Top 5 truyện ngôn tình hay nhất hiện nay

17:57 |

Thể loại truyện ngôn tình rất được độc giả yêu thích ở trong đó chứa rất nhiều thông điệp ý nghĩa về tình yêu. Dưới đây mình xin giới thiệu 5 bộ truyện ngôn tình hay nhất được chuyển thể sang tiếng Việt.

1. 365 Ngày Hôn Nhân

365 Ngày Hôn Nhân
365 Ngày Hôn Nhân còn có một tên gọi khác là Khóa Trụ Tim Em có nội dung xoay quanh người con gái mang tên Lãng Tử Tình và chàng trai Lôi Tuấn Vũ. Trong mắt mọi người, Lãnh Tử Tình là một cô gái trầm mặc ít lời, không chí tiến thủ nhưng lại là một nhà văn được yêu thích trên mạng. Trong khi Lôi Tuấn Vũ lại là giám đốc tập đoàn Kiêu Dương hùng mạnh.
Mời các bạn đọc truyện 365 Ngày Hôn Nhân tại đây

2.Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Giới thiệu nhân vật:
NỮ
-(nó) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là một đứa con gái trong gia đình khá giả, học lực cực giỏi(ngu có môn văn ak), có đôi mắt to màu nâu đen trong veo, hàng mi dải cong vút, đặc điểm duy nhất thu hút ánh nhìn của mọi người. Tính tình thì như con nít sáng nắng, chiều mưa, trưa râm râm, tối có giông, hôm sau bình thường^.^(thân phận của nó là một bí ẩn)
+ Bạn thân:
- Tôn Nữ Quỳnh Lam là tiểu thư của tập đoàn thời trang phân phối khắp thế giới. Học lực giỏi, ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Đặc biệt là hám trai, khi mới gặp hắn đã bị “dính chưởng” ^^
- Phan Ngọc Thoại Mi là con gái nhà kinh doanh lớn trong nước, thuộc dạng quậy phá, thích đánh nhau nhưng không có võ(lanh chanh). Học cũng giỏi, cũng hám trai và cũng ….. “dính chưởng”.
Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh

3. Vợ Ơi ! Học Bài

Vo Oi  ! Hoc Bai
Lời tựa Vợ Ơi ! Học Bài
Đây là bộ truyện teen ngắn rất được đông đảo bạn đọc đón nhận, là một bộ truyện tình cảm lãng mạn ẩn chứa trong đó là một tình yêu của lứa tuổi học trò đầy cảm xúc và nét thơ ngây. Nếu thấy truyện hay các bạn đừng tiếc 1 like và để lại coment bên dưới nhé.
Đọc truyện click here

4.Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Vì để­ hoàn thành di ­nguyện của mẹ, ­cô buộc phải lấ­y người đàn ông­ đứng đầu giới ­tài chính – Nam­ Cung Nghiêu, đ­ằng sau giấc mộ­ng khiến cả thế­ giới phải ghen­ tị đó là nổi đ­au và sự nhục n­hã không bao gi­ờ chấm dứt. Anh­ yêu sâu đậm ng­ười con gái khá­c mà anh không ­cách nào có đượ­c, nhưng lại bá­ đạo độc chiếm ­cô. Chỉ cần có ­bất cứ người đà­n ông nào khác ­đến gần cô, ghe­n tuông cùng tứ­c giận trong ng­ười anh bắt đầu­ trổi dậy. Cô đ­au lòng bỏ đi, ­bảy năm sau trở­ về nước, bên c­ạnh cô lại có thêm một tiểu bả­o bối thông min­h lém lĩnh ai g­ặp cũng đều yêu­ mến. Anh chặn ­đường cướp ngườ­i: “Nhóc con, b­a là ba của con­!” Cô bất lực ô­m lấy đầu con m­ình: “Anh ta th­ực sự không phả­i!” Dưới dáng v­ẻ lạnh lùng của­ anh hiện lên m­ột nụ cười xấu ­xa: “Con chính ­là con của ba! ­Em, là của tôi!­”
Chỉ mới xuất hiện một thời gian ngắn trên mạng nhưng bộ truyện Hợp đồng hôn nhân 100 ngày đã thực sự gây sốt cho cộng đồng teen Việt. Xuyên suốt câu chuyện luôn luôn ẩn chứa những điều đặc biêt, thế giơi của teen “ta không hiểu lắm” à nhưng đây là một câu chuyện thú vị và ta muốn các bạn tự trải nghiệm về nó.
Đọc truyện : Bấm vào đây

5. 36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn – Thủy Tụ Nhân Gia

Ly hôn là hai từ không ai muốn nói đến, nó là điều tối kỵ trong hôn nhân nhưng trong 36 Chiêu Ly Hôn của tác giả Thủy Tụ Nhân Gia thì lại dẫn dắt người đọc đi từ bất này đến bất ngờ khác của một cuộc hôn nhân tưởng chừng vô cùng hạnh phúc và hoàn hảo của một cặp đôi trai tài gái sắc cho tới một ngày cô đang rất hạnh phúc thì a bất ngờ nói :”Đinh Đinh, chúng ta ly hôn đi?”,câu chuyện bắt đầu với cuộc hôn nhân bốn năm.
“ Tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly hôn thì, anh ta lại sống chết không chịu vậy? Binh thư có 36 kế, trong đại chiến ly hôn, 36 trận so chiêu thay phiên trình diễn, kết cục anh ly hay không ly?”
Đọc 36 chiêu ly hôn
Read more…

Chuyện tình online: Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình

19:59 |

(Chuyen tinh online) - Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!


Hình ảnh: Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình

Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!

Em sắp những bộ đồ vào chiếc vali nhỏ. Ngày mai em sẽ bắt chuyến tàu để quay về với một trái tim bị tổn thương. Nhưng ở quê nhà, có vòng tay yêu thương của ba mẹ, có những người yêu quý em. Em tin rằng em sẽ nhanh chóng cười trở lại. Điều quan trọng không phải là em bị đau đớn khi anh từ chối tình yêu mà là em hiểu rằng: Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!
Em đã sai lầm khi dùng 3 năm qua để ràng buộc anh. Mối tình đơn phương và sự nông nổi của một cô gái mới lớn đã khiến em phạm sai lầm. Em si mê vẻ ngoài lãng tử, em bị cuốn hút bởi sự phong trần của anh. Và dù biết anh đã có người con gái khác ở quê nhà nhưng em vẫn không chịu từ bỏ. Em đinh ninh cho rằng, hạnh phúc là đấu tranh và em sẽ giành anh – hạnh phúc của đời mình.
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em. Em yêu anh bằng một trái tim trong trắng và trinh nguyên nhưng lại tìm cách đến bên anh bằng một con đường thật hèn hạ. Sau một đêm anh say mèm, buổi sáng hôm ấy, anh tỉnh dậy với vòng tay vẫn còn đang ôm em chặt trong lòng, đôi mắt anh đã trĩu xuống. Anh ngồi bật dậy, úp mặt vào hai bàn tay và tiếng thở dài thườn thượt. Anh là người sống có trách nhiệm nên anh hiểu sai lầm đó của anh đồng nghĩa với điều gì. Còn em, em nghĩ rằng em đã có được anh.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 1
Em đã sai lầm khi ràng buộc anh – kẻ không yêu mình (Ảnh minh họa)
Anh im lặng một tuần. Em cũng để cho anh có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Rồi anh đã tìm đến em đúng như anh dự định:
- Em muốn anh làm gì?
- Em yêu anh và em muốn anh ở bên em. Dù sao, điều quý giá, trong trắng nhất của em cũng trao cho anh rồi nên anh phải có trách nhiệm với điều đó.
Anh nhìn em, khẽ khàng hỏi:
- Em biết anh không yêu em, một tình yêu nam nữ ấy?
- Em tin tình yêu có thể vun đắp được khi chúng mình lấy nhau!
Em chạy lại ôm chầm lấy anh, vội vã đặt lên má anh một nụ hôn đầy mãn nguyện. Anh vẫn ngồi yên không phản ứng:
- Nếu em không sợ thiệt thòi và muốn như vậy, anh sẽ làm theo ý em.
Anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác. Dáng anh bước nhanh qua khung cửa. Một cái dáng đi lầm lũi và đầy tâm trạng. Còn em, chỉ có một tâm trạng duy nhất: Cảm giác hạnh phúc vì chiến thắng. Em không thấy có lỗi với anh, không thấy có lỗi với người con gái mà anh yêu vì em cho rằng em yêu anh và tình yêu đó không có tội. Em cũng không hiểu rằng, em cũng đang làm những điều có lỗi với chính mình.
Em mang cái sai lầm của anh đêm ấy ra làm thứ ràng buộc anh. Em lẽo đẽo chạy theo anh trong cuộc tình gượng gạo mà anh cố gắng ở bên em. Những chiều đi dạo trong công viên, anh lững thững đi trước để em bước một mình. Những lần đèo em trên đường anh im lặng không nói lấy một câu. Không có những dòng tin nhắn hỏi thăm mỗi khi đêm về, không có những cuộc điện thoại tình cảm, âu yếm như bao người yêu nhau khác vẫn làm…Anh gần như im lặng như một cái bóng khi chấp nhận yêu em.
Sau những phút giây hả hê vì dành được anh về mình, em bắt đầu chống chếnh. Em như kẻ ngồi trên vinh quang nhưng hưởng một giá trị ảo. Em cảm thấy cô đơn khi có người yêu. Em cảm thấy mình cô độc. Nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay. Em cố gắng để yêu anh vì tin rằng cho đi ắt sẽ có ngày được nhận lại. Nhưng tình yêu không giống những gì em nghĩ…
Khi em biết anh đang lừa dối em để qua lại với một người con gái, em đã sốc vô cùng. Một người đàn ông tử tế, đạo đức mà em biết dường như lúc ấy không còn tồn tại trong anh. Anh đã biến thành một con người khác, vô trách nhiệm, lạnh lùng và bất cần đời…Và em biết, tất cả những sự thay đổi đều do em, tình yêu của em mà ra. Em đã bắt anh phải yêu một người mà anh không có tình cảm. Anh có thể làm điều đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, tình cảm là điều ngay cả bản thân người đó cũng không bắt ép nổi con tim mình thì làm sao em có thể.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 2
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều khi biết sự phản bội của anh. Nhưng có lẽ nhờ đó em thức tỉnh. Em có thể trói buộc anh ngày hôm nay, ngày mai hoặc lâu hơn thế nữa, thậm chí là trói buộc cả cuộc đời. Nhưng trái tim anh không ở gần em, sẽ có một ngày nó phá bỏ tù ngục đó để ra đi hoặc sẽ vĩnh viễn đóng băng mà em chẳng thể nào được phép bước vào.
Em hẹn anh ở một quán cà phê quen thuộc. Lần này, em không bắt anh đón đưa mà tự mình tới trước và chờ đợi anh ở đó. Anh tới với vẻ mặt vô hồn, kéo ghế ngồi đối diện với em:
- Em sẽ ra bắc, em về với bố mẹ và làm việc ngoài đó. Em hẹn anh hôm nay là để chào tạm biệt anh!
Đôi mắt lơ đãng đang nhìn đi chỗ khác của anh đột ngột dừng lại. Anh nhìn em như thể em không phải là cô gái hàng ngày vẫn được gọi là người yêu anh:
- Anh đừng ngạc nhiên quá thế. Cũng đã đến lúc em phải quay về rồi mà. Em đuối sức rồi, không còn có thể chạy theo mãi được nữa. Em càng chạy thì anh càng cách xa em thôi. Em xin lỗi vì sự ích kỉ của mình. Sự ích kỉ làm khổ anh và khổ cả chính em!
Đôi mắt anh trở nên long lanh lạ thường. Anh đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Em không muốn nhìn thấy anh trong trạng thái đó và em vội vã bước đi:
- Chúc anh hạnh phúc! Em cũng sẽ làm như thế!

Em sắp những bộ đồ vào chiếc vali nhỏ. Ngày mai em sẽ bắt chuyến tàu để quay về với một trái tim bị tổn thương. Nhưng ở quê nhà, có vòng tay yêu thương của ba mẹ, có những người yêu quý em. Em tin rằng em sẽ nhanh chóng cười trở lại. Điều quan trọng không phải là em bị đau đớn khi anh từ chối tình yêu mà là em hiểu rằng: Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!
Em đã sai lầm khi dùng 3 năm qua để ràng buộc anh. Mối tình đơn phương và sự nông nổi của một cô gái mới lớn đã khiến em phạm sai lầm. Em si mê vẻ ngoài lãng tử, em bị cuốn hút bởi sự phong trần của anh. Và dù biết anh đã có người con gái khác ở quê nhà nhưng em vẫn không chịu từ bỏ. Em đinh ninh cho rằng, hạnh phúc là đấu tranh và em sẽ giành anh – hạnh phúc của đời mình.
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em. Em yêu anh bằng một trái tim trong trắng và trinh nguyên nhưng lại tìm cách đến bên anh bằng một con đường thật hèn hạ. Sau một đêm anh say mèm, buổi sáng hôm ấy, anh tỉnh dậy với vòng tay vẫn còn đang ôm em chặt trong lòng, đôi mắt anh đã trĩu xuống. Anh ngồi bật dậy, úp mặt vào hai bàn tay và tiếng thở dài thườn thượt. Anh là người sống có trách nhiệm nên anh hiểu sai lầm đó của anh đồng nghĩa với điều gì. Còn em, em nghĩ rằng em đã có được anh.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 1
Em đã sai lầm khi ràng buộc anh – kẻ không yêu mình (Ảnh minh họa)
Anh im lặng một tuần. Em cũng để cho anh có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Rồi anh đã tìm đến em đúng như anh dự định:
- Em muốn anh làm gì?
- Em yêu anh và em muốn anh ở bên em. Dù sao, điều quý giá, trong trắng nhất của em cũng trao cho anh rồi nên anh phải có trách nhiệm với điều đó.
Anh nhìn em, khẽ khàng hỏi:
- Em biết anh không yêu em, một tình yêu nam nữ ấy?
- Em tin tình yêu có thể vun đắp được khi chúng mình lấy nhau!
Em chạy lại ôm chầm lấy anh, vội vã đặt lên má anh một nụ hôn đầy mãn nguyện. Anh vẫn ngồi yên không phản ứng:
- Nếu em không sợ thiệt thòi và muốn như vậy, anh sẽ làm theo ý em.
Anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác. Dáng anh bước nhanh qua khung cửa. Một cái dáng đi lầm lũi và đầy tâm trạng. Còn em, chỉ có một tâm trạng duy nhất: Cảm giác hạnh phúc vì chiến thắng. Em không thấy có lỗi với anh, không thấy có lỗi với người con gái mà anh yêu vì em cho rằng em yêu anh và tình yêu đó không có tội. Em cũng không hiểu rằng, em cũng đang làm những điều có lỗi với chính mình.
Em mang cái sai lầm của anh đêm ấy ra làm thứ ràng buộc anh. Em lẽo đẽo chạy theo anh trong cuộc tình gượng gạo mà anh cố gắng ở bên em. Những chiều đi dạo trong công viên, anh lững thững đi trước để em bước một mình. Những lần đèo em trên đường anh im lặng không nói lấy một câu. Không có những dòng tin nhắn hỏi thăm mỗi khi đêm về, không có những cuộc điện thoại tình cảm, âu yếm như bao người yêu nhau khác vẫn làm…Anh gần như im lặng như một cái bóng khi chấp nhận yêu em.
Sau những phút giây hả hê vì dành được anh về mình, em bắt đầu chống chếnh. Em như kẻ ngồi trên vinh quang nhưng hưởng một giá trị ảo. Em cảm thấy cô đơn khi có người yêu. Em cảm thấy mình cô độc. Nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay. Em cố gắng để yêu anh vì tin rằng cho đi ắt sẽ có ngày được nhận lại. Nhưng tình yêu không giống những gì em nghĩ…
Khi em biết anh đang lừa dối em để qua lại với một người con gái, em đã sốc vô cùng. Một người đàn ông tử tế, đạo đức mà em biết dường như lúc ấy không còn tồn tại trong anh. Anh đã biến thành một con người khác, vô trách nhiệm, lạnh lùng và bất cần đời…Và em biết, tất cả những sự thay đổi đều do em, tình yêu của em mà ra. Em đã bắt anh phải yêu một người mà anh không có tình cảm. Anh có thể làm điều đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, tình cảm là điều ngay cả bản thân người đó cũng không bắt ép nổi con tim mình thì làm sao em có thể.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 2
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều khi biết sự phản bội của anh. Nhưng có lẽ nhờ đó em thức tỉnh. Em có thể trói buộc anh ngày hôm nay, ngày mai hoặc lâu hơn thế nữa, thậm chí là trói buộc cả cuộc đời. Nhưng trái tim anh không ở gần em, sẽ có một ngày nó phá bỏ tù ngục đó để ra đi hoặc sẽ vĩnh viễn đóng băng mà em chẳng thể nào được phép bước vào.
Em hẹn anh ở một quán cà phê quen thuộc. Lần này, em không bắt anh đón đưa mà tự mình tới trước và chờ đợi anh ở đó. Anh tới với vẻ mặt vô hồn, kéo ghế ngồi đối diện với em:
- Em sẽ ra bắc, em về với bố mẹ và làm việc ngoài đó. Em hẹn anh hôm nay là để chào tạm biệt anh!
Đôi mắt lơ đãng đang nhìn đi chỗ khác của anh đột ngột dừng lại. Anh nhìn em như thể em không phải là cô gái hàng ngày vẫn được gọi là người yêu anh:
- Anh đừng ngạc nhiên quá thế. Cũng đã đến lúc em phải quay về rồi mà. Em đuối sức rồi, không còn có thể chạy theo mãi được nữa. Em càng chạy thì anh càng cách xa em thôi. Em xin lỗi vì sự ích kỉ của mình. Sự ích kỉ làm khổ anh và khổ cả chính em!
Đôi mắt anh trở nên long lanh lạ thường. Anh đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Em không muốn nhìn thấy anh trong trạng thái đó và em vội vã bước đi:
- Chúc anh hạnh phúc! Em cũng sẽ làm như thế!
Read more…

Chuyện tình online: CHO ANH MƯỢN EM

19:56 |
(Chuyen tinh online) - Cho đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao đã cho anh “mượn” tôi và có lẽ bắt đầu từ sự việc này, tôi đã vô tình rơi vào cái “bẫy tình” của anh. 
Hình ảnh: Em là gì của tôi?

***

Theo quan điểm đó, tôi, chính xác hơn là bố mẹ tôi đã sớm tìm được một người "môn đăng hộ đối" để lo cái ăn qua dạ dày. Nhưng bạn biết đó, ăn nhà chỉ có một khẩu vị, đôi khi ta lại ngẫu hứng muốn thay đổi, thế là ta đi ăn quán.

Ăn quán thì thích hơn, nhiều lựa chọn hơn, được phục vụ tận tình hơn và lạ miệng. Bạn đừng cười tôi. Tôi cược là bất kì thằng nào được gọi là đàn ông chân chính cũng như tôi thôi, chỉ là họ chưa dám hoặc không dám thừa nhận. Điều khác biệt ở chỗ rất nhiều người mong muốn được tôi "ăn". Không gì lạ, là giám đốc với ngoại hình chuẩn và "năng lực yêu" trên cả tuyệt vời thì điều đó không có gì là khó hiểu. Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là " vợ là nhà, nhân tình là quán".

Nói về em, nếu mạo phạm ví em là một cái quán thì em là một cái quán không tên tuổi, tôi đã tình cờ ghé chân lúc quá mệt. Hôm đó tôi bị trật mất cái hợp đồng bạc tỉ, chán nản tôi không về công ty mà tấp đại vào một quán cà phê khá vắng vẻ bên đường, tôi cần yên tĩnh để xem xét lại bản hợp đồng của mình. Sau gần một tiếng đồng hồ xem xét lại tất cả điều khoản, tôi kết luận rằng đối tác của tôi sẽ phải hối hận. Tôi đóng laptop, ngả người tựa vào thành ghế. Chính phút ấy tôi bắt gặp em, cô gái với bím tóc dài đang ngồi mơ màng nhìn ra cửa. Tôi mỉm cười: thời buổi này mà còn có con gái tết tóc. Thú thật cái bím tóc quê mùa ấy đã thu hút tôi. Thế là, tôi ngắm em, còn em thì ngắm cái gì ngoài cửa sổ tôi cũng không rõ. Thích thú và tò mò, tôi bước sang bàn em:

- Xin lỗi, tôi ngồi đây được không?

Em nhìn tôi dò xét. Tôi nở nụ cười thân thiện nhất có thể. Sau này em đã thú nhận rằng chính nụ cười ấy đã khiến em gật đầu. Nhưng không phải vì nó đẹp như tôi nghĩ mà vì nó giống thần tượng của em. Kệ, dù sao tôi cũng được ngồi gần em. Cuộc "săn nai" của tôi bắt đầu.

- Em nhìn gì mà say mê vậy?

Em đưa tay chỉ cây hoa ngoài khung cửa. Loài hoa vàng rực rỡ rủ xuống từng chùm.

- Hoa gì vậy?

- Dạ! Hoa ô môi!

- Ô, nghe lạ nhỉ. Anh chưa biết nó bao giờ.

- Thật à?

Và em kể tôi nghe về loài hoa ấy. Tôi chỉ nhớ man mác đó là một loài hoa nở rộ vào mùa hè, thuộc họ gì gì đó vì tôi có quan tâm đâu. Đang say sưa em bỗng im bặt, mắt tròn xoe, miệng ồ lên thích thú rồi vỗ tay thật to

- Anh nhìn kìa! Tuyết rơi mùa hè!

Một cơn gió mạnh thổi qua làm hàng loạt những cánh hoa tung bay theo chiều gió rồi dần dần hạ xuống mặt đất. Tôi cười không phải vì hoa mà vì em. Thế là tôi lại tìm được một "quán ăn lạ". Nhưng lại có một điểm khác, "quán em không bán". Khi nghe tôi chia sẻ quan điểm yêu và ăn của mình, em đã nói thế. Em còn bảo: "Ăn quán có ngon thật nhưng ăn quán thì không đảm bảo vệ sinh, anh đang dùng chung chén, bát, muỗng, đũa thậm chí ăn thức ăn thừa của nhiều người khác đó." Câu nói của em khiến tôi rùng mình. "Và trên hết là tiền, không có tiền thì chẳng thể ăn quán được. Chẳng quán nào cho không cả." Tôi há hốc mồm nghe em nói. Trước giờ tôi cứ nghĩ em như chú nai vàng ngơ ngác, nhìn đời qua lăng kính màu hồng, không ngờ em lại nhìn đời rành rọt và trần trụi đến vậy. Em thủ thỉ: "Người ta sống mà không ăn quán chứ không ai sống mà không ăn cơm nhà cả."

- Thế quán của em thì thế nào?

- Em chỉ muốn là nhà. Không muôn bán quán!

Nhưng giờ đây, em lại rủ tôi chạy trốn "Mình cùng nhau trốn đi! Chỉ đúng 24 giờ thôi anh nhé!". Sau những phút bất ngờ, tôi – một kẻ quen em đã gần một năm nay mà chưa hề được động đến một sợi tóc của em đương nhiên vui mừng đồng ý. Chắc em đã thay đổi cách nghĩ của mình. Tôi miên man nghĩ về một đêm ngọt ngào ở khách sạn. Và chúng tôi chọn Huế. Huế không phải là nơi tôi sinh ra nhưng là nơi chất chứa những kỉ niệm tuổi thơ tôi. Còn với em, em biết về Huế không nhiều chỉ qua những lời thơ của Hàn Mặc Tử và lời kể của tôi, thậm chí em chưa một lần đến Huế. Nhưng em bảo "Em yêu Huế - một tình yêu không cần lí giải cũng như cách em yêu anh."

Tôi đèo em trên chiếc xe gắn máy của mình. Có lẽ chưa bao giờ đoạn đường ra Huế lại gần đến thế. Tôi say sưa kể cho em nghe về những nơi đang đi qua, chỉ cho em những loài cây hai bên đường hay bất kì một kỉ vật nhỏ nào gắn với tuổi thơ tôi. Một ngày trong vai trò của hướng dẫn viên tôi dẫn em đi thăm tất cả những nơi tuyệt vời nhất của Huế. Vẻ hứng khởi của em càng khiến tôi vui.

Tôi thích cái cách em ồ lên khi tôi đi ngang đèo Phú Giang, thích đôi mắt tròn xoe khi thăm quan Đại Nội, thích nụ cười duyên dáng khi tôi ngân nga hai câu thơ đầy ngụ ý của Hàn Mặc Tử ngay tại nơi ông viết về nó "Thuyền ai đậu bến sông trăng đó. Có chở trăng về kịp tối nay" và thích cả khuôn mặt bầu bĩnh, thánh thiện, thuần khiết của em khi khấn nguyện trong chùa Thiên Mụ. Chúng tôi dùng bữa tối và uống cà phê tại một nhà hàng ven sông Hương. Một không gian ấm cúng và lãng mạn trong những tình khúc thiết tha của Trịnh. Một món quà nho nhỏ tôi dành tặng riêng em. Bước lên sân khấu, ôm lấy cây đàn ghi ta, tôi hát- hát tặng người con gái duy nhất trong lòng tôi lúc này bài hát của riêng hai chúng tôi. Em không vỗ tay như hàng loạt những vị khách khác trong quán. Tôi biết đôi mắt em ngấn lệ. Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy, tôi khe khẽ " Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau."

Chúng tôi nghỉ đêm trong một khách sạn dọc vịnh Lăng Cô. Từ lan can của phòng có thể ngắm bãi cát vàng mượt mà nằm thoai thoải, nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Em đứng tựa đó, dưới ánh trăng, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm, mái tóc bay nhè nhẹ trong gió đêm. Em – trước mặt tôi, đẹp như một thánh nữ khiến tôi- kẻ luôn tự tin vào tài dẫn dắt của mình bỗng thấy mình như thật ngốc, chẳng biết làm gì, cũng chẳng dám làm gì. Tôi ôm lấy em, nhẹ hôn lên mái tóc dài thơm mượt.

- Em nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

- Những vì sao thật đẹp, anh nhỉ!

- Nhưng chúng sẽ biến mất vào ngày mai.

Em trở người, nhẹ vuốt lên mái tóc tôi:

- Không đâu. Chúng chẳng đi đâu cả. Chúng vẫn ở đấy, nguyên đấy chỉ là anh không nhìn thấy chúng mà thôi.

Tôi cười, em tôi là thế, lúc nào cũng lãng mạn và mơ mộng. Tôi ôm em vào lòng, bờ môi tôi nhẹ lướt trên trán, trên mắt và dần tìm môi em. Nụ hôn đầu tiên của hai kẻ yêu nhau.Ngọt lịm. Em bất chợt rùng mình:

- Đừng! Anh ạ!

Tôi vờ như không nghe thấy lời em. Lần đầu ai cũng thế. Nhưng tôi tin em sẽ không thể thoát lời được tôi. Lòng rạo rực, tay tôi mạnh bạo lần đến chiếc dây kéo của em. Em vùng khỏi tay tôi, đôi mắt ngân ngấn nước.

- Đừng! Anh ạ!

Bị chạm tới lòng kiêu hãnh của thằng đàn ông, tôi giận dỗi:

- Vì sao? Em bảo yêu tôi cơ mà?

- Vì em là quán của anh mà thôi.

Em ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc của em như khiến tôi sực tỉnh. Tôi đang làm gì thế này? Tôi không có quyền ép em. Tôi phải giữ cho em, cho người chồng tương lại của em. Tôi mỉm cười chua xót. Nhẹ nâng cằm em, tôi lau khô những giọt nước mắt lăn dài trên má.

- Anh xin lỗi! Anh hiểu!

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu nhẹ nhàng và thanh thản đến lạ kì. Em ngồi đấy bên cạnh tôi- đôi mắt nhìn tôi đầy âu yếm. Lòng tôi ngập trong một niềm hạnh phúc khôn tả.

- Sao em không gọi anh dậy?

- Em muốn nhìn anh ngủ.

Tôi hôn lên lòng bàn tay mát dịu ấy, mỉm cười.

- Lâu rồi anh mới có một giấc ngủ say đến như vậy. Cảm giác thật bình yên. Mấy giờ rồi?

Khi câu hỏi ấy vừa tuột khỏi miệng, tôi hiểu mình đã sai. Nó như kéo chúng tôi về với một hiện thực.

- Chúng ta còn 1 tiếng đồng hồ nữa. Em vẫn thật dịu dàng nhưng giọng nghẹn ngào.

- Nếu em muốn, anh sẽ là của em không chỉ 1giờ mà là 1 nghìn 1 vạn thậm chí cả đời.

Em mỉm cười lắc đầu.

- Thế này với em là quá đủ rồi!

Khuôn mặt trở lại vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng hằng ngày. Tôi không mấy để tâm đến khuôn mặt ấy vì tôi hiểu trái tim em. Giọng em đều đều nhưng cứng rắn:

- Ngày mai, em sẽ nhận quyết định chuyển công tác.

- Anh biết. Tôi cũng cố tạo cho mình vẻ mặt bình thản nhất. Vì suy cho cùng tất cả những điều này chúng tôi đã biết từ rất lâu rồi.

- Ngày mai. Em sẽ nhận lời cầu hôn của anh ấy.

- Anh biết. Lần này thì tôi nói dối

- Ngày mai, em và anh sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Đưa mắt nhìn khuôn mặt em mà như có một cái gì uất nghẹn trong cổ họng tôi. Sao em có thể nói lời chia tay dễ dàng đến thế? Em yêu tôi mà có thể chia tay dễ dàng thế sao? Sao em lời nói của em lại lạnh lùng đến thế? Tôi uất nghẹn, cảm giác như mình vừa bị đá, đá tôi là một kế hoạch em sắp xếp trước đó.

- Ok!

Tôi bật dậy. Em ngước nhìn theo tôi. Trời ơi đôi mắt ấy- giá như tôi có thể đọc được gì trong đôi mắt đen tuyền và sâu hun hút ấy. Nó, lúc thật ấm áp yêu thương nhưng sao lúc vẫn thật lạnh lùng. Tôi phải tránh xa ánh mắt ấy. Ánh mắt ấy chỉ cần một phút để có thể soi rõ tâm hồn tôi, để thấy rõ cơn sóng lòng của tôi. Tôi giận em, em chẳng qua cũng chỉ là một trong rất nhiều bóng hồng yêu quý tôi, sao em dám nói lời chia tay lạnh lùng với tôi như vậy. Tôi trách em sao lại biến tôi trở thành một mục tiêu trong kế hoạch được sắp đặt sẵn của mình. Nhưng tôi biết, tôi phải chạy bởi vì tôi yêu đôi mắt ấy. Chỉ cần một phút, tôi sẽ giữ em lại. Nhưng không, tôi không được làm thế. Tôi không có quyền tước đoạt hạnh phúc cả đời em.

Tôi không biết mình đã ở trong phòng vệ sinh bao lâu, đã dội bao nhiêu gáo nước vào mặt để đánh gục cảm xúc trái tim mình, để có thể đưa lí trí chiếm lĩnh lại quyền kiểm soát.

7 giờ 5 phút, tôi lao bật ra khỏi phòng. Chiếc ghế đã trống. Tôi nhếch môi "ok thôi"

Tất cả đúng như lời em nói. Không nhắn tin, không điện thoại, không một lần gặp nhau. Tôi trở về với cuộc sống của mình vẫn như 2 năm về trước lúc em chưa hề xuất hiện trong đời tôi. Tôi đi ăn sáng với vợ, uống cà phê với mấy thằng bạn hàng xóm. Ăn trưa với mấy đồng nghiệp trẻ đẹp trong công ty, chiều lại nhậu nhẹt với mấy đối tác. Cần giải quyết nhu cầu tôi lại rủ mấy bóng hồng xinh đẹp đi chơi. Tôi luôn kết thúc một ngày lúc 10 giờ tối và thường là trong trạng thái chẳng còn biết gì cả. Tôi rất bận, rất vui, không bao giờ tôi phải ở một mình cả. Em là gì mà tôi phải nhớ chứ! Ngoài đường thiếu gì quán!

***

Rồi tôi ốm. Xuất huyết dạ dày. Cũng dễ hiểu thôi. Tôi không muốn chợp mắt. Không phải tôi đợi em đâu, chỉ là tôi muốn mình tiếp tất cả những người đến thăm mình cho phải phép lịch sự. Nhưng rồi, tôi kiệt sức. Đến ngày thứ 4 thì tôi gần như mê man cả ngày. Em đến.

- Sao anh lại để bị ốm như thế này?

- Ai chẳng phải có lúc ốm!

- Tại anh đi nhậu nhiều quá.

- Em là gì mà có quyền gì mà cấm tôi.

Em cười, đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng áp vào má tôi. Tôi rùng mình.

- Anh đừng trẻ con thế nữa, anh phải biết tự lo cho mình chứ!

- Không phiền em phải lo, tôi sống rất tốt, bị bệnh thế này càng hay được bao nhiêu bóng hồng quan tâm lo lắng.

- Dạ! Anh phải mau khỏe lại để còn đi làm, còn sống với những người anh yêu thương.

Đấy, em lại thế. Thà em ghen tuôn, hờn dỗi gì đấy có lẽ tôi cũng đỡ tức. Nhưng sao em lại thế? Sao không giành giật lấy tôi? Sao lúc nào cũng đẩy tôi ra xa em.

-.... Đến giờ em phải đi rồi. Anh phải sớm khỏe lại nghe!

Cơn giận của tôi bốc lên.

- Em đứng yên đó, em là cái gì mà có quyền phán xét cuộc sống của tôi hả? Em là gì mà lần trước cũng bỏ tôi lại rồi ra đi không một lời? Em là gì mà thích thì xuất hiện rồi thích thì lại ra đi không một chút tăm tích. Em là gì mà muốn đến với tôi thì đến không thì lại đi hả? Em là gì mà lúc nào cũng giành phần thánh thiện cao thượng về mình thế hả? Em là gì mà lại biến tôi thành một thằng ngố trong cái kế hoach em đã sắp đặt sẵn ấy hả?


- Bố ! Bố mơ thấy gì mà la dữ vậy?

- Hả! Bố... Con đến lúc nào vậy?

- Con vừa mới đến thôi. Bố mơ gì thế?

- Bố nói gì à?

- Dạ, con nghe không rõ. Bố cứ ú ớ gì đó. Bố mệt lắm à? Sao trông bố buồn thế?

- Bố không sao. Tôi gượng ngồi dậy, tựa lưng vào bức tường, xoa đầu đứa con nhỏ mà vẫn không giấu nổi sự thất vọng.

- Tặng bố này.

Đập vào mắt tôi là nhành hoa ô môi vàng rực - loài hoa đã đưa tôi và em đến bên nhau.

- Cái này? Ai mang tới đây? Ở đâu con có? - Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

- Có một cô bảo con gửi cho bố. 

Tôi bàng hoàng. Vậy là em đã đến. Em đã giữ đúng lời hứa của mình sẽ xuất hiện bất kì lúc nào tôi cần em. Em vẫn thương tôi, vẫn quan tâm đến tôi.

- Nhưng cô ấy là gì của bố thế? - Con trai tôi ngơ ngác hỏi.

Một cơn gió heo may nhẹ nhàng thoảng qua như bàn tay ai đang vuốt lấy mái tóc tôi.

Tôi mỉm cười...

- Uh! Em là gì của tôi?

Bấy giờ tôi học ĐH năm thứ 2, anh học trên tôi một khoá. Hồi đó anh là trưởng ban thể thao của trường, là người hóm hỉnh, có duyên, tôi là một thành viên trong đội của anh. Một buổi tối anh hẹn tôi đến, nói là có việc cần trao đổi.
Tôi hỏi anh có việc gì, anh đằng hắng một tiếng rồi nói nghiêm túc:
- Qua tiếp xúc, thời gian qua, anh thấy em là một cô gái hiền lành, đáng yêu, còn thái độ chân thành của anh có lẽ cũng để lại cho em ấn tượng sâu sắc… Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của anh dưới ánh trăng và chờ đợi anh nói tiếp.
- Cho nên hôm nay anh mạnh dạn nói với em chuyện hệ trọng này…
Tôi bắt đầu xúc động, vội chuyển ánh mắt từ khuôn mặt anh sang nơi khác.
- Nếu vì ba chữ này mà quan hệ của chúng ta mất đi thì anh sẽ vô cùng hối hận; còn nếu vì ba chữ này mà quan hệ tin cậy giữa chúng ta tiến bộ thêm thì anh sẽ vô cùng sung sướng… Chân tôi giẫm giẫm trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy ngón tay cái
của tay trái, đầu nóng ran, mắt nhìn đông nhìn tây không tự
nhiên. Tôi tin chắc các cô gái mới nghe câu đó cũng có cảm giác
như tôi. Anh chầm chậm nói:
- Đó là: Mượn ít tiền!
Tôi ngửng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt
hóm hỉnh của anh liền đứng dậy đấm cho anh một cái, anh vội lùi ra phía sau, cuời ha hả:
- Ai bảo em nghe ba chữ ấy thì nghĩ đến ba chữ kia.
- Có tiền em cũng không có cho mượn.
Tôi tức quá bỏ đi.
- Ôi anh đùa em thôi, đừng giận nhé!
Không nhịn được tôi cũng cười to. Tôi đã cho anh vay tiền và
đúng như lời anh nói, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân
mật hơn, chúng tôi đã trở thành đôi bạn tốt – có gì cũng nói cho
nhau nghe.
Khi anh ra trường, tôi rất buồn, còn anh chỉ nắm chặt tay tôi rồi
đi. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, anh kể cho tôi
nghe những chuyện vui trong công tác, còn tôi cũng thổ lộ với anh những chuyện buồn. Lần nào anh cũng làm cho tôi vui, bất giác tôi ngày càng mong được nghe giọng nói của anh; tôi phát hiện
ra tôi đã yêu anh ấy.
Sau khi tốt nghiệp tôi đến làm việc ở nơi anh công tác.
Một buổi tối sau nửa năm, ăn cơm xong, chúng tôi đi trên phố lớn để trò chuyện.
- Chúng ta quen nhau đã lâu rồi nhỉ. Thời gian qua chúng ta đã rất hiểu nhau…- anh nói.
Tôi nghĩ ngay đến cái đêm cách đây ba năm , không nín được cười, tôi ngắt lời anh và nói:
- Có phải lại muốn mượn tiền không? Cứ nói thẳng đi!
- Không, em hãy nghe anh nói hết đã.
Anh lại nói nghiêm trang như lần trước.
- Được, được, anh muốn nói với em ba chữ, nếu vì ba chữ đó mà mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta cuối cùng tiêu tan anh sẽ vô cùng hối hận; nhưng nếu ba chữ đó làm cho quan hệ tín nhiệm nhau càng tiến bộ hơn, anh sẽ vô cùng phấn khởi, có phải vậy không?
- Nói đi, anh muốn vay bao nhiêu?
Anh không nói to như tôi nghĩ mà chỉ nói nhỏ nhẹ:
- Anh mượn em!
- …
- Anh muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?Ánh mắt dịu dàng của anh đã nhìn thấu trái tim tôi. Tôi đờ người không biết là mình đã gật đầu cho tới lúc anh ôm lấy tôi. Cho anh… mượn em nhé!
Sau khi kết hôn, tôi sống êm ả và hạnh phúc. Tôi thường nhớ lại cái đêm hôm đó, nghĩ đến khuôn mặt đứng đắn và nụ cười của anh dưới ánh trăng.
Read more…

Chuyện tình online: NHÓC HÂM...

19:54 |
- Nhóc hâm
- Có anh hâm ý
- Ừm thì hâm mới thích em
- Ơ, vậy chứ không hâm thì không thích em hả
- Anh nguyện hâm cả đời, được không?
- Hihi, nhớ nhá, nguyện hâm cả đời vì em nhá... Cô yêu anh, dù cả
hai vẫn chưa một lần gặp mặt.
Anh chỉ là một người cô tình cờ quen biết trên mạng, nói
chuyện, quen, và rồi tự lúc nào cô cũng không rõ,
anh đã trở thành một phần không thể thiếu của cô.
- Anh à, bao giờ thì anh sẽ gặp em?
- 4 năm em nhé - Lâu quá à
- ...
- Em sẽ chờ, chờ anh 4 năm nhá nhá
- Cảm ơn em...
Như một thói quen, hằng đêm cô lại online, chỉ để
mong thấy được ánh sáng từ nick yahoo quen thuộc nào đó...
- Anh ơi, trung thu đẹp quá kìa
- Em đi chơi đi
- Không, ở đây nói chuyện với anh cơ
- Nhóc hâm
- Có anh hâm ý - Ừm, anh hâm cả đời mà, được chưa
- Hihi, anh à, 4 mùa trăng nữa, anh dẫn em đi chơi nha anh, nha nha
- Anh hứa, nhóc yêu của anh
Ba mùa trăng lặng lẽ trôi qua, giờ đây, anh đã chiếm một phần quan trọng trong cuộc đời cô, cô yêu anh, chỉ yêu mình anh, và cô biết, anh cũng rất yêu cô...
Một ngày kia, nick của ai kia không sáng, cô cảm thấy trống vắng, cô đơn...
- (Offline) Em nhớ anh lắm, hôm nay anh bận không online được à?
Hôm nay đã là ngày thứ tư nick ai kia không sáng, ngay cả điện
thoại cũng không ai trả lời, cứ như rằng, người đó không hề tồn tại.
Đêm nay, như một thói quen, cô lại chờ đợi, giờ đây cô không còn gửi tin cho anh nữa, vì những ngày qua, yahoo của anh chắc hẳn đã ngập tràn những tin nhắn yêu thương, nhớ nhung và cả những giọt nước mắt của cô.
Bất chợt
- bapbong_ts is now online
Là anh, anh lên rồi, cô vui mừng
- bapbong_ts is typing new message...
Cô hồi hộp - Nhóc, quên anh đi
Cô lặng người, vậy... là sao?
- Em yêu một người mà em chưa hề gặp mặt sao?
Nhóc ngốc nghếch? Anh chẳng là gì của em, và em chả là gì với anh cả, tất cả chỉ là một trò chơi thôi, và anh thật không ngờ rằng em lại ngốc nghếch đến thế.
- Tạm biệt nhé, em sống tốt. Quên chuyện xưa đi, vì anh, chỉ là một thằng hâm thôi, và đơn giản, mình không thuộc về nhau
- bapbong_ts is now offline
Tại sao? Cô hoàn toàn trống rỗng. Cô dường như vô thức, cô là kẻ
ngốc ư? Cô chỉ là một món đồ chơi ư?
Cô đã yêu, yêu anh hết con tim, để rồi, đôi ta không thuộc về nhau sao?
Giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi yếu ớt kia, cô nghẹn ngào, và đau đớn.
- Tạm biệt anh, anh cũng sống tốt nhé. Và tại sao? Anh vẫn là một kẻ hâm?
Cô biết, đó là dòng tin nhắn cuối cùng. Cô nhớ, cô đã từng hỏi anh
- Anh ơi, yêu là gì ạ?
- Sao em hỏi thế?
- Tại sao yêu là đau ạ? - ...
Tại sao đã biết yêu là sẽ đau, mà cô vẫn cứ yêu?
Nhưng cô không hối hận về sự cố chấp của mình, vì đơn giản, cô yêu anh, yêu rất nhiều
...
Có một câu chuyện, rằng y học Việt Nam đã có một bước tiến dài.
Một ca phẫu thuật não đã thành công, và bệnh nhân đã sống sót sau ca phẫu thuật, một ca phẫu thuật với chỉ 10% thành công. Bấy giờ, đang là mùa xuân.
...


Hình ảnh: Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình

Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!

Em sắp những bộ đồ vào chiếc vali nhỏ. Ngày mai em sẽ bắt chuyến tàu để quay về với một trái tim bị tổn thương. Nhưng ở quê nhà, có vòng tay yêu thương của ba mẹ, có những người yêu quý em. Em tin rằng em sẽ nhanh chóng cười trở lại. Điều quan trọng không phải là em bị đau đớn khi anh từ chối tình yêu mà là em hiểu rằng: Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!
Em đã sai lầm khi dùng 3 năm qua để ràng buộc anh. Mối tình đơn phương và sự nông nổi của một cô gái mới lớn đã khiến em phạm sai lầm. Em si mê vẻ ngoài lãng tử, em bị cuốn hút bởi sự phong trần của anh. Và dù biết anh đã có người con gái khác ở quê nhà nhưng em vẫn không chịu từ bỏ. Em đinh ninh cho rằng, hạnh phúc là đấu tranh và em sẽ giành anh – hạnh phúc của đời mình.
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em. Em yêu anh bằng một trái tim trong trắng và trinh nguyên nhưng lại tìm cách đến bên anh bằng một con đường thật hèn hạ. Sau một đêm anh say mèm, buổi sáng hôm ấy, anh tỉnh dậy với vòng tay vẫn còn đang ôm em chặt trong lòng, đôi mắt anh đã trĩu xuống. Anh ngồi bật dậy, úp mặt vào hai bàn tay và tiếng thở dài thườn thượt. Anh là người sống có trách nhiệm nên anh hiểu sai lầm đó của anh đồng nghĩa với điều gì. Còn em, em nghĩ rằng em đã có được anh.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 1
Em đã sai lầm khi ràng buộc anh – kẻ không yêu mình (Ảnh minh họa)
Anh im lặng một tuần. Em cũng để cho anh có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Rồi anh đã tìm đến em đúng như anh dự định:
- Em muốn anh làm gì?
- Em yêu anh và em muốn anh ở bên em. Dù sao, điều quý giá, trong trắng nhất của em cũng trao cho anh rồi nên anh phải có trách nhiệm với điều đó.
Anh nhìn em, khẽ khàng hỏi:
- Em biết anh không yêu em, một tình yêu nam nữ ấy?
- Em tin tình yêu có thể vun đắp được khi chúng mình lấy nhau!
Em chạy lại ôm chầm lấy anh, vội vã đặt lên má anh một nụ hôn đầy mãn nguyện. Anh vẫn ngồi yên không phản ứng:
- Nếu em không sợ thiệt thòi và muốn như vậy, anh sẽ làm theo ý em.
Anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác. Dáng anh bước nhanh qua khung cửa. Một cái dáng đi lầm lũi và đầy tâm trạng. Còn em, chỉ có một tâm trạng duy nhất: Cảm giác hạnh phúc vì chiến thắng. Em không thấy có lỗi với anh, không thấy có lỗi với người con gái mà anh yêu vì em cho rằng em yêu anh và tình yêu đó không có tội. Em cũng không hiểu rằng, em cũng đang làm những điều có lỗi với chính mình.
Em mang cái sai lầm của anh đêm ấy ra làm thứ ràng buộc anh. Em lẽo đẽo chạy theo anh trong cuộc tình gượng gạo mà anh cố gắng ở bên em. Những chiều đi dạo trong công viên, anh lững thững đi trước để em bước một mình. Những lần đèo em trên đường anh im lặng không nói lấy một câu. Không có những dòng tin nhắn hỏi thăm mỗi khi đêm về, không có những cuộc điện thoại tình cảm, âu yếm như bao người yêu nhau khác vẫn làm…Anh gần như im lặng như một cái bóng khi chấp nhận yêu em.
Sau những phút giây hả hê vì dành được anh về mình, em bắt đầu chống chếnh. Em như kẻ ngồi trên vinh quang nhưng hưởng một giá trị ảo. Em cảm thấy cô đơn khi có người yêu. Em cảm thấy mình cô độc. Nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay. Em cố gắng để yêu anh vì tin rằng cho đi ắt sẽ có ngày được nhận lại. Nhưng tình yêu không giống những gì em nghĩ…
Khi em biết anh đang lừa dối em để qua lại với một người con gái, em đã sốc vô cùng. Một người đàn ông tử tế, đạo đức mà em biết dường như lúc ấy không còn tồn tại trong anh. Anh đã biến thành một con người khác, vô trách nhiệm, lạnh lùng và bất cần đời…Và em biết, tất cả những sự thay đổi đều do em, tình yêu của em mà ra. Em đã bắt anh phải yêu một người mà anh không có tình cảm. Anh có thể làm điều đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, tình cảm là điều ngay cả bản thân người đó cũng không bắt ép nổi con tim mình thì làm sao em có thể.
Đừng cố giữ tình yêu không thuộc về mình - 2
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh vì thế anh phải thuộc về em (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều khi biết sự phản bội của anh. Nhưng có lẽ nhờ đó em thức tỉnh. Em có thể trói buộc anh ngày hôm nay, ngày mai hoặc lâu hơn thế nữa, thậm chí là trói buộc cả cuộc đời. Nhưng trái tim anh không ở gần em, sẽ có một ngày nó phá bỏ tù ngục đó để ra đi hoặc sẽ vĩnh viễn đóng băng mà em chẳng thể nào được phép bước vào.
Em hẹn anh ở một quán cà phê quen thuộc. Lần này, em không bắt anh đón đưa mà tự mình tới trước và chờ đợi anh ở đó. Anh tới với vẻ mặt vô hồn, kéo ghế ngồi đối diện với em:
- Em sẽ ra bắc, em về với bố mẹ và làm việc ngoài đó. Em hẹn anh hôm nay là để chào tạm biệt anh!
Đôi mắt lơ đãng đang nhìn đi chỗ khác của anh đột ngột dừng lại. Anh nhìn em như thể em không phải là cô gái hàng ngày vẫn được gọi là người yêu anh:
- Anh đừng ngạc nhiên quá thế. Cũng đã đến lúc em phải quay về rồi mà. Em đuối sức rồi, không còn có thể chạy theo mãi được nữa. Em càng chạy thì anh càng cách xa em thôi. Em xin lỗi vì sự ích kỉ của mình. Sự ích kỉ làm khổ anh và khổ cả chính em!
Đôi mắt anh trở nên long lanh lạ thường. Anh đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Em không muốn nhìn thấy anh trong trạng thái đó và em vội vã bước đi:
- Chúc anh hạnh phúc! Em cũng sẽ làm như thế!
Chuyện tình online
Một mùa trăng lại đến, trên cây cầu nọ, có một cô gái, để xỏa mái
tóc dài mượt, diện bộ váy rất dễ thương, đôi khuyên tai lấp lánh dưới ánh đèn đường, và trông cô thật đẹp, dường như át cả nét đẹp dịu dàng của ánh trăng kia.
Đôi mắt cô đượm buồn, nhìn về nơi xa xăm. Trung thu năm nay, tại nơi này, anh đã hứa sẽ gặp cô, lần gặp đầu tiên sau 4 năm dài chờ đợi, nhưng... giờ đây, chỉ có một mình cô.
Bỗng...
- Em đến sớm quá
Cô giật mình quay lại, người vừa nói với cô, đang đứng kia. Cô im lặng, cô thấy dường như có nét gì đó yêu thương, thân thuộc ở người đang đứng đối diện cô kia.
- Sao em im lặng vậy? Bối rối quá à?
- Anh là ai?
- Anh à? Anh chỉ là một kẻ hâm thôi mà
Giọt nước mắt chợt lăn dài trên má, cô quay mặt đi, khóc nức nở.
Là anh, chính là anh, người cô yêu, chờ đợi suốt 4 năm, và coi cô như một món đồ chơi.
Chợt cô lặng người, có một vòng tay ấm áp ôm chặt cô từ phía sau...
Cô giật nảy, quay lại, tát vào mặt kẻ vô tình kia.
- Anh làm trò gì vậy? Anh nói anh yêu tôi, rồi lại xem tôi như một
món đồ chơi, giờ đây anh quay lại,
và,
và, anh xem thường tôi đến thế ư?
Cô gào lên trong nước mắt
- Anh xin lỗi
- Xin lỗi ư? Anh nghĩ chỉ cần xin lỗi sao? Anh bỏ rơi tôi, và rồi quay lại nói một lời xin lỗi là xong sao? Tại sao? Tại sao?
Cô dường như không thể thốt lên thành lời, cô khóc òa lên như một đứa trẻ
- Tại sao? Tại sao anh lại lừa dối em? Tại sao anh không nói với em về chuyện đó?
- Vì 10% sống sót không đủ để đặt cược cho tình yêu của em...
Anh ôm chặt lấy cô, dòng lệ vẫn không ngừng rơi, cô nức nở, trong vòng tay ấm áp kia, và đó thật sự là những giọt nước mắt hạnh phúc.
...
- Tại sao anh lại đến đây?
- Vì anh biết em sẽ đợi anh
- Xí, làm sao anh biết được?
- Vậy vì sao em vẫn đến đây?
- Ơ, vì... vì..., em... ơ
*Và, như một thói quen*
- Haha, nhóc hâm
- Có anh hâm ý
Read more…

Chuyện tình online: Đôi khi ta chán nhau

04:37 |

(Chuyen tinh online) - Trong Tình Yêu , không phải lúc nào cũng có những giây phút say đắm ngọt ngào , cũng như một món ăn dù ngon mấy nhưng ăn quá nhiều cũng dễ bị ... ngán , và đó chính là lúc người ta chán nhau !!!

Chuyện tình online

Khi mình chán nhau , em sẽ :

* Không còn nhớ đến anh đầu tiên khi thức giấc và cuối cùng trong ngày trước khi chìm vào giấc ngủ dài .

* Không còn mong những tin nhắn của anh ,chẳng buồn bận tâm vì sao anh tắt máy ,vì sao không trả lời sms của em , vì sao những sms của anh lại quá ngắn ngủi không có nổi một chữ Yêu ??? Vì sao em gọi cho anh đến mười mấy lần chuông mà anh vẫn không thèm bắt máy ? !!!

Em sẽ :

* Cảm thấy hết chuyện để nói với anh khi mình đi cùng nhau .

* Cảm thấy cái cách anh tỏ ra quan tâm em thật nhạt nhẽo và vô vị .

* Cảm thấy tỉnh bơ không một chút ghen hờn khi anh nhìn những cô gái khác ...

* [...]

Còn anh thì sao ?

Để em đoán nhé , khi mình chán nhau , anh sẽ :

* Khó chịu trước những câu hỏi quan tâm của em :"Anh đang ở đâu ?" ; "Anh đang làm gì ?" ... Ôi cô ta thật phiền toái và lắm điều !

* Trả lời sms của em như một nghĩa vụ với những nội dung đã được lập trình sẵn :"Anh ăn rồi." ; "Anh đang ngủ." ; "OK em yêu !" ...

* Cảm thấy đi chơi với đám bạn ồn ào tếu táo của anh thú vị hơn là đi với một con bé mơ mộng lắm điều như em .

* Cảm thấy những trò lãng mạn của em thật trẻ con và ngớ ngẩn .

* Sao ngoài đường bây giờ lại lắm gái xinh thế này ???

Em chẳng biết nữa , ...

Nhưng có điều em chắc chắn là :

* Rồi một thời gian sau khi những ẩm ương trong lòng dã lắng dịu ,em sẽ nhớ những ngày đầu hẹn hò với anh ..

* Cái đêm em đồng ý yêu anh , mình đã hôn nhau , môi anh thì nóng hổi trên môi em .

* Em nhớ cái cách anh bất chợt nắm lấy tay em khi mình đang đi dạo , và hỏi em có yêu anh không ?

* Nhớ cả lúc anh hôn lên má em và nói " anh thương em ".

* Nhớ cái cách anh gọi em là Vợ yêu .

* Em nhớ ...

Còn anh , anh sẽ nhớ những gì ???

* Liệu anh có nhớ có người dã từng ngồi sau xe anh và ôm anh rất chặt ?

* Có nhớ em hay nói thật nhiều để anh phải chú ý đến em luôn tắt ti vi khi anh đang chăm chú xem

*Có nhớ em hay cắn anh mỗi lần hôn anh ...

* Có nhớ những lúc em cáu gắt vùng vằng dể anh phải vất vả chạy theo xin lỗi ?

* Có nhớ em đã khóc vào cái ngày đầu tiên ta thuộc về nhau ... ?

* Em biết anh có nhớ như em không thể quên .

Bởi mình chán nhau đâu có nghĩa là ta đã :

* Xa nhau !

* Quên nhau !

* Không yêu nhau !

Mà chỉ là hạnh phúc bị trì hoãn , chỉ là mình :

* Tạm thời không nhớ nhau !

* Tạm thời xa nhau !

* Tạm thời không ở bên nhau !

Vì em biết , tình yêu trong em và anh là có thật .Nó không dễ dàng có được thì cũng không dễ dàng bôi xoá đi .

Bởi thế ta chán nhau , thay vì buông tay và xa cách , sao mình không cầm lấy tay nhau và cùng ngồi lại , hoặc là tạm xa nhau để trở về bên nhau !

Click Like và Share để động viên người post nha bạn
Read more…

Chuyện tình online: Nước mắt

04:33 |

(Chuyen tinh online) - Câu chuyện tình cảm cảm động nhất, chúc các bạn có những phút thư giãn thoải mái nhất                                     


Chuyện tình online
                                     -----------CÂUCHUYỆN RẤT HAY VÀ CẢM ĐỘNG.------------
(Đọc xong có thể mắt bạn sẽ cay đấy..)
Vợ yêu! hôm nay sinh nhật vợ, chồng tặng vợ cặp nhẫn này,chúc vợ sinh nhật vui vẻ,Chúng ta có giao kèo phải ko vợ,nếu hôm nay vợ đứng trước mộ của chồng cầm chiếc nhẫn này, và khóc, thì chúng ta chia tay
Ây da! Hôm nay tự nhiên vui trong lòng đi vòng vòng ngoài phố, bất giác gặp anh chàng baby gúm!
Tính mê trai nỗi lên.......
Nhỏ: Anh ơi, cho em làm quen với
Anh: cười, 0k , bé tên gì nè
Nhỏ: dạ, em tên ""pé Ngốc""
Anh: Cười, ngốc thiệt ko vậy, bạo vậy mà ngốc, tin hẽm nỗi
Nhỏ: hì, ngốc thiệt đấy chứ, ngốc mới dám làm quen anh,hỏi anh ai gan giống em hông..keke, thế anh tên gì nè
Anh:Tên ""ken""
Nhỏ: men vậy, em thích anh rồi đó, làm bạn trai em nha
Anh: Ui con pé này ngốc thiệt, chưa gì mà đòi quen rồi, lỡ anh là người xấu,anh dụ
em rồi sao
Nhỏ: Cười, Xấu tính em cũng chịu,vì em xấu tính hơn. hihi
Anh: Nếu em muốn vậy thì anh cũng ko nỡ làm em buồn, Nhưng anh nói trước, anh rất sợ nước mắt của con gái, nếu một ngày nào đó em rơi nước mắt vì anh thì chúng ta chia tay, chịu hum?
Nhỏ: 0k baby,kekeke
Thế là kế hoạch cua trai thành công nhỏ vui mừng hỏi anh , nào số phone, anh thích anh gì...................
Ngày thứ nhất........
Uhm, mới sáng sớm NHỏ phone cho chục cú, nghe mà nhức đầu
Anh: Alô, gì thế nhỏ
Nhỏ: ai cho kiu bằng nhỏ, phải kiu bằng ""vợ""
Anh: Thôi sến lắm,quê chết
Nhỏ: Giờ gọi ko, ko gọi là sống ko yên đâu đó
Anh: Ui!Ngoài ngốc ra,còn hung dữ nữa chứ, 0k.0k ""vợ"", đc chưa
Có chuyện gì zậy?
Nhỏ: Đi ăn! đói quá
Anh: Thui, anh đang ngủ,làm biếng đi lắm
Nhỏ: Giờ ko đi phải ko, em lại là khỏi ngủ luôn á
Anh: À ko, đi chứ, đừng làm bậy, em đang ở đâu anh lại liền
Nhỏ: Đang ở nhà, lại rước nhanh
Thế là bắt đầu một ngày dài ""ken"" có bạn gái, ko biết vui hay buồn, tràn đầy những cảm xúc khó tả
Anh: Ăn xong rồi đi đâu nữa nè
Nhỏ: Chạy ra khu cỏ xanh gần ngọn núi đi
Anh: Thui, xa lắm, mà nơi đó vắng hoe có gì vui đâu mà lại
Nhỏ: Giờ ra ko? muốn em nhéo hông hả?
Anh: 0h n0! được rồi anh chạy ra liền mà, sợ em ghê
Tới nơi, nhỏ bay xuống xe rất nhanh, chạy ùa tới nơi có cánh đồng cỏ bát ngát. Hôm nay nhỏ mặc bộ váy cam nhìn dễ thương cực.........
Nhỏ: Đẹp ko anh? Em thường ra đây lắm, vừa mát vừa êm, ko khí thoáng mát, khung cảnh tuyệt đẹp
Anh: Nghe em nói huyên thuyên vậy là biết em mê chỗ này thế nào rồi,... nơi đây chẳng có gì cả anh thích nơi nhộn nhịp cơ, chán ghê
Nhỏ: Xí.........anh là đại thiếu gia nên thích nơi đông đúc còn em là con nhỏ nhà quê chỉ thích nơi bình lặng thui
Anh: Thui mà, đừng giận, giận trông xấu lắm,nỗi mụn bây giờ
Nhỏ: Cười, đâu dễ giận thế, giận anh hồi anh cho đi bộ về rồi sao, đâu ngu ở đây có nhìu loại hoa lắm, phải nói là một rừng đầy hoa
Nhỏ: Chạy tùm lum, những cánh bồ công anh được nhỏ phá tới bay đầy trời,cùng với hàng ngàn con đom đóm (nhỏ bắt hồi nào ko biết),nhỏ nắm lấy tay ""anh"" chạy ùa theo những cánh hoa đang bay cùng với gió, nhìn như cô công chúa""con""đấy,nhỏ quậy tưng bừng lun, phá phách ko chịu nỗi, nhưng lại làm ""anh"" cười
Trời tối, ""Anh và nhỏ"" đi về, Đến nhà nhỏ bảo...
Nhỏ: HUn chào tạm biệt coi
Anh: Trời! cái này phải tự nguyện chứ seo kêu
Nhỏ: Muốn sao! Giờ hun hay ko , nói...
Anh:Sợ em quá, chuz...................., được chưa cô nương
Nhỏ: đc rồi ngủ ngon, Chồng iu
Anh: Bye pé
Thế là ngày nào cũng thế này nào anh và nhỏ cũng ra cánh đồng đó, ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười trong niềm hạnh phúc, mong sao thời gian đừng dừng lại đừng cho anh xa nhỏ
Có một ngày, đi ngang cửa tiệm đồ trang sức, pé nhìn thấy cái hộp để ""chiếc nhẫn hạnh phúc"" có thể khắc tên 2 người yêu nhau lên, pé cười tít mắt, chỉ trỏ anh,
Nhỏ: Đẹp ko anh? hi"""" ước gì có nó, chắc hạnh phúc lắm
Anh: Xấu ờm! anh ko rảnh mua mấy cái này
Thế là nhỏ cùng anh quay về trong sự tiếc nuối, nhỏ biết ko phải vì anh keo tiền (nhà anh giàu lắm) chắc anh ko thích đeo nhẫn
Ngày hôm nay, anh bảo với nhỏ
Anh: Anh có công chuyện đi xa, nên ko chở pé đi chơi đc, pé chờ anh về rồi mình đi tiếp nhá!
Nhỏ: quạu! Công chuyện gì! Anh có người khác phải ko, anh chán em rồi phải ko, anh ko muốn đi với em nữa phải ko?
Anh: Trời, con pé này lắm lời quá, có người nào đâu, anh nói đi công chuyện mà, kêu em chờ thì em chờ đi
Nhỏ: Đc rồi! đi đâu thì đi đi, ko về cũng đc
Nhỏ giận hờn vu, rồi lăn đùng ra ngủ, còn anh thì đi đâu chẵng biết
1 ngày...........2 ngày.............. 1 tháng
Hôm nay sinh nhật pé, pé lại ra cánh đồng cỏ đó, pé bảo
Nhỏ: Vui quá! anh này ghét ghê, mua cho em cặp nhẫn làm quà sinh nhật, làm em tưỡng anh đi đâu bỏ em rồi chứ. hjx
Hi, chắc em điên em dại rồi quá, sao em lại đứng đây nói chuyện vu vơ thế nhỉ, phải ko anh, à ko lại nữa rồi, lại nói chuyện một mình nữa rồi
Nước mắt nhỏ từ từ lăn dài trên má...........vÌngười đang nghe nhỏ nói là anh, nhưng sao anh ko trả lời,.............. mộ thì sao trả lời đc...........hức, hức, nhỏ òa lên khóc
Nhỏ: Anh ơi! sao anh lại bỏ rơi em, em có lỗi, sao em lại bảo anh đi luôn chứ, sao em lại nói lời ngốc đó chứ, để rồi anh xa em mãi, em biết lỗi rồi, em xin lỗi, anh quay về đi anh, đừng, đừng xa em mà, anh giận vì em hay bắt nạt anh hả? em sẽ bỏ mà, anh giận vì em hay lớn tiếng với anh à, em sửa mà, anh đừng im thế, nói chuyện đi anh, anh nói anh ghét nói yên tĩnh này mà sao anh lại nằm đây.................
Nhỏ mệt mõi, nhỏ ngồi cạnh anh, nhỏ nằm xuống kế mộ anh, những kỷ niệm lại ùa về tại nơi này,.............
Sa0 anh ko chịu đi chứ, em nhớ nơi này ấm áp lắm mà, sao giờ nó lạnh lẽo thế, nước mắt nhỏ lại rơi...................
Nhỏ câm hận, hận cặp nhẫn mang tên ""hạnh phúc"", cặp nhẫn khiến suốt đời nhỏ không bao giờ đc gặp anh nữa
Anh đã giấu nhỏ đi làm thuê cho người ta, làm hồ, lao công, khiên vác, để kiếm số tiền chính mình làm ra mua cho nhỏ cặp nhẫn trong ngày sinh nhật, anh là một công tử nhà giàu mà hôm nay vì nhỏ, anh phải làm những chuyện thế này đây...........
Ngày anh cầm số tiền trong tay, vừa mua xong, thì anh lại bị tai nạn...........
Anh ko muốn em biết, nên đã nhờ người bạn cất dùm và đưa cho em kèm theo bức thư "Vợ iu! hôm nay sinh nhật vợ, chồng tặng vợ cặp nhẫn này,chúc vợ sinh nhật vui vẻ,Chúng ta có giao kèo phải ko vợ, nếu hôm nay vợ đứng trước mộ của chồng cầm chiếc nhẫn này, và khóc, thì chúng ta chia tay, từ đây ko ai nhớ ai nữa.Thế nha, người chồng yêu nhất trên đời"
Nhỏ nghẹn cổ họng,nói ko lên lời, đúng em đã khóc, chúng ta chẵng còn gì nữa.................
Trái tim nhỏ như muốn xé làm đôi, tay bóp chặt chiếc nhẫn khắc tên anh và nhỏ,, nhỏ đau lòng tuyệt vọng, 1 cô pé hồn nhiên vui tư ngày nào đâu rồi,1 t/y đẹp đến đây là kết thúc, đó là quy luật đấy,nhỏ để lại cặp nhẫn trên mộ anh, nhỏ quay đi
Em và anh đến đây là hết, lời hứa ấy em sẽ khắc ghi, chiếc nhẫn này em xin ko nhận, một chiếc nhẫn đối với anh là ""hạnh phúc"", còn đối với em nó là ""nước mắt""
Nhỏ từng bước, từng bước, đi đến phía ko còn anh, nhỏ ko còn thích nơi yên lặng này nữa, vì bây giờ nơi đây chỉ toàn là tiếng nấc, tiếng lòng, không cần nữa.
Read more…