau khắc khoải không có lá ở bên. Có lẽ khi gió ngừng thổi cây sẽ không đau nữa. Nỗi đau hóa thành tàn tro bay xa tít tắp và biến mất không dấu vết.
Chợt có tiếng nhạc chuông rùng rợn quái quái vang vẳng bên tai, Lan run bắn, nghoảnh đầu lại thấy Nhân đứng ngay đằng sau cười gượng với chiếc điện thoại trên tay. Anh lẩm bẩm chửi thề trong đầu, m.k mấy thuê bao rác quảng cáo tải clip sex…
Sau mấy giây bối rối, Nhân hỏi Lan:
- Trời lạnh sao em lại đứng đây?
Lan chỉ cười, không trả lời. Anh bước lại gần đứng cạnh cô, cởi áo bóng chày đang mặc choàng qua vai cô.
Tầng dưới chợt truyền lên những tiếng bước chân vội vã, tiếng khóc gào não nề.
- Trời ơi con ơi là con. Sao bỏ mẹ mà đi con… Con tôi, cháu tôi…
Sau đó những tiếng bước chân ồn ào xa dần, chỉ còn tiếng hai người phụ nữ nói chuyện với nhau.
- Con nhỏ nghe nói nhảy lầu tự tử. Các bác sĩ không cứu được. Thằng nào ác ôn làm con gái nhà người ta có bầu rồi trốn biệt… Khốn nạn thật…
- Hai mạng sống… Tội nghiệp!
Không kìm được tiếng lòng, Lan bật khóc. Khóc cho cô bạn xấu số và em bé đang thành hình trong bụng. Sao lại dại dột như vậy chứ? Xót xa quá. Một mối tình đắng cay.
Nhìn đôi vai gầy guộc của Lan run rẩy, những giọt nước mắt lăn dài trên má, Nhân bất ngờ kéo Lan vào lòng và ôm chặt lấy cô. Cô mở to mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao cô bị ôm, tại sao anh trai của Na lại ôm cô. Gió thổi qua mang theo mùi nhang phảng phất. Nước mắt vẫn lặng lẽ chảy dài trên má Lan. Cô nghẹn ngào khóc trong lòng Nhân.
Sau khi ra viện, Lan về nhà bà Mười tiếp tục ở trọ, đi làm ở quán cà phê Fiction. Bà Mười nhờ người cháu tới xịt thuốc quanh nhà để phòng ngừa muỗi truyền bệnh. Thắng đã dọn đi, nghe nói đến sống cùng với cô bạn gái đi xe LX. Có lần anh ta quay lại nhà chú Kiệt lấy đồ bỏ quên, Lan chạy qua đưa trả điện thoại thì anh ta cười ha ha rồi quăng điện thoại cho con trai chú Kiệt. Cô cũng biết chiếc USB mình tặng cũng được anh ta cho thằng nhóc.
Đức Phật dạy rằng: "Nó [ám chỉ nỗi đau] nhục mạ ta, đánh đập ta, chiến thắng ta và cướp đoạt ta. Người nào hằng ôm ấp những tâm niệm như thế thì oán hận không bao giờ nguôi. Kẻ nào xả ly được những tâm niệm ấy thì oán hận phải tiêu tan”. Điều Đức Phật dạy tưởng khó làm nhưng chỉ cần cố gắng là sẽ làm được. Vết thương đã liền sẹo, chai dần với những tàn tích của tình yêu đầu. Lan không tiếc nuối những ngày xưa cũ. Cô thấy mình khôn ngoan khi ngày đó không dại khờ cho hết tất cả để rồi phải ngồi ôm hận. Nhân cho cô nghe những bản nhạc rock trong album yêu thích của anh – Still life của Opeth. Chất giọng lúc thì khàn đục lúc thì tha thiết của Mikael nhưng cuồn cuộn như một dòng thác lũ cuốn phăng mọi nỗi đau.
Rồi mùa đông cũng lặng lẽ qua đi, mùa xuân đến mang theo bao sắc màu tươi mới và đẹp đẽ. Những đóa hoa nở bung ra khoe sắc vui đùa với những chú ong mật chăm chỉ. Có một người con trai vẫn luôn bên cô. Anh rất hay cười, nụ cười sưởi ấm cô mỗi khi Sài Gòn trở gió, co mình trong cái lạnh của mùa đông. Cô đã vượt qua sự cô đơn đến cùng cực một cách ngạc nhiên, không khóc lóc, không buồn bã. Vì tình yêu anh dành cho cô quá lớn lao. Tình yêu đó khiến cô quên được mối tình cũ càng đã đóng rêu xanh ngắt.
***
Trời đã khuya lắm rồi, vậy mà trên đường phố vẫn có một chàng trai chở một cô gái trên chiếc Vespa cổ rảo khắp phố phường Sài Gòn.
- Alo. Bà Mười hả? Tối nay con ngủ ở nhà… Na.
Người con trai suýt nữa thì phì cười vì cô gái ngồi sau anh cả gan dám nói dối.
- Dạ, con chào bà Mười.
Tắt máy rồi, cả hai không hẹn nhau mà cùng bật cười. Tay Lan nằm gọn trong bàn tay Nhân, hai má cô ửng hồng, trái tim đập thình thịch.
- AAA… Em hư quá… Hư quá rồi… Nói dối bà Mười. Trời ơi!
- Hì.
- Anh cười hoài hà.
Nhân chở Na đến khu chung cư cao tầng. Cửa mở, cô hơi bối rối khi đi vào trong. Chẳng hiểu sao lúc nãy sau chầu nhậu với bạn bè anh về hơi khuya, anh đề nghị hay về nhà anh ngủ, cô gật đầu chẳng thèm suy nghĩ. Kỳ lạ ghê. Một đứa con gái trước giờ luôn cảnh giác với đàn ông con trai vậy mà lại lơ là với người con trai này.
Lan bước vào trong phòng ngủ ngồi xuống giường trong thời gian chờ đợi Nhân tắm. Chẳng thấy sợ hãi, cũng chẳng thấy lo lắng khi sắp ngủ chung với một người con trai. Có những sự tin tưởng đã vượt qua cả giới hạn vốn có.
Trời bất chợt đổ mưa rào rào. Lan bước đến đứng trước cửa kính nhìn mưa rơi nghiêng xuống cột đèn đường. Một vòng tay mạnh mẽ ôm cô từ phía sau. Cảm giác yên bình quá đỗi. Bờ vai rộng, vòm ngực rắn chắc, mùi sữa tắm thơm nhè nhẹ. Cô quay lại đẩy Nhân ra đi vào trong phòng tắm.
Khi Lan ra, Nhân ngồi trên giường gối kê cao xem bóng đá. Cô mặc áo thun và quần thể thao rộng thùng thình của anh thấy mình như đang bơi trong bộ đồ này. Nhân nhìn cô cười phì. Cô bò lên giường đánh vai anh một cái.
- Không có đồ nào khác nên phải mặc bộ này. Bộ mắc cười lắm hả.
- Hay mặc sơ mi của anh. - Nhân chiếu tọa độ xuống chân cô rồi nói tiếp. - Khỏi mặc quần.
Cô phì cười.
- Uống rượu không? - Nhân hỏi.
Cô liếc mắt:
- Định âm mưu gì hả?
Nhân bật cười rồi rời khỏi giường qua phòng khách lấy rượu. Khi quay trở lại anh thấy khó thở khi cô chỉ mặc độc áo sơ mi trắng mà anh đoán là cô lấy nó trong tủ quần áo. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, trông cô càng trở nên quyến rũ. Nhân nuốt ực một cái rồi bước lại giường đưa cho Lan ly rượu đế cao. Sau đó anh rót rượu vào ly của cả hai, để chai rượu lên kệ tủ, trèo lên giường ngồi cạnh cô... Mùi hương thơm tho, hơi ấm nồng nàn từ người cô khiến anh thấy đầu óc mình như say dù chưa uống ngụm rượu nào. Hai người cụng ly vào nhau rồi uống một ngụm rượu. Mặt cô hơi đỏ. Trời sụp lạnh. Anh định kéo chăn đắp cho cả hai nhưng nghĩ gì đó gạt luôn xuống giường. Cô ngạc nhiên:
- Tự nhiên quăng cái mền xuống giường luôn là sao?
- Có cái mền 37 độ là anh rồi. - Nhân cười khì. - Cái mền đó vô dụng.
Lan gỡ ly rượu trong tay Nhân đặt hai cái ly lên đầu tủ sau đó ngồi trong lòng anh choàng hai tay qua vai cười nắc nẻ.
- Tại sao anh tên là Hàn Nhân mà người chẳng lạnh chút nào.
- Hì.
Rồi miệng Nhân dán vào môi Lan, cánh tay siết chặt vòng eo thon. Những nụ hôn nóng bỏng đưa cả hai vào thế giới chỉ có hai người. Anh đỡ eo Lan để cô nằm xuống giường. Sau đó hai đôi môi lại quấn lấy nhau.
***
Măng Đen mù sương… Sương phủ trắng xóa rừng thông. Chiếc xe Jupiter băng qua màn sương đang xuống rất dày. Nhân và Lan vừa đi thăm mộ của ông ngoại và mẹ cô, và bây giờ đang trên đường đến nơi yên nghỉ của ba mẹ Nhân.
- Em lạnh không?
- Dạ, hơi lạnh.
- Chút nữa thăm mộ ba mẹ anh về, tới khách sạn nào đó đắp cái mền 37 độ là ấm liền.
Lan xấu hổ đấm nhẹ mấy cú vào lưng Nhân. Chiếc xe trôi qua con đường mịt mù. Sương xuống dày bám đầy trên mái tóc dày của Lan. Cô ôm anh thật chặt, nụ cười ấm áp nở trên môi.
HẾT
Bơ định viết truyện này dưới dạng tiểu thuyết, khoảng hơn 100.000 từ. Rốt cục lại tự làm mệt óc mình bằng những dòng văn ngập trong nước mắt. Bơ đã khóc thật. Cổ đắng nghét và không khỏi xót xa cho cô bé Lan. Thế nên, Bơ rút ngắn lại chỉ còn 9 chương thay vì hơn 20 chương như ban đầu. Một câu chuyện kết thúc có hậu giống như chuyện cổ tích. Có thể nhiều người đọc vẫn chưa thỏa mãn khi tác giả viết ngắn quá :D nhưng Bơ nghĩ truyện dừng ở cái kết đó là đẹp quá rồi đó. Nói thiệt là viết dài dòng chỉ để kéo dài dung lượng chữ mà không đọng lại được gì trong lòng người đọc thì thấy lãng phí thời gian quá. "Mỗi thời khắc qua đi là không bao giờ lấy lại được” - Báo Kiến thức gia đình. Đừng ném 24 giờ qua cửa sổ các bạn nhé.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét